04
Sáng hôm sau, ta còn chưa thức dậy, thì Ngân Kiều đã hốt hoảng chạy vào: “Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, không hay rồi, Hứa công tử đang mang roi đến xin chịu phạt, quỳ trước cửa phủ từ sáng sớm…”
Ta hơi nhướng cằm, ra hiệu đã biết chuyện.
“Tiểu thư, người không đi xem sao?”
Nguyên chủ rất có tình cảm với Hứa Hồng Thần, Ngân Kiều đã nhiều phen lo lắng cho nàng.
Ta không vội, chậm rãi chải chuốt, trang điểm, rồi dùng điểm tâm trước khi ra ngoài.
Cửa lớn mở ra.
“Ra rồi, ra rồi!”
Bên ngoài một đám đông đang đứng chật kín, ai nấy đều chờ xem chuyện tiếp theo.
Hứa Hồng Thần cúi đầu lạy một cái: “Kẻ hèn xin nhận lỗi, đã phụ lòng Giang tiểu thư. Tiểu nhân có mang roi, xin để Hầu phủ định đoạt.”
Thế tử Hầu phủ giơ roi lên, chuẩn bị đánh xuống thì ta cất tiếng ngăn cản: “Ca, khoan vội. Cú đánh này có thể hả giận, nhưng không giải quyết được vấn đề.”
Hứa Hồng Thần lại dập đầu một cái, có vẻ vô cùng áy náy.
“Hứa công tử, ta có ba câu hỏi, ngươi có thể giải đáp chăng?”
“Kẻ hèn biết gì sẽ nói nấy.”
“Được, câu hỏi thứ nhất, hôn sự giữa ta và ngươi là ngươi tự nguyện?”
“Phải.”
“Câu hỏi thứ hai, Hầu phủ có hỏi ngươi đã có hôn phối hay chưa, ngươi có phải đã đáp là không, và cũng đã đến quan phủ tra xét rồi?”
“Phải.”
“Câu hỏi thứ ba, nếu như ở quê ngươi thực sự có thê tử, ngươi sẽ xử lý ra sao?”
Hứa Hồng Thần im lặng, rõ ràng câu hỏi này hắn chưa nghĩ đến, hoặc là đã nghĩ ra nhưng không dám trả lời.
Hầu gia giận dữ: “Bản gia coi trọng ngươi mới gả đích nữ cho ngươi, giờ ngươi gây chuyện, còn định ấp úng để con gái ta chịu thiệt thòi sao? Còn nữ nhân đó chẳng lẽ không thể…”
Nghe vậy cũng biết Hầu gia có ý không muốn hủy bỏ hôn sự này, thậm chí còn định cho người kia làm thiếp.
Ta lập tức ngắt lời ông ấy: “Phụ thân, người chinh chiến cả đời, tâm nguyện chẳng qua là để bách tính an lành, gia quyến bình yên hạnh phúc. Người mong nữ nhi có hôn sự tốt đẹp, nhưng thê tử của hắn cũng là bách tính được người che chở.
“Nữ nhi chưa làm gì cho Chu quốc, sao có thể vì lợi ích cá nhân mà hủy hoại cả một đời của một nữ tử! Con gái nhà ai lại muốn làm thiếp đâu?”
Lời của ta khiến mọi người xúc động, ai nấy đều khen ta thấu tình đạt lý.
Ta cũng nhờ đó mà lấy được tiếng thơm.
Hứa Hồng Thần là môn sinh của Hộ Bộ Thượng thư, phu nhân của ông còn là người bảo chứng hôn sự của ta và Hứa Hồng Thần. Hai người nói một câu “thật xúi quẩy” và bảo Hứa Hồng Thần làm rõ mọi chuyện rồi hẵng quay lại.
Đúng lúc ấy, phụ mẫu của Hứa gia đến.
Trong kịch bản gốc, cha nương Hứa gia từng gặp mặt liền chỉ vào mặt nguyên chủ, giọng điệu khó nghe, tuyên bố rằng họ chỉ công nhận Trần Tư Tư là con dâu. Thế nhưng hiện tại, thái độ của họ đã khác hẳn.
Hứa phu nhân không chút do dự, chỉ vào Trần Tư Tư trong đám đông mà lớn tiếng nói: “Con trai ta không có hôn phối, chỉ là Trần Tư Tư đã mến mộ nó từ lâu nên tự tìm đến. Con trai ta thương hại nàng ta không nơi nương tựa mới thu nhận.”
Hứa lão gia nghiêm nghị nói: “Hồng Thần một lòng với khoa cử, ta e rằng chuyện giữa hai người sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nên từng bảo dọn đi. Nào ngờ Trần cô nương bị quấy nhiễu, không còn cách nào mới quay lại.
“Nàng ta nói rằng nguyện làm tỳ thiếp, chỉ mong được ở cạnh Hồng Thần. Chúng ta không nỡ đuổi mamgf ta đi, nào ngờ nàng lại tự nhận mình là thê tử của Hồng Thần.”
Trần Tư Tư run rẩy toàn thân, nói: “Nói dối! Không phải vậy, ta và Hứa lang đã bái đường rồi…”
“Bổn gia nói dối sao? Vậy nói thử xem, ngươi có tam mai lục lễ không? Lúc bái đường có ra mắt phụ mẫu ngươi không? Có dâng trà kính chúng ta không?”
Hoàn toàn không.
Nguyên nhân chẳng có gì khác, Trần Tư Tư quả thực là bỏ trốn. Nàng ta bị thúc phụ ép gả cho một viên ngoại ngoài bốn mươi tuổi làm thiếp, không cam lòng nên trộm tiền bỏ trốn.
Sau khi được Hứa Hồng Thần cứu giúp, nàng ta sống nhờ nhà hắn.
Hai người trao nhau tình ý.
Nhưng cha nương Hứa gia không vui, luôn cảm thấy Trần Tư Tư xuất thân hèn kém. Hứa Hồng Thần và nàng tự mình bái thiên địa, sau khi có con, cha nương hắn mới đồng ý cho nàng ta làm thiếp.
Trần Tư Tư không chịu, nàng ta đã nắm được trái tim Hứa Hồng Thần, chỉ muốn cùng hắn sống trọn kiếp phu thê.
Hai bên cứ thế giằng co.
Trong những ngày tháng sống chung, cha nương Hứa gia dần thấy được cái tốt của Trần Tư Tư, dần dần tiếp nhận nàng ta, đồng ý đợi Hứa Hồng Thần thi đỗ Trạng nguyên sẽ rước nàng ta vào cửa.
Đúng là tạo hóa trêu người!
05
Trần Tư Tư thông minh lanh lợi, chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra lợi hại trong tình cảnh này.
Nàng ta ôm lấy ngực, ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Hồng Thần, biết mình không cách nào biện bạch. Nếu nàng ta khăng khăng nói ra ý định ban đầu của nhà họ Hứa, Hứa Hồng Thần có khả năng ta sẽ bị quy vào tội lừa gạt hôn nhân.
Chi bằng thừa nhận hết thảy, sau này, khi nghĩ lại, họ sẽ còn nhớ đến lòng tốt của nàng ta.
Trần Tư Tư cắn chặt môi, định thừa nhận tất cả.
Giữa đám đông, vài người bước ra: “Khoan đã, tiểu nhân còn việc cần bẩm báo.”
“Nói đi!”
“Vị Trần cô nương này ba ngày trước vào thành từ cổng Nam, vì nàng đi một mình, dáng vẻ lại giống tiểu thư thế gia, nên tiểu nhân có chút tò mò nhìn lâu hơn vài phần.
“Thật khéo thay, ta thấy nàng hỏi một đại thẩm bán đậu hủ về đường đến phủ Hứa Trạng nguyên.”
Đại thẩm bán đậu hủ cúi đầu đáp lời: “Dân phụ bận sinh kế nhưng vẫn nhớ rõ ngày Hứa Trạng nguyên vinh quy, còn đặc biệt hỏi thăm đôi điều. Dân phụ nhớ rõ ràng Trạng nguyên có hai tin mừng – đỗ Trạng nguyên, thành thân. Ngày tháng dân phụ cũng nhớ kỹ.”
Mặt Trần Tư Tư trắng bệch hơn.
Ai nấy đều biết đỗ Trạng nguyên chỉ là bước đầu, cách sắp xếp chức quan mới là trọng yếu. Rất nhiều người không có bối cảnh, dù đỗ Trạng nguyên cũng khó mà được bổ nhiệm chức vụ tốt.
Nếu kết thân với Hầu phủ, chức quan hẳn sẽ không tầm thường.
Hầu gia giận dữ cười: “Tốt, tốt lắm! Còn các ngươi? Nói thẳng hết đi!”
“Tiểu nhân là người bán bánh. Trần cô nương có hỏi tiểu nhân đường đến phủ Hứa gia.
“Hôm trước ngày thành thân, chính mắt tiểu nhân thấy nàng đến trước phủ Hứa gia, quanh quẩn một hồi lâu.
“Đến ngày thành thân, từ sáng sớm ta đã thấy nàng ngồi trong trà quán, khi tân nương vào cổng, nàng liền đứng ra ngoài cửa…”
Những chứng cứ đều chỉ rõ, Trần Tư Tư đã cố tình chọn đúng lúc để xông vào.
Trước khi xuyên qua, ta cho rằng đó chỉ là tác giả cố tình tạo kịch tính. Sau khi xuyên vào, ta cảm thấy không ổn, sai người điều tra, quả nhiên là có sắp đặt.
Ta nhìn Trần Tư Tư đang chao đảo, hắt một chén trà vào nàng ta: “Trần cô nương đừng ngất vội, chúng ta còn chưa hỏi xong đâu! Cô không sớm không muộn, nhất định chờ đến lúc đưa vào động phòng mới xông vào…
“Để ta đoán xem, cô nương muốn Hứa Trạng nguyên thuận lợi làm quan, nhưng không muốn để ta có tình cảm gì với hắn, phải không? Cô nương hiểu rõ hắn, biết hắn trọng tình trọng nghĩa. Cô nương xông vào lễ đường, nửa muốn nói, nửa lại không, hắn nhất định sẽ muốn rõ ràng.
“Khi hắn rời động phòng hoa chúc để gặp cô nương, mục đích của cô nương đã đạt được. Và khi biết cô nương là thê tử quê nhà, hắn chắc chắn sẽ áy náy với cô nương, dù có nhận làm thiếp hay sắp xếp thế nào đi nữa…
“Hắn cũng sẽ không phụ bạc cô… Còn ta, ngoài danh phận ra, chỉ e chẳng còn gì nữa, phải không? Ha, chuyện khuê phòng, ta là nữ nhi thì làm sao nói với người ngoài đây? Đành chỉ biết ngậm bồ hòn mà nuốt xuống.”
Chúng nhân bàng hoàng.
Hứa Hồng Thần và người nhà họ Hứa cũng nhìn Trần Tư Tư như thể chẳng hề quen biết nàng ta.
Dù họ có lòng hay không, bản năng con người luôn chán ghét kẻ có tâm cơ sâu sắc.
Trần Tư Tư cuối cùng cũng phải trả giá cho hành động của mình.
Hầu gia rút kiếm, chỉ vào cổ họng nàng ta: “Ngươi thật là độc phụ, lòng dạ ác độc!”
06
Ta không để Hầu gia động thủ, chỉ nói một câu: “Thanh kiếm của phụ thân không nên chỉ vào đàn bà trẻ con” để kết thúc mọi chuyện.
Người không động, nhưng Ngân Kiều lại không kìm được, tát Trần Tư Tư mấy cái, rồi nhổ vào nàng: “Không biết xấu hổ!”
Trước khi mọi người giải tán, không ít lá khô héo úa bị ném vào người nàng ta.
Ánh mắt nàng ta bắt gặp ánh mắt ta, thầm nói: “Ngươi thắng rồi, vui chứ?”
Thắng ư?
Trong một xã hội tàn nhẫn như thế, khi bị đẩy vào thế đối lập, làm gì có thắng thua.
Sự việc không thể tránh khỏi đã ảnh hưởng đến Hứa Hồng Thần, vị trí quan lại mà hắn được bổ nhiệm thấp hơn nhiều so với cốt truyện gốc.
Hứa gia cũng chẳng ít lần cử người đến xin lỗi.
Đứa trẻ xuất hiện đầy chính trực trong cốt truyện gốc nay cũng bị giấu kín.