Xa xa, ta nghe thấy tiếng chiêng trống rộn rã, tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng người qua lại chúc mừng không ngớt. Không khí tràn ngập vui mừng và náo nhiệt.
Kiệu hoa dừng ngay trước cửa.
Ta nghe thấy tiếng phụ thân, ông nói:
“Con gái à, cha đã từng dặn con rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tiếp đó là giọng của Chúc Khánh An.
Hắn bướng bỉnh không nhìn ta, nhưng giọng nói mỗi lúc một nghẹn ngào, như thể chỉ cần nói thêm một câu sẽ bật khóc:
“… Chẳng có gì đáng nói cả. Đi đi cũng tốt, ta cũng không muốn ngày nào cũng cãi nhau với ngươi, lại còn bị ngươi bắt nạt, đánh không thắng thì lại mách cha…”
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta.
Ta lặng lẽ leo lên lưng hắn, tay khẽ nhéo một cái vào phần mềm bên hông hắn.
Lần này, Chúc Khánh An không giống thường ngày, không cãi lại ta, chỉ im lặng cõng ta đến trước kiệu hoa.
Khoảnh khắc hắn buông ta xuống, sống mũi ta bỗng cay cay, ta nói:
“Chúc Khánh An, sau này ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa.”
Chúc Khánh An nhét vào tay ta một thứ gì đó, xoay người đi, trầm mặc mấy giây rồi nói:
“Được rồi, ta nhường ngươi thôi, bằng không ngươi lại khóc lóc kêu oan.”
Hắn rời khỏi kiệu hoa.
Ta nghe tiếng bọn tiểu tư hô lớn:
“Khởi kiệu!”
Cúi đầu nhìn vật trong tay, đó là một cái túi gấm, bên trong căng phồng. Ta mở dây buộc, trong phút chốc ngẩn người—
Trong túi gấm không lớn lắm là những xấp ngân phiếu đầy ắp và một mảnh giấy nhỏ.
Ta rút mảnh giấy ra đọc.
“Nếu gả vào Phó gia, ngươi cũng không cần phải uất ức chính mình. Ta nhường ngươi nhiều năm như vậy rồi, Phó Kiến Trì cưới ngươi, tự nhiên phải đối tốt và bảo vệ ngươi.”
“Chỗ tiền này là số tích góp của ta (lão cha keo kiệt, cho tiền chẳng được bao nhiêu, ngươi đi rồi không biết ta có được tăng thêm chút nào không).”
“Nếu một ngày nào đó… ngươi cần đến, hãy dùng số tiền này, đừng để bản thân bị kìm kẹp.”
Lúc bước ra khỏi nhà, ta vẫn còn cố nhịn, nhưng giờ phút này, mắt ta thực sự đỏ hoe, vô số cảm xúc phức tạp cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Ta cất túi gấm thật kỹ, tay khẽ vén rèm kiệu hoa, lén nhìn về phía trước—
Phó Kiến Trì vận hỉ phục đỏ thắm, ngồi trên lưng ngựa, dáng người thẳng tắp, khí khái bừng bừng.
Ta buông rèm kiệu xuống.
“Phó Kiến Trì…”
Ta thầm thì cái tên ấy trong lòng.
Hắn, chính là phu quân của ta rồi.
5
Kiệu hoa lắc lư một hồi, cuối cùng dừng lại.
Dưới khăn voan, một bàn tay đưa tới, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.
Suốt buổi lễ tiếp theo, Phó Kiến Trì gần như luôn nắm lấy tay ta.
Giữa tiếng reo hò náo nhiệt xung quanh, ta được đưa vào động phòng.
Có lẽ đây là lần ta quy củ và tuân lễ nghi nhất trong đời.
Cho đến khi tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tim ta khẽ thắt lại.
Khăn voan được vén lên, cuối cùng ta nhìn thấy gương mặt của Phó Kiến Trì.
Hắn khoác hỉ phục đỏ tươi, vẻ lạnh lùng ngày thường dường như được xóa đi.
Có lẽ đã uống vài chén rượu, sắc mặt hắn hơi ửng đỏ. Hắn đứng trước mặt ta, vai rộng chân dài, cao lớn mà vững chãi, khiến lòng người có chút xao động.
“Có phải là hơi đói không?”
Ta sững sờ, căm giận nhìn hắn:
“Đêm tân hôn, ngươi chỉ hỏi ta cái này thôi sao?”
Phó Kiến Trì ngẩn ra, đôi má lại đỏ thêm vài phần, lúng túng nói:
“Xin lỗi… Đây là lần đầu, không có kinh nghiệm.”
Hắn đứng dậy, đi rót hai chén rượu giao bôi rồi đưa cho ta một chén.
Ta nhìn thẳng vào hắn, cùng hắn uống cạn chén rượu ấy.
Giây tiếp theo, ta bất ngờ túm lấy cổ áo hắn, cứ thế mà hôn lên môi hắn một cách vụng về và liều lĩnh.
Chén rượu rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan trong trẻo.
Ánh mắt của Phó Kiến Trì trầm xuống, giọng nói khàn khàn:
“Nàng đã nghĩ kỹ chưa?”
Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở thuộc về hắn như sóng cuộn trào dâng, áp đảo cả trời đất.
“Ta đã cho nàng cơ hội rồi.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo cao, tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên, hòa với cảnh tượng trong phòng càng thêm hài hòa.
Ta kêu đến khàn giọng, tức giận mắng hắn:
“Phó Kiến Trì, ngươi vô lại! Ngươi không biết xấu hổ!”
Phó Kiến Trì khẽ cười, giọng nói mang theo ý trấn an:
“Ngoan, gọi ta là ‘Tụng Quân’.”
“Tụng Quân” là tên tự của hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, vẻ ôn hòa thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là chút ngang tàng phóng túng:
“Gọi phu quân cũng được.”
Ta tức giận cắn mạnh lên người hắn:
“Phó Tòng Quân, ngươi… ngươi hạ lưu!”
…..
Sáng hôm sau tỉnh lại, Phó Kiến Trì dịu dàng nhìn ta.
Ta ấm ức chỉ trích:
“Đều tại ngươi! Không phải ngươi nói… ngươi thân thể yếu ớt sao? Ngươi gạt ta!”
Phó Kiến Trì nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười:
“Là ta sai.”
Hắn hầu hạ ta rửa mặt chải đầu xong, đợi ta ngồi trước gương, hắn bỗng ghé sát lại:
“Để ta vẽ mày cho nàng.”
Ta sững sờ, mặt thoắt chốc đỏ ửng:
“Ngươi… ngươi biết vẽ sao?”
Phó Kiến Trì khẽ cong môi, cười nhạt:
“Trông có vẻ không khó… chắc cũng giống như viết chữ thôi.”
Ta nửa tin nửa ngờ.
Hắn cầm lấy bút kẻ mày, ngắm nhìn ta một lúc.
“Lại gần một chút.”
Ta theo lời nhích lại gần hắn. Hắn vẫn chưa hài lòng, một tay nâng cằm ta, kéo lại gần hơn.
Khoảng cách gần đến mức ta có thể thấy rõ hàng mi của hắn, từng sợi rõ ràng, đôi mắt đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng…
Hắn bật cười khẽ:
“Nương tử đỏ mặt gì vậy?”
Nghe hai chữ “nương tử”, ta sững lại, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Phó Kiến Trì giữ lại động tác của ta, cười nói:
“Được rồi, không nói nữa.”
Hắn bắt đầu cẩn thận vẽ lông mày cho ta. Một lúc lâu sau, cổ ta đã mỏi nhừ, nhưng hắn vẫn còn đang tỉ mỉ từng nét.
Ta nhăn nhó phàn nàn:
“Xong chưa vậy? Cổ ta sắp rụng rồi đây này.”
Phó Kiến Trì vẫn không buông tay.
Ta nổi cáu:
“Phó Kiến Trì! Phó Tụng Quân!”
Hắn khẽ nhướn mày, cuối cùng cũng dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm:
“Đêm qua nàng cũng gọi ta như vậy… ta rất vui.”
Ta cố nén cảm giác xấu hổ, chuyển chủ đề:
“… Đưa gương cho ta, ta xem ngươi vẽ thế nào.”
Phó Kiến Trì thu lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng:
“Nương tử tiên tư như ngọc, thế nào cũng đẹp cả.”
Ta nghi ngờ nhận lấy gương đồng, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy dung nhan trong gương, ta vẫn không khỏi giật mình.
Hai bên lông mày vừa lệch vừa thô, đường nét méo mó, chẳng hề đối xứng.
Tưởng là bậc kỳ tài, hóa ra lại là kẻ vụng về!
“Rất đơn giản sao?”
Ta tức giận đánh hắn hai cái, hờn dỗi nói:
“Phó Tụng Quân, sau này ngươi đừng hòng động vào lông mày ta nữa!”
Phó Kiến Trì không né tránh, bỗng nhiên ôm ngực, ho khẽ vài tiếng. Ta giật mình hoảng hốt:
“Sao thế? Ngươi… ngươi không khỏe sao?”
Hắn không đáp lời, chỉ ho thêm vài tiếng nữa. Ta lo lắng tiến gần lại xem kỹ hắn, còn chưa thấy rõ chuyện gì thì hắn bất ngờ ôm chặt lấy ta vào lòng.
Qua lớp áo, ta có thể cảm nhận được lồng ngực hắn rung lên vì tiếng cười.
“Ngươi cố ý phải không!”
Phó Kiến Trì ôm ta, thấy ta phát hiện, hắn dứt khoát không che giấu nữa, bật cười lớn, vừa cười vừa nhận sai:
“Nương tử, ta sai rồi, tha thứ cho ta một lần, được không?”
… Không được!
6
Ngày thứ ba sau thành thân, Phó Kiến Trì cùng ta về nhà mẹ đẻ.
Phụ thân và Chúc Khánh An sớm đã khôi phục như thường, nhất là Chúc Khánh An.
Rõ ràng ngày ta xuất giá, hắn còn…
Thôi, ta cũng chẳng thèm tính toán với hắn, để lại cho hắn chút thể diện.
Nhưng hôm nay ta về nhà, hắn lại giống hệt bộ dạng ngày thường, bày ra vẻ mặt kiêu căng không thèm để ý tới ta.
Nhà ta không có những chi thứ phiền phức, một nhà ăn bữa cơm đơn giản, cũng coi như xong việc.
Cơm nước xong xuôi, phụ thân kéo ta sang một bên:
“Phó Kiến Trì đối xử với con tốt, cha cũng yên tâm rồi.”
Ta hơi ngẩn người.
“Vừa nãy lúc ăn cơm, hắn luôn chăm sóc con, gắp đồ ăn cho con, lại toàn là những món con thích. Hắn chu đáo như vậy, chắc hẳn đã đặt con trong lòng rồi.”
Trong lòng ta vừa cảm động lại vừa thấy buồn cười— ta và Phó Kiến Trì thành thân chưa bao lâu, hắn làm sao đã biết được sở thích của ta?
Vừa bước ra ngoài, ta thấy Chúc Khánh An và Phó Kiến Trì đã trò chuyện vui vẻ như tri kỷ.
Nhất là Chúc Khánh An, hắn nói chuyện huyên thuyên, đôi tay còn đặt trên vai Phó Kiến Trì, bộ dáng như huynh đệ chí cốt đã lâu.
Trên đường về, ngồi trong xe ngựa, ta cố ý trêu chọc Phó Kiến Trì:
“Phó công tử thật có bản lĩnh, rất biết cách lấy lòng người khác.”
Phó Kiến Trì cười khẽ, ánh mắt ôn hòa nhìn ta, hỏi ngược lại:
“Vậy nàng có bị ta lấy lòng hay chưa?”
“Ngươi…”
Ta còn chưa kịp đáp lại, hắn đã bật cười nhẹ:
“Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Mấy ngày sau, ta nhận được thiệp mời tham dự thưởng hoa yến do trưởng công chúa tổ chức.
Từ trước đến nay, loại yến tiệc như thế này rất ít khi mời ta.