Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GẠO NẤU THÀNH CƠM Chương 5 GẠO NẤU THÀNH CƠM

Chương 5 GẠO NẤU THÀNH CƠM

2:27 chiều – 19/12/2024

8

“Tiểu thư, ta cảm thấy… nói chuyện dịu dàng thực không hợp với người.”

Ta xụ mặt, thở dài: 

“Vậy phải làm thế nào đây?”

“Chúng ta có thể học thứ khác mà, ví như tài nghệ?”

 Nàng ta liến thoắng hiến kế: 

“Gảy đàn, hát ca chẳng phải cũng rất dịu dàng sao!”

Nghe cũng có lý, sao có thể chết dí trên một cái cây được!

Ta thực ra từng học đàn, nhưng với tính cách hiếu động của ta, chắc chưa được mấy ngày đã bỏ dở, nói thẳng ra là không có chút căn cơ nào.

Thế nhưng lần này ta đã hạ quyết tâm, thì nhất định phải làm cho ra trò.

Xuân Chi lén mời một sư phụ đến dạy ta. Ta tranh thủ những lúc Phó Kiến Trì không ở nhà để học. 

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua, cuối cùng ta cũng biết được một… chút… chút… rất ít!

Hiện tại, chính là lúc nghiệm thu thành quả rồi.

Ta đặt cây đàn dưới gốc cây đào, vận trên mình một bộ y phục màu anh thảo, mái tóc dài được búi gọn tỉ mỉ.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, ta ngẩng lên nhìn Phó Kiến Trì, nở một nụ cười, rồi bắt đầu gảy đàn.

Khi đang dần nhập tâm, ngón tay ta đè mạnh lên dây đàn, một sợi dây bỗng nhiên đứt phựt, bắn vào ngón tay ta.

Chỉ trong nháy mắt, đầu ngón tay đã có một vết xước, máu rỉ ra từng giọt.

Phó Kiến Trì vốn đang mỉm cười ngắm ta gảy đàn, nhưng lúc này sắc mặt hắn khẽ trầm xuống, sải bước lớn đến bên ta, nhìn chằm chằm vết thương rồi lo lắng gọi Xuân Chi lấy thuốc.

Ta bỗng thấy tủi thân.

Cảm giác như việc gì ta cũng làm không xong.

Ta nén cảm xúc lại, ủ rũ nói: 

“Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà.”

Phó Kiến Trì ngẩn ra, như thể nhận ra tâm trạng của ta, dịu giọng an ủi: 

“Nàng đàn rất tốt, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói mềm mại: 

“Ta rất thích. Dạo này bận rộn quá, không có nhiều thời gian bầu bạn với nàng. Mấy ngày nữa có cung yến, lại đúng dịp lễ hội hoa đăng, sau khi dự cung yến xong, ta sẽ dẫn nàng đi chơi ở phía đông thành.”

…..

Thế nhưng, ta vẫn chưa từ bỏ. Ta nghĩ có lẽ mình nên thử học nấu ăn.

Nói là làm, ta chuẩn bị nguyên liệu làm món bánh phu thê mà ta yêu thích, hăng hái bắt tay vào làm.

Vốn ta thích ăn ngọt, nên đã bỏ rất nhiều đường. Làm đi làm lại vài lần, cuối cùng mới có mẻ bánh vừa ý.

Khó khăn lắm mới thành công, ta vui mừng xách hộp đựng bánh đi tìm Phó Kiến Trì.

Đây chính là kiệt tác đầu tiên mà “Chúc Đại sư” dốc lòng khổ luyện mới có được.

“Phó Kiến Trì!” 

Ta phấn khởi chạy đến trước mặt hắn, bày hộp bánh ra rồi lấy từng chiếc bánh phu thê ra trước mặt hắn: 

“Nếm thử xem!”

Tên tiểu tư bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng:

 “Thiếu gia không thích ăn—”

Hắn còn chưa nói hết câu, Phó Kiến Trì đã khẽ phất tay ra hiệu ngừng lại.

Ta ngẩn ra: 

“Sao vậy?”

Phó Kiến Trì dời đề tài rất tự nhiên, giọng điềm đạm:

 “Đây là nàng làm sao? Nhìn cũng rất ngon mắt.”

Hắn cười khẽ, lấy một miếng bánh phu thê lên nếm thử rồi nói:

 “Rất ngọt.”

Ta hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, mắt ta sáng rực lên: 

“Vậy… ngươi có thích không?”

Phó Kiến Trì nhìn ta dịu dàng, nhẹ giọng nói:

 “Ta rất thích.”

Chớp mắt đã đến ngày cung yến.

Lần này, cung yến được đặc biệt tổ chức vì một người.

Đó là Lê Ninh tiểu thư, nữ nhi của cố bằng hữu của trưởng công chúa.

Vị Lê Ninh tiểu thư này nghe nói vốn cũng là người Kinh thành, vài năm trước theo gia đình dọn đi nơi khác, lần này trở về để thăm lại Trưởng công chúa.

Ta cùng Phó Kiến Trì ngồi vào chỗ.

Ta lặng lẽ quan sát Lê Ninh đang ngồi cạnh Trưởng công chúa.

Nàng ta dung mạo kiều diễm, dáng vẻ uyển chuyển, khi nói chuyện lại nhẹ nhàng ôn nhu, đích thực là một mỹ nhân đoan trang.

“Ngươi quen nàng ấy sao?”

Phó Kiến Trì khẽ cụp mắt, chậm rãi bóc từng quả nho cho ta, giọng bình thản:

 “Thuở nhỏ nàng ấy từng ở phủ Trưởng công chúa, cũng coi như đồng môn.”

Hắn nói đơn giản vài câu rồi đưa quả nho đã bóc cho ta.

Ta không mấy bận tâm, nhưng nào ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lê Ninh đã bưng một đĩa bánh điểm tâm tiến tới, khẽ mỉm cười dịu dàng:

“Tụng Quân, đây là ngọc lộ đoàn ta tự làm, ngươi nếm thử xem có còn vừa miệng không?”

Ta ngẩn người.

Tụng Quân?

Sao nàng ta biết tên tự của Phó Kiến Trì, lại còn gọi thân mật như vậy?

Phó Kiến Trì còn chưa kịp trả lời, Trưởng công chúa đã mỉm cười lên tiếng:

“Ninh Ninh biết ngươi không thích ăn đồ ngọt nên đặc biệt làm riêng cho ngươi đấy.”

Dù có chậm chạp đến đâu, ta cũng nhận ra có điều bất thường.

Phó Kiến Trì nhìn ta một cái, ôn hòa nói: 

“Vậy thì đa tạ Lê tiểu thư, vừa hay nương tử nhà ta cũng rất thích món bánh này.”

Lê Ninh cuối cùng cũng dời mắt nhìn ta, ánh mắt nàng ta lóe lên rồi lại cụp xuống, khẽ phúc thân, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.

Một lát sau, nàng ta còn công khai biểu diễn tài nghệ—gảy đàn.

Tiếng đàn quả thực xuất chúng, khiến mọi người trong sảnh đều phải tán thưởng.

Nhưng trong lòng ta lại cảm thấy nặng nề, khó chịu vô cùng.

Phó Kiến Trì bị đám bằng hữu kéo đi uống rượu, ta bèn dẫn Xuân Chi ra ngoài hít thở không khí.

Chưa đi được bao xa, đến gần hoa viên, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ai đó. Ta định lặng lẽ tránh đi, nhưng nội dung câu chuyện lại khiến ta sững sờ đứng yên tại chỗ.

“Chính chủ đã xuất hiện, ta xem Chúc Quân An còn có thể vênh váo đến bao giờ…”

Giọng nói lười nhác nhưng mang đầy ác ý của Tần Tương Nghi vang lên:

“Phó Kiến Trì vốn thích vị Lê tiểu thư này, chẳng qua là bị ép phải cưới Chúc Quân An thôi. Nghe nói Chúc Quân An còn đi học đàn nữa, ta muốn xem nàng ta định so thế nào với Lê tiểu thư đây!”

Trong phút chốc, ta như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.

“Tiểu thư…” 

Xuân Chi lo lắng nhìn ta.

Hồi lâu, ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng rời khỏi đó.

Phải rồi, người mà Phó Kiến Trì thích, làm sao có thể là ta chứ?

Lê tiểu thư ôn nhu biết đàn, biết làm ngọc lộ đoàn, người lại dịu dàng đoan trang, mọi mặt đều hơn ta.

Còn ta, buồn cười làm sao, cố gắng học hết thứ này đến thứ khác, cuối cùng cũng chỉ là trở thành một cái bóng của nàng ta.

“Xuân Chi, ta không muốn ở đây nữa.”

9

Ta sai Xuân Chi về báo với Phó Kiến Trì rằng ta không khỏe trong người nên đã về trước, sau đó một mình đi tới khu đông thành.

Hội hoa đăng quả thực rất náo nhiệt, người người chen chúc trên phố, khắp nơi treo đầy hoa đăng rực rỡ.

Ta gặp một cô bé bán kẹo hồ lô.

“Tiểu thư muốn mua một xâu không ạ?”

Ta sờ quanh người, mới nhận ra mình không mang theo tiền.

Lòng ta trống rỗng, lắc đầu từ chối.

Khoảnh khắc ấy, tất cả uất ức tích tụ bỗng nhiên vỡ òa. Mũi ta cay xè, nước mắt bất giác rơi xuống.

“Lấy một xâu.”

Ta giật mình quay đầu lại—

Là Phó Kiến Trì.

Hắn thanh toán tiền, cầm lấy xâu kẹo hồ lô rồi đưa cho ta.

Ta vụng về lau nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào:

 “Ta không cần.”

Phó Kiến Trì vẫn giữ động tác đưa kẹo hồ lô cho ta, ôn hòa hỏi:

 “Thật sự không cần sao?”

Cơn giận trong lòng bỗng trào lên:

“Ta không cần thì sao? Ngươi đem tặng người khác đi!”

Nhìn ánh mắt ngây ngẩn của hắn, ta càng nghĩ càng tức: 

“Ngươi thích người khác thì được, còn ta lại không được phép không nhận sao?!”

Phó Kiến Trì bỗng nhiên bật cười, khóe môi cong lên ngày càng rõ ràng, cuối cùng còn nhướn mày nói:

“Vậy… nương tử đây là đang ghen sao?”

Ta vừa tức vừa xấu hổ: 

“Ta có gì mà phải ghen! ‘Tụng Quân’ nghe mới ngọt ngào làm sao!”

Giọng ta dần hạ xuống: 

“Ai biết được, ngươi ‘tụng’ vị quân nào…”

Phó Kiến Trì bước tới gần ta một bước, mỉm cười ôn nhu:

 “‘Tụng’ chính là Quân trong Chúc Quân An của nàng.”

Ta ngẩn người, đứng sững tại chỗ.

“… Ngươi không cần dối ta.” 

Ta cắn môi, cúi đầu nói nhỏ:

“Ta biết mình không bằng nàng ấy. Ngươi… nếu thật lòng thích nàng, ta cũng có thể cùng ngươi hòa ly…”

Ta còn chưa nói hết câu đã bị hắn ngắt lời.

Sắc mặt Phó Kiến Trì đen lại, hình như tức đến bật cười:

“Chúc Quân An, nàng sớm muộn gì cũng khiến ta tức chết.”

Ta ấm ức cúi đầu, im lặng không nói gì.

Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt thoáng vẻ bất đắc dĩ: 

“Xuân Chi đã nói với ta rồi, ta không ngờ nàng lại nghĩ ngợi lung tung đến vậy.”

Hắn chậm rãi giải thích: 

“Ta không thích nàng ấy, quá khứ không thích, hiện tại không thích, về sau cũng sẽ không thích.”

“Ta cũng chưa bao giờ thấy nàng kém hơn bất kỳ ai. Trong lòng ta, không một ai có thể so sánh với nàng, bởi vì ta mãi mãi chỉ thiên vị nàng.”

“Nên, nàng không cần phải so sánh mình với ai. Nàng không cần phải học cách nói chuyện dịu dàng, nàng muốn học đàn, ta dạy nàng. Nàng muốn ăn bánh phu thê hay ngọc lộ đoàn, ta đều sẽ làm cho nàng.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, cuối cùng ta bật cười, nước mắt còn chưa khô:

 “Nhưng ta không thích ăn ngọc lộ đoàn.”

Phó Kiến Trì đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, dường như phát hiện ra ý xấu của ta, nhưng vẫn dung túng:

“Nếu không thích ngọc lộ đoàn, vậy ta sẽ cùng nàng ăn bánh phu thê cả đời.”

Ta cố ý trêu hắn:

 “Nhưng chẳng phải ngươi không thích ăn đồ ngọt sao?”

Phó Kiến Trì thở dài một hơi, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta: 

“Chúc Quân An, nàng cứ ỷ vào việc ta thích nàng…”

Hắn bất lực nhận thua: 

“Chỉ cần là nương tử làm, ta có thể ăn cả đời! Vậy được chưa?”

Ta gật đầu, làm bộ miễn cưỡng:

“Tạm được.”

Phó Kiến Trì nắm lấy tay ta một cách tự nhiên:

 “Giờ thì sao, kẹo hồ lô còn muốn nữa không?”

“Muốn!”

Phiên ngoại: Phó Kiến Trì

Ta đã thích một Chúc Quân An từ rất lâu, rất lâu rồi.

Cho nên, đối với nàng… ta thực sự rất vui mừng.

Ta nghĩ, không thể quá nóng vội, phải để nàng từ từ thích ta. Trước tiên giữ nàng bên cạnh, lâu dần nàng sẽ thích ta thôi.

Dù sao bao nhiêu năm qua ta cũng chờ được, chẳng phải sao?

Cũng giống như việc ta sớm đã truyền ra tin đồn thân thể yếu nhược, bằng không, e là ta đã sớm phải cưới vợ sinh con, đâu có thể đợi được nàng?

Chỉ là ta không ngờ, cái cớ này thực sự hữu dụng.

Mỗi lần khiến nàng giận đến không chịu nổi, ta giả vờ yếu ớt một chút, nàng liền mềm lòng.

Không nói nữa, nếu bị phát hiện, nàng lại giận mất thôi.

End