Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GẠO NẤU THÀNH CƠM Chương 4 GẠO NẤU THÀNH CƠM

Chương 4 GẠO NẤU THÀNH CƠM

2:21 chiều – 19/12/2024

Một là vì ta tính tình thẳng thắn, không giống với các tiểu thư khuê các, không biết cách làm dáng, khó mà hòa nhập với họ. Hai là vì ta vốn chẳng thích thú gì những buổi yến tiệc như vậy.

Nhưng hiện giờ ta đã gả cho Phó Kiến Trì, có một số việc dù không muốn cũng phải cân nhắc. Huống hồ, đây lại là thiệp mời của trưởng công chúa.

Ta vốn định nói với Phó Kiến Trì, nhưng hắn mới thành thân không lâu, việc chính sự lại bận rộn, ta không muốn vì chút việc nhỏ này mà làm phiền hắn.

Ngày thưởng hoa yến, ta chọn một bộ y phục màu tím nhạt, không quá giản dị cũng không quá nổi bật, vừa đủ để ta an phận ngồi trong một góc.

Khi ta đến phủ trưởng công chúa thì đã hơi muộn, trong hoa viên, các tiểu thư đã tụ thành từng nhóm, rì rầm trò chuyện những chuyện nhỏ nhặt.

Ta ngồi được một lát, chờ qua bữa trưa xong mới chính thức bắt đầu thưởng hoa.

Ta được nha hoàn dẫn đến ngồi trong lương đình của hoa viên, vừa ngồi xuống, một người liền bước đến.

“Ngươi cũng đến sao?Thật tốt quá… Bữa tiệc này thật là vô vị nhàm chán, nhưng ta lại không thể chối từ. Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến.”

Là Giang Uyển Nghi, tỷ muội có giao tình tốt với ta.

Ta cũng hơi ngạc nhiên: 

“Chẳng phải ngươi nói đi thăm ngoại tổ rồi sao? Sao lại…”

Giang Uyển Nghi thở dài một tiếng:

“Đừng nhắc nữa… Hôm qua ta vừa về, sau đó lại nhận được thiệp mời của trưởng công chúa nên phải đến.”

Nói rồi, nàng lại hào hứng nở nụ cười:

 “Đúng rồi, ngươi và Phó công tử… sao rồi?”

Ta còn chưa kịp đáp lời, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười nhạt.

“Gả đi thì có sao? Hôm nay là thưởng hoa yến, chẳng phải Phó công tử cũng không thèm đi cùng nàng à? Có khi là do nàng tự mình dán mặt vào ấy chứ…”

“Đúng vậy, trước đây chẳng phải còn ồn ào đòi hủy hôn sao? Ai mà biết nàng đã làm gì để Phó gia hồi tâm chuyển ý.”

Lời này không hề nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Ta siết chặt tay, Giang Uyển Nghi đã nhịn không được muốn đứng ra thay ta nói chuyện nhưng ta lại kéo nàng lại.

Hai người nói chuyện kia, ta đều nhận ra, nhất là người chủ động khiêu khích kia. 

Nàng ta chính là tiểu thư đích nữ nhà Thượng thư, Tần Tương Nghi. Nàng ta qua lại thân thiết với Trưởng công chúa, nếu thật sự gây ầm ĩ, chúng ta cũng chẳng có lợi lộc gì.

Tần Tương Nghi thấy ta không đáp lời, sắc mặt không đổi, giống như đánh vào bông mềm, cơn giận càng thêm bốc lên, lạnh giọng nói:

 “Có người không tự nhìn lại mình, với bộ dạng thô lỗ cục cằn thường ngày, ai mà thích nổi? Nhất là Phó công tử, ôn hòa nhã nhặn, tự nhiên phải thích những nữ tử hiền thục, tài tình lại dịu dàng.”

Giang Uyển Nghi không nhịn được nữa, lớn tiếng đáp trả: 

“Ta không biết Phó công tử thích dạng nữ tử nào, nhưng chắc chắn sẽ không thích loại người chuyên nói xấu sau lưng, buông lời dèm pha người khác! Có người rõ ràng là muốn gả mà chẳng ai thèm đấy thôi!”

Tần Tương Nghi tức giận bước lên một bước:

 “Ngươi!”

Giang Uyển Nghi nép về sau mấy bước, nấp sau lưng ta, rồi kéo ta đi: 

“Đi thôi, Quân Quân, qua chỗ khác ngồi. Nhìn loại người này thực đúng là xui xẻo!”

Ta cùng Giang Uyển Nghi đổi sang một lương đình khác.

Nàng nắm tay ta an ủi: 

“Nàng ta ghen tỵ với ngươi đấy, kinh thành này ai chẳng biết trước đây nàng ta bị Thế tử từ hôn? Nàng ta cố ý gây sự, ngươi đừng để trong lòng.”

7

Nói đến đây, bên ngoài gió lớn nổi lên, chẳng bao lâu trời đổ mưa tầm tã, bất ngờ không kịp trở tay.

Giang Uyển Nghi vui vẻ nói:

 “Mưa thế này cũng hay! Xem ra yến tiệc thưởng hoa này không thể tiếp tục rồi.”

Ta cụp mắt, mỉm cười hỏi:

 “Sao nào, có phải Thái tử là sẽ tới đón ngươi không?”

Giang Uyển Nghi lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cố lên giọng: 

“Hắn dám tới! Ta còn chưa tha thứ cho hắn đâu.”

Lời vừa dứt, từ xa đã có người bước đến. Y phục dài màu vàng nhạt, bên hông đeo ngọc bội trắng, phong thái bất phàm.

Ta cười khẽ:

 “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”

Thái tử đi thẳng đến chỗ Giang Uyển Nghi, ôn hòa nói: 

“Ta tới đón nàng.”

Giang Uyển Nghi cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: 

“Ta không cần ngươi đón.”

Ta bụm miệng cười trộm.

Thái tử thấp giọng: 

“Uyển Uyển, là ta sai rồi.”

Hừ.

Đúng lúc đó, ở góc quanh lối đi hiện ra một vạt áo.

Giang Uyển Nghi liếc ta, cười nói:

“Cười cái gì? Ta thấy có người cũng sắp tới rồi.”

Nàng nói xong liền cùng Thái tử rời đi. 

Ta còn đang ngẩn ngơ, thì người kia đã bước qua góc đường—

Phó Kiến Trì cầm ô giấy dầu, từng bước một đi về phía ta.

Hắn hôm nay cũng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, thoạt nhìn như thể đã cố ý mặc đồng bộ với ta.

Hắn bước vào lương đình, nhẹ nhàng thu ô lại.

Tim ta đập liên hồi, giọng nói cũng có chút run:

 “Ngươi… ngươi sao lại đến đây?”

Phó Kiến Trì mở bọc vải mang theo, lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người ta, tỉ mỉ buộc dây thắt lại, sau đó mới cúi mắt nhìn ta:

 “Đi thôi.”

Hắn một lần nữa mở ô, đưa tay nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng vô hạn.

Không xa bên kia, Tần Tương Nghi và đám tiểu thư đứng ngây ra nhìn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Nương tử, cẩn thận.

Phía trước là bậc thềm.

Hắn nói rất tự nhiên, nhưng người khác đều nghe thấy rõ ràng.

Tần Tương Nghi siết chặt khăn tay trong lòng, vò đi vò lại.

Mặt ta thoáng đỏ, nói khẽ:

 “Bên ngoài… đừng gọi ta như vậy.”

Phó Kiến Trì sắc mặt vẫn nhàn nhạt, giọng nói bình thản: 

“Vì sao? Nàng đích thực là nương tử của ta.”

Hắn dắt ta rời khỏi phủ Công chúa.

Phó Kiến Trì bước lên xe ngựa trước, rồi vươn tay về phía ta.

Khoảnh khắc ấy, nhìn đôi mày thanh tú cùng ánh mắt ôn hòa của hắn, tim ta bỗng đập mạnh.

Cảm xúc xa lạ kia cuối cùng cũng không thể che giấu, như mầm non âm thầm đâm chồi trong lòng.

Ta mỉm cười, đưa tay cho hắn. Hắn nắm lấy tay ta, bao trọn trong lòng bàn tay mình.

“Phó Kiến Trì, ngươi thật tốt.”

Ta nghĩ, ta thích Phó Kiến Trì.

Dù rằng, hắn chắc hẳn không thích ta.

Suy cho cùng, hôn sự của chúng ta vốn bắt đầu từ một chuyện hoang đường.

Tần Tương Nghi nói không sai, người như hắn, đáng lẽ phải sánh đôi với nữ tử ôn nhu tài mạo, mà ta… dường như chẳng hề phù hợp chút nào.

Nói thẳng ra, nếu không phải vì thanh danh bệnh nhược, Phó Kiến Trì chắc chắn đã là ý trung nhân trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các.

Ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân thua kém ai, cũng chẳng nghĩ mình là người tầm thường.

Nhưng, liệu Phó Kiến Trì có thích một người như ta không?

Ta thích hắn, và ta mong rằng… hắn cũng sẽ thích ta.

“Xuân Chi, ngươi nói xem… các tiểu thư Kinh thành thường như thế nào?”

Xuân Chi ngẩn người, đáp: 

“Tiểu thư chẳng phải cũng là tiểu thư Kinh thành sao? Chỉ là giờ đã thành thân rồi…”

Ta bất đắc dĩ giải thích: 

“Ý ta là… à, chính là, rất ôn nhu ấy…”

Lần này Xuân Chi đã hiểu:

 “Vậy thì… ít nhất lời nói cũng phải dịu dàng một chút.”

Ta thực lòng nghi hoặc: 

“Ta bình thường nói chuyện không ôn nhu sao?”

Xuân Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: 

“Hiện giờ thì không ôn nhu chút nào.”

Ta lập tức hạ giọng xuống một chút: 

“Bây giờ thì sao?”

Xuân Chi nhìn ta như bất lực:

“Không phải như vậy… giọng nói phải mềm mại hơn một chút, kìm nén lại, như thế này…”

Cứ như vậy, ta cùng Xuân Chi luyện cả một buổi chiều. Mãi đến khi Phó Kiến Trì bước vào, ta cũng chẳng hay biết.

Xuân Chi nháy mắt ra hiệu:

 “Thiếu gia.”

Lúc đó, ta đang ăn bánh hạch đào, bị tiếng gọi bất ngờ làm giật mình, theo bản năng vội vàng hắng giọng, ai ngờ lại bị nghẹn.

Ta ho khù khụ liên tục, mặt đỏ bừng bừng, Phó Kiến Trì lập tức bước tới đỡ lấy ta, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ta thuận khí.

Hồi lâu sau, ta mới dần dần thở lại được.

Chỉ là giờ đừng nói tới chuyện nói năng dịu dàng, ngay cả mở miệng ta cũng cảm thấy cổ họng đau rát.

“Sao tự dưng lại bị nghẹn?”

 Phó Kiến Trì đưa cho ta chén nước, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Ta nhịn đau nơi cổ họng, nhớ tới cách nói năng dịu dàng đã luyện tập, liền hạ giọng nói khẽ: 

“Không, không sao…”

Lời vừa thốt ra, ngay cả ta cũng ngây ngẩn cả người.

Giọng nói ta khàn đục như tiếng gió rít qua chiếc đàn cũ nát.

Xuân Chi, giọng của ta!!!

Phó Kiến Trì thở dài một hơi:

 “Đừng nói nữa, cẩn thận giữ gìn sức khỏe.”

Xuân Chi đứng một bên, hai tay che miệng, bờ vai run run vì cố nén cười.