Ngày thành thân, thê tử ở quê của phu quân ta tìm đến.
Nàng ta tự nguyện nhường vị, ai nấy đều khen nàng đức hạnh. Vài năm sau, nguyên chủ qua đời, nàng ta được đón về một cách trọng thể, trở thành một câu chuyện vang danh.
Thế mà ta lại xuyên thành nguyên chủ xấu số, người phải chịu đựng khổ nhục đủ điều.
Vào ngày nàng ta đến, ta nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cô nương lấy gì chứng minh bản thân là thê tử của Hứa đại nhân? Nàng, nàng, và cả nàng nữa, đều nói mình là thê tử của phu quân ta.”
01
Trước khi bị đưa vào động phòng, một nữ tử xông vào lễ đường, lớn tiếng gọi tên phu quân ta: “Hứa Hồng Thần — Thật tốt quá, chàng vẫn còn sống!”
Nàng ta đến rồi, cốt truyện bắt đầu.
Trước khi bước lên kiệu hoa, ta bỗng xuyên vào thành nguyên phối xui xẻo này.
Còn nữ tử trước mặt chính là nữ chính, là thê tử của nam chính Hứa Hồng Thần ở quê nhà.
Hứa Hồng Thần trên đường lên kinh ứng thí đã gặp phải bọn cướp, bị thương đến mức mất trí nhớ, quên mất nàng ta. Sau khi thi đỗ, hắn được Hầu gia để mắt đến, bèn kết thân với tiểu thư danh giá. Đến ngày thành thân, nữ tử tìm đến.
Biết được chân tướng, nàng ta không muốn Hứa Hồng Thần khó xử, bèn tự nguyện xin rời vị.
Ai ai cũng khen nàng ta đức độ, trong khi đồn rằng nguyên chủ là kẻ hay ghen tuông.
Khi Hứa Hồng Thần lên đến địa vị cao, nguyên chủ qua đời, nữ chính được trọng thể đón về, danh vị phu nhân hiển hách.
Kẻ trong kinh thành ai cũng cảm thán “Nguyên chủ thực không có phúc phận.”
Thật sự là không có phúc phận sao?
E rằng chưa hẳn vậy!
Hứa Hồng Thần theo đúng cốt truyện, ánh mắt mông lung hỏi: “Vậy, nàng là ai?”
Nữ chính nhìn vào hỉ phục của ta, dường như mới nhận ra mình đã xông vào đâu. Nàng ta mở miệng, rồi lại lắc đầu, chọn cách rút lui: “Ta… chỉ là đồng hương của chàng thôi.”
Nói xong, nàng ta vội vã định rời đi.
Ai nhìn cũng có thể thấy điều bất thường.
Hứa Hồng Thần cũng không ngoại lệ.
Theo cốt truyện gốc, đêm đó Hứa Hồng Thần bước vào phòng cưới, lòng không yên, bỏ lại nguyên chủ mà đi tìm nữ tử để hỏi cho rõ sự tình.
Sau đó mọi chuyện đã chẳng còn do nguyên chủ quyết định được nữa.
Nhưng ta đâu phải là nguyên chủ!
Ta vén khăn voan lên: “Khoan đã, nếu là đồng hương, sao không ở lại uống ly rượu mừng? Ta thấy ngươi nóng lòng, dám cả gan xông vào lễ đường, e rằng chẳng đơn giản chỉ là đồng hương, đúng chăng?”
02
Nữ tử chậm bước, nước mắt lăn dài.
Nha hoàn Ngân Kiều nhìn nàng ta đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ là gian tế của địch quốc? Người đâu, đem nàng ta tới Đại Lý Tự…”
Nữ tử vội vàng đáp: “Không, ta là thê tử của Hứa Hồng Thần, tên là Trần Tư Tư. Chàng lâu không gửi tin tức, ta lo lắng cho chàng nên mới…”
Chúng nhân xôn xao, việc hỷ bỗng chốc hóa thành trò cười.
Trần Tư Tư đau đớn nhưng kiên định nhìn Hứa Hồng Thần, nói: “Ta nguyện tự mình…”
Để nàng ta nói tiếp thì còn ra thể thống gì nữa?
Ta liền ngắt lời: “Xin hỏi cô nương lấy gì chứng minh bản thân là thê tử của Hứa đại nhân?”
Chưa dứt lời, ba nữ tử khác xông vào lễ đường, ai nấy đều tự xưng là thê tử của Hứa Hồng Thần ở quê nhà.
“Ngươi nhìn đi, nàng, nàng, và cả nàng nữa đều nói mình là thê tử của Hứa Hồng Thần đại nhân. Lời nói vô căn cứ, ta biết tin ai đây? Đường đường là Hứa đại nhân sao lại có thể hành xử không đứng đắn như vậy?”
Chúng nhân đồng ý: “Phải đó, chỉ nói là đủ sao? Có chứng cứ gì không?”
“Ta và Hứa huynh từng đồng cam cộng khổ, ta không tin chàng là người phóng đãng, tham sắc như vậy.”
“Ta cũng không tin. Cô nương, các người phải có chứng cứ, đừng để Hứa huynh bị bôi nhọ danh tiếng.”
Trần Tư Tư cắn môi, lấy ra một tờ hôn thư.
Chúng nhân truyền tay nhau xem: “Là chữ của Hứa huynh!”
Ta nhìn vào ánh mắt của Trần Tư Tư, thấy trong đó lóe lên sự thách thức.
Ta chậm rãi mỉm cười: “Ồ? Vậy có con dấu của quan phủ không?”
“Không có…”
Không chỉ không có, mà còn chẳng theo hình thức hôn thư chính thống, ngược lại trông như một bức thư tình mà Hứa Hồng Thần viết cho Trần Tư Tư.
Nam nữ kết hôn không qua tam mai lục lễ thì chỉ là tư tình…
“Làng chúng ta chỉ cần bái đường là coi như thành thân…” Trần Tư Tư ngắt lời mọi người, “Khi đó Hứa lang vội vàng lên kinh ứng thí, chúng ta chưa kịp đến quan phủ đăng ký.”
Quả thật ở làng quê không ai quá câu nệ.
Ta chỉ ra sơ hở: “Việc đăng ký với quan phủ chỉ cần song thân lo liệu, sao bấy lâu nay lại không đi làm? Hứa đại nhân ở ngoài cũng để lại nhiều chữ nghĩa, kẻ xấu muốn giả mạo bút tích của chàng cũng không khó.”
“Chuyện này còn cần xác minh, nếu các cô thực sự là thê tử của Hứa đại nhân, hôn sự này ta xin hủy bỏ. Ta, Giang Dậu, tự nguyện theo bên đèn xanh cổ Phật, mãn đời yên phận. Quản gia, tiễn khách!”
Khách khứa lục đục rời đi.
Ta mỉm cười nhìn Hứa Hồng Thần, Trần Tư Tư và “các nàng thê tử” của hắn.
“Các vị, cũng xin mời ra ngoài!”
“Ngươi có ý gì, đây chẳng phải là Hứa phủ sao?” Trần Tư Tư tỏ vẻ bất an.
Dẫu Hứa Hồng Thần tài hoa, thi đỗ Trạng Nguyên, cũng không thể thay đổi việc hắn xuất thân bần hàn, chẳng thể nào mua nổi một tòa đại trạch năm dãy năm vào trong nội thành này.
Chuyện nhỏ như vậy, chẳng cần ta phải lên tiếng.
Quản gia nói: “Tòa nhà này là do Giang phủ mua và do Giang tiểu thư làm chủ”
Hứa Hồng Thần khó lòng giữ thể diện, tự mình cáo từ.
03
Cánh cửa dày nặng nề khóa lại.
Hầu gia đập bàn một cái khiến bàn nứt toác:
“Thật là vô lý! Vậy mà lại nhìn lầm người. Nhưng Yên Yên, hôn sự sao có thể hủy bỏ? Con đường đường là đích nữ của Hầu phủ, ta không tin nhà họ Hứa dám làm khó con.”
Hôn sự giữa Hứa Hồng Thần và nguyên chủ không phải chỉ đơn thuần là tuyển phò mã. Một năm trước, khi nguyên chủ đến Giang Nam thăm ngoại gia, nàng gặp Hứa Hồng Thần lúc hắn đang bị mất trí nhớ.
Thấy trên người hắn có thương tích, nàng sinh lòng thương cảm, cho hắn đi theo sau đoàn hộ vệ để được an toàn.
Suốt chặng đường, nàng chưa hề có hành động vượt quá giới hạn, nhưng lại giúp đỡ hắn rất nhiều.
Chính vì thế, khi Hứa Hồng Thần biết người mà hắn sắp cưới là người từng gặp trên đường, lòng hắn cũng có chút mong đợi và lập tức đồng ý.
Nếu nữ chính đến muộn một chút, hai người đã vào động phòng, sinh tình cảm với nhau, thì có lẽ cuộc đời của nguyên chủ không đến mức khổ sở như vậy, cũng không sớm qua đời.
Hầu Phu nhân cũng nói: “Phải đó, cô nương kia có thể làm thiếp…”
“Phụ thân, mẫu thân, xin đừng nói những lời như vậy. Yên Yên biết phụ mẫu thương yêu, nhưng hôn sự chưa thành, con là đích nữ Hầu phủ; hôn sự thành rồi, con sẽ là pu nhân của nhà họ Hứa.
Ta ở trong nội trạch ra sao, phụ mẫu sao có thể xen vào? Nếu Hứa công tử đã có một người vợ, chắc chắn sẽ so sánh người ấy với con. Dù con thắng hay thua, đều là sự sỉ nhục đối với con.”
“Họ dám sao?”
Sao lại không dám chứ?
Trong nguyên tác, từ mẫu thân của Hứa công tử đến đứa trẻ ba tuổi của Trần Tư Tư đều so sánh nguyên chủ với Trần Tư Tư, chê trách nàng không đủ dịu dàng, không biết giặt giũ nấu ăn.
Nực cười thật, đường đường là đích nữ Hầu phủ, đôi tay mười ngón chưa từng chạm đến nước mùa xuân, sao có thể dành để giặt giũ nấu ăn chứ.
Ta than nhẹ: “Phụ thân, Hứa công tử là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu hắn thấy có lỗi với người trước, bắt ta thủ tiết suốt đời thì sao?”
Nguyên chủ đến chết vẫn là thân xử nữ.
Hầu Phu nhân nghe mà hốt hoảng, toát mồ hôi lạnh: “Này… Con gái khổ của ta! Thế phải làm sao đây?”
“Chúng ta cứ im lặng mà quan sát thôi!”
Kẻ gây ra mọi chuyện, để tránh tai tiếng, đã dọn ra hai nhà khách trọ riêng biệt.