Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại GIẤC MỘNG ĐIỀN VIÊN Chương 3 GIẤC MỘNG ĐIỀN VIÊN

Chương 3 GIẤC MỘNG ĐIỀN VIÊN

4:36 chiều – 27/10/2024

Người ngoài thì đứng nói mà chẳng biết gì.

Có không ít tiếng nói từ dân gian cho rằng mọi chuyện đều do Trần Tư Tư gây ra, rằng Hứa Hồng Thần là nạn nhân của nữ nhân, Hầu phủ lại không hay biết gì, mong muốn hôn sự của chúng ta tiếp tục. Lời đồn ngày càng lan rộng, không loại trừ có người đứng sau thao túng.

Khi đại ca nói với ta, ta đang vẽ tranh. Huynh ấy bực bội không yên: “Chắc chắn là do Hứa Hồng Thần, hắn thật là vô sỉ! Muội và phụ thân không cho ta đi tính sổ với hắn, đường đường là Hầu phủ mà, đối phó một tên nghèo hèn như hắn thừa sức…”

“Yên Yên, muội nói gì đi chứ!”

Chính vì đối phó Hứa Hồng Thần quá dễ dàng nên sẽ gián tiếp tạo thành câu chuyện “chớ khinh thiếu niên nghèo,” khiến Hầu phủ thành bệ phóng cho hắn lên cao.

Ta đặt nét bút cuối cùng: “Ca ca, kiếm của Hầu phủ không bao giờ chỉ vào dân chúng vô tội. Nếu huynh thực sự khó chịu, đợi mọi chuyện lắng xuống, huynh có thể lấy bao tải trùm hắn lại. Đừng lo, muội đã có cách.”

Ta đặt bút xuống, phủi tay, các nha hoàn lần lượt đi vào.

Không lâu sau, hai cỗ xe ngựa lần lượt rời khỏi Hầu phủ.

Một xe đi thẳng ra ngoại thành, dứt khoát.

Một xe lao nhanh về hoàng cung.

Hôm nay gió lớn, rèm xe bị thổi tung, lộ ra ta trong bộ đồ trắng tang tóc. Ánh mắt ta chạm phải Trần Tư Tư đang ngồi trên lầu hai của tửu lầu, nàng ta nâng ly về phía ta.

Như thể muốn nói: “Ngươi xem, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.”

Khi đến cổng thành, ta hạ rèm xe để lộ dung nhan.

Có người kinh ngạc: “Là tiểu thư Hầu phủ, chính là tiểu thư Hầu phủ.”

“Nàng mặc đồ tang, chẳng lẽ thật sự muốn xuất gia sao?”

“Tiểu thư Hầu phủ cũng quá cố chấp, nàng lấy Trạng nguyên lang chẳng phải là tốt sao? Đều do kẻ gian gây hại, cớ gì phải khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả dạ?”

Rèm xe hạ xuống rồi lại được vén lên.

Ta mỉm cười, cúi chào người đó: “Đa tạ tiên sinh đã nghĩ cho tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ không chỉ là Giang Yên, mà còn là Giang Yên của Hầu phủ, của Giang gia ở kinh thành.”

“Vậy thì có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên là khác. Lấy Trạng nguyên lang đã là Hầu phủ hạ mình. Trần Tư Tư và Hứa Hồng Thần hành xử thiếu đứng đắn, bất luận là bị hại hay tự nguyện, đều đang bôi nhọ Hầu phủ.

“Ta có thể nhịn nhất thời, nhưng ta còn có các muội muội, tộc ta cũng có các tỷ muội khác. Ta không thể để người đời coi thường họ chỉ vì ta.”

Chúng nhân đều giật mình.

Người xưa quá xem trọng danh dự, triều đại Đại Chu này mà ta xuyên đến cũng không ngoại lệ, giống như tự trói mình vào chiếc lồng danh vọng.

Cả gia tộc gắn bó, một người vinh thì cả nhà đều vinh, một người tổn hại thì cả nhà chịu tiếng xấu.

Có một người mang tiếng không hay, người còn lại cũng bị ảnh hưởng.

Ta không thể tháo gỡ xiềng xích, ngược lại phải tận dụng nó, tự đội lên mình một chiếc mũ danh giá.

“Là trưởng tỷ, lẽ nào ta lại vì mình mà để các muội muội phải bước vào con đường gai góc?

“Quân tử không luận chuyện người khác, nhưng ta là người trong cuộc, có tư cách nói một hai câu. Hứa gia thực sự thiếu quy củ. Ta giữ lời hứa, sẽ vào chùa cầu phúc.”

Ta nói vừa đủ, rồi u uất rời cổng thành.

Tiếng bàn tán phía sau không ngừng vang lên.

“Phải rồi, Hứa gia thật không có quy củ.”

“Đúng vậy, các gia đình danh gia vọng tộc trong kinh thành, ai lại chưa lấy chính thê mà đã để nữ nhân khác ra vào phòng? Nếu chỉ là thông phòng còn đỡ, đằng này lại là tư tình…”

“Đúng là quá thiếu phép tắc. Xây một căn nhà bên cạnh để ở cũng được kia mà!”

“Cô nương đó cũng thật nham hiểm, chờ xong bái đường mới xuất hiện, nói mấy câu nửa vời, chẳng phải là ép tiểu thư Hầu phủ chỉ còn cách xuất gia sao?”

“Rõ ràng là lỗi của hai người bọn họ, vậy mà tai tiếng lớn nhất lại do tiểu thư Hầu phủ phải gánh chịu.”

07

Cổng hoàng cung, bên kia.

Hầu phu nhân vận y phục trang trọng đến bái kiến Thái hậu, cầu xin Thái hậu chủ trì công đạo.

Trong mắt bà ấy ngập tràn nỗi đau đớn, chỉ mong hôn sự có thể hủy bỏ. Bà ấy nguyện cả đời chăm sóc con gái, Hầu phủ gia nghiệp lớn, chẳng thiếu miếng cơm nuôi nàng.

Mọi người nhìn thấy cảnh ấy, khi tin tức hai bên truyền đến, ai nấy lại than lên một câu: “Cha nương trong thiên hạ thật là đáng thương.”

Theo hiểu biết của họ về Thái hậu, hẳn là thái hậu sẽ giúp hủy bỏ hôn sự, nhưng đã dính vào chuyện tai tiếng, sau này e rằng khó mà gả đi được.

Nhưng mọi chuyện lại không ngờ diễn biến khác đi, ta tạm trú tại chùa, chọn ngày lành tháng tốt để xuống tóc.

Khi mặt trời vừa lặn, Hầu phu nhân dẫn người lặng lẽ vào phòng ta.

Ta rót trà mời bà: “Mẫu thân, uống trà. Có biến cố gì xảy ra sao?”

Bà gật đầu: “Phải, chuyện gì cũng chẳng qua mắt được con.”

Khi còn trẻ, bà ấy được Thái hậu yêu mến, mỗi lần đến cung thỉnh an, tuy không hoàn toàn thông suốt, nhưng chưa từng bị lạnh nhạt.

Nhưng hôm nay lại khác, bà ấy nghĩ rằng điều mình cầu xin không vừa ý Thái hậu.

Bà ấy cung kính đợi ngoài cửa rất lâu mới được diện kiến, vừa vào đã gặp phải sự nghiêm khắc.

Người ngồi trên cao nói bóng gió: “Vì con gái, phu nhân cũng bỏ công không ít, nhưng dường như dạy dỗ con gái chưa đủ hiếu thuận. Nếu dạy tốt hơn một chút, e rằng sẽ chẳng xảy ra những chuyện phiền toái như thế.”

Bà ấy trong lòng lo sợ, mạnh dạn đáp: “Đôi khi dù dạy dỗ có tốt đến đâu cũng không tránh được tai ương đến cửa…”

Thái hậu nặng tay đặt chén trà xuống, biểu hiện rõ sự không hài lòng.

Với yêu cầu của Hầu phu nhân, Thái hậu khéo léo từ chối.

Sau chỉ một chén trà, bà ấy đã phải cáo từ.

Vừa đến cổng cung, bà nghe được đoạn đối thoại giữa Thái hậu và ma ma.

“Ngươi nghĩ, huyết mạch thất lạc bên ngoài liệu có nên tìm về tất cả không?”

“Huyết mạch là điều không thể để mất, nhưng nếu ngoài kia đã nhiễm phải thói quen không tốt, thì cần phải dạy dỗ kỹ càng. Các đại gia tộc luôn có thân bất do kỷ.”

Phu nhân không dám nghe nhiều, nhưng ghi nhớ từng lời, về đến gặp ta mới dám nói lại một đôi điều: “Ta cứ có cảm giác Thái hậu có ý gì đó.”

Ta nhắc nhở bà ấy: “Buổi trưa huynh trưởng có nói với con rằng Hứa Hồng Thần bất ngờ được giao một chức quan tốt. Hắn cũng có chút năng lực, nếu thực hiện tốt, ắt sẽ được Hoàng thượng lưu ý.”

Quyền lực hoàng gia là tối thượng, cao thấp sang hèn, tất cả đều phụ thuộc vào ý của Hoàng đế.

Phu nhân suy nghĩ một lúc lâu, như không dám tin: “Ý con là, Trần Tư Tư chính là…”

Các hoàng đế triều Đại Chu vốn thích vi hành, vị Hoàng đế hiện tại ngồi trên ngai vàng cũng chẳng khác gì các vị tiên đế.

Trong cốt truyện gốc, không lâu sau khi Hứa gia đón Trần Tư Tư về, nàng ta đã nhận lại thân phận hoàng tộc.

Trần Tư Tư giống mẫu thân mình, lại vì tiếng thơm và thân thế đáng thương mà chiếm được nhiều tình cảm.

Khi đọc đến đoạn ấy, trong phần bình luận có người đoán rằng nguyên chủ phải chết vì lý do này. Bởi vì công chúa không thể làm thiếp, càng không thể tự xin nhường vị.

Ta gật đầu, xác nhận suy nghĩ của phu nhân.

Phu nhân rơi lệ: “Con gái đáng thương của ta, may mà con chưa gả cho hắn. Nếu con gả rồi, có lẽ phải sớm bạc mệnh. Nhưng giờ… Giờ phải làm sao đây?

“Con còn quá trẻ, nơi cửa Phật khắc nghiệt lạnh lẽo, con sẽ sống thế nào?”

Ta lau nước mắt cho bà ấy: “Mẫu thân đừng lo. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cứ để bọn họ đắc ý một thời gian, chúng ta sớm muộn sẽ chờ được thời cơ.”

08

Ngày lành tháng tốt để xuống tóc đã đến.

Ta đúng hẹn xuống tóc làm ni cô, các tỷ muội thân thiết ngày xưa không đành lòng, lần lượt đến thăm ta.

Trong chùa trên dưới đều được căn dặn kỹ lưỡng, lại vì ta có tiếng tốt và là người chịu oan uổng, nên mọi người mắt nhắm mắt mở, đối đãi với ta cũng tử tế.

“Thái hậu vì sao không cho phép hủy hôn sự chứ?”

“Muội thật quá thảm rồi!”

“Đúng thế, trước khi gả muội đã phái người điều tra, hai nơi cách nhau xa xôi, nếu bên kia thực sự muốn giấu diếm thì chúng ta làm sao mà điều tra ra được?”