Sắc mặt Tiết Phù tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi giúp nàng? Như vậy không tính!”
“Ta và công chúa là phu thê, phu thê vốn là một thể, sao lại không tính?”
“Giờ thì xem như hòa.”
“Không tính! Không tính!”
Thuộc hạ của Tiết Phù la ó, những kẻ đứng xem cũng ồn ào phụ họa theo.
Có lẽ bọn họ đều mong nhìn thấy ta bẽ mặt, nhưng ta không thể để hoàng gia mất thể diện.
“Là ta tài nghệ không bằng người, ta nhận thua.”
“Ta cũng cùng phu nhân.” Phò mã lên tiếng.
Một đồng liêu của hắn cười đùa:
“Phò mã gia, ngài đây chính là thiên vị rồi.”
Hắn thản nhiên đáp:
“Nàng là thê tử của ta, phu thê đồng tâm, có chuyện đương nhiên phải cùng nhau gánh vác.”
Có lẽ không ai ngờ hắn sẽ nói vậy, chúng tướng đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nói thêm điều gì.
Ta đi đến chuồng ngựa, xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt tay vào việc.
Nhưng Phò mã lập tức bế ta lên, đặt ta ngồi lên lưng ngựa.
“Ngồi yên đó, đừng để bẩn y phục.”
Hắn cầm lấy chổi dài, bước vào chuồng ngựa bắt đầu quét dọn.
“Đây là ăn gian!”
Tiết Phù không biết từ lúc nào đã tiến lại gần, sắc mặt không vui nhìn ta đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
“Nàng là thê tử của ta, ta giúp nàng là lẽ đương nhiên, sao lại gọi là ăn gian?”
Tiết Phù bị hắn phản bác đến á khẩu, nhìn hắn thật sâu một cái, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng, sau đó xoay người rời đi.
Mấy gian chuồng ngựa, hắn vất vả quét dọn cả một buổi chiều, vậy mà chẳng có nửa lời oán than.
Ta có chút áy náy, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của ta, ngước lên, hỏi:
“Đau lòng rồi sao?”
“Nếu đau lòng, vậy tối nay để ta hôn nhiều thêm một chút, hửm?”
Hắn phủi sạch bụi bẩn trên tay áo, sau đó bế ta xuống khỏi lưng ngựa.
Tên này sao lúc nào cũng không đứng đắn như vậy!
“Bẩn chết đi được, tránh ra!”
Hắn liền ôm ta thật chặt, còn cố tình dụi mặt lên người ta.
“Công chúa nhỏ của ta thật không có lương tâm, ta thay nàng quét dọn chuồng ngựa, nàng lại chê ta bẩn?”
Trời dần tối, mọi người đã vây quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.
Hắn đưa ta về lều trướng, lúc này ta mới phát hiện vết thương trên vai hắn đã hơi nứt ra.
Ta cẩn thận giúp hắn bôi thuốc.
Bên ngoài, tiếng ca hát, tiếng reo hò, xen lẫn những lời tán dương vang lên không dứt:
“Tiết tướng quân quả không hổ danh là nữ trung hào kiệt!”
Ta băng bó lại vết thương cho hắn, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu.
“Chúng tướng đều rất ngưỡng mộ nàng ấy.”
Hắn khẽ cười, gật đầu.
Ta im lặng một lúc rồi cất lời:
“Vậy còn chàng thì sao?”
Hắn biết rõ ta đang muốn hỏi điều gì.
Tiết tướng quân chính trực, mưu trí hơn người, lại là nữ tướng bách chiến bách thắng.
Một nữ tử như vậy, rất khó để không khiến người khác ngưỡng mộ.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:
“Nàng ấy tốt, tự có người thích nàng ấy. Nhưng có liên quan gì đến ta?”
“Ta chỉ thích cái tốt của nàng mà thôi.”
Hắn kéo ta ngồi lên đùi mình.
Ta cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm:
“Ta chỉ là một công chúa ngang ngược tùy hứng, có gì đáng để chàng thích chứ?”
“Nàng sao lại không tốt? Trong mắt ta, nàng là tốt nhất, là tốt hơn vạn lần.”
“Ta chỉ mong những điều tốt đẹp ấy chỉ mình ta được nhìn thấy.”
“Nếu để người khác nhìn thấy, ta tất sẽ phiền muộn không thôi.”
Lời nói của hắn khiến mặt ta nóng bừng, nhưng trong lòng vẫn trĩu nặng tâm tư.
Ta lắc đầu, thấp giọng nói:
“Trong mắt bách tính và tướng sĩ, nàng là chiến thần, là đấng cứu thế, còn ta chẳng qua chỉ là kẻ sống nhờ vào bọn họ, như loài sâu mọt đục khoét mà thôi.”
“Nàng đang nói bậy gì vậy?”
Hàng chân mày của hắn nhíu chặt, giọng nói trầm xuống, mang theo chút gấp gáp.
“Năm đó, bộ lạc phương Bắc đòi gả công chúa Đại Hạ cho Khả Hãn của chúng, nếu không sẽ xuất binh nam hạ.”
“Hoàng thất công chúa có rất nhiều, nhưng chỉ có nàng đứng ra nhận lệnh hòa thân, khi ấy nàng mới vừa cập kê.”
“Trận lũ lớn ở Lâm Giang, cũng là nàng dẫn theo nữ quyến trong kinh quyên góp tiền bạc cứu tế nạn dân.”
“Lần dịch bệnh bộc phát, bất chấp lời khuyên ngăn của bệ hạ, nàng thân chinh đến vùng dịch chữa trị cho dân.”
“Nàng thu nhận cô nhi của các tướng sĩ, mở trường học cho bọn trẻ, để chúng có cơm ăn áo mặc, có nơi học hành.”
“Một người như vậy, sao có thể là sâu mọt? Nàng luôn mang dân chúng trong lòng, luôn vì họ mà dốc sức làm mọi điều có thể.”
Không biết vì sao, mắt ta bỗng dưng cay xè, lệ nóng viền mi.
Ta ôm lấy hắn, lòng như được ánh sáng rọi chiếu.
Từ nhỏ, trong cung có rất nhiều hoàng tử, công chúa, nhưng ta chỉ là đứa trẻ không được ai quan tâm.
Không được phụ hoàng yêu thương, mẫu phi lại là cung nữ xuất thân thấp hèn.
Ta và hoàng huynh từ nhỏ đã sống những tháng ngày không dễ dàng.
Mãi đến khi hoàng huynh bôn ba gian khổ, cuối cùng ngồi lên đế vị, người ta mới nhớ ra rằng, trong hoàng cung còn có một vị công chúa là ta.
Hắn ôm chặt lấy ta, như thể muốn khắc ta vào xương tủy.
“Công chúa của ta là người tốt nhất trên đời.”
Đêm đó, mấy vị tham tướng uống rượu vui vẻ.
“Sao vẫn chưa thấy Phò mã gia đến?”
“Ta đi gọi hắn.” Tiết Phù đứng dậy.
Vừa đi đến trước trướng của Phò mã, nàng liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thút thít của nữ nhân.
Nàng lắng nghe, mới nhận ra đó là giọng ta đang khóc.
Nhưng sau đó, tiếng khóc dần biến thành những âm thanh kiều mị, thở dốc không thành tiếng.
Trong lều, giọng nói mềm mại của ta văng vẳng:
“Phò mã… Nhẹ chút… Ta thật sự chịu không nổi rồi…”
Tiết Phù tuy chưa từng trải chuyện nam nữ, nhưng cũng hiểu được trong đó đang xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt nàng trắng bệch, im lặng quay đầu trở lại.
“Đừng gọi hắn nữa, tiếp tục uống đi.”
Ngày cuối cùng của kỳ thu săn, ta vô tình nhìn thấy Tiết Phù và Phò mã gặp nhau ở hậu sơn.
Tiết Phù ánh mắt ngấn lệ, nói với hắn:
“A Diêm, chàng rõ ràng biết ta yêu chàng. Ta thích chàng.”
Phò mã cau mày, lạnh nhạt đáp:
“Tiết Phù, ta đã nói với nàng nhiều lần, trong lòng ta chỉ có công chúa, lời này ta không muốn nghe lại nữa.”
“Nàng ta tùy hứng kiêu căng, có gì tốt? Ngay từ đầu nàng ta cũng chỉ coi chàng là thế thân của kẻ khác, nàng ta căn bản không yêu chàng!”
“Câm miệng!” Hắn giận dữ quát lớn.
“Đây là chuyện của ta và công chúa, nàng thì hiểu được cái gì?”
Tiết Phù kinh ngạc nhìn hắn, dường như không ngờ hắn sẽ nổi giận đến vậy.
Nàng cắn môi, cố gắng kìm nén nước mắt, trầm giọng nói:
“Được, sau này ta sẽ không nhắc đến nữa. Phò mã.”
Ta yên lặng rời đi.
Vừa bước vào trướng, hắn cũng theo sau.
Nhìn bộ dạng thản nhiên của hắn, lửa giận trong lòng ta bốc lên.
“Tiết Phù thích chàng?” Ta chất vấn.
Hắn vẻ mặt bình thản, “Nàng nghe thấy rồi sao? Ta đã thẳng thắn từ chối nàng ấy, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa.”
“Chi bằng chúng ta hòa ly, ta thành toàn cho hai người.”
Mày hắn nhíu chặt lại:
“Hòa ly? Đừng có mơ!”
“Sao? Chẳng lẽ nàng vẫn còn nghĩ đến Cố Khinh Chu?”
“Chàng… chàng nói bậy gì vậy… Chuyện này liên quan gì đến Cố Khinh Chu!”
Nghe lại cái tên này, ta bỗng cảm thấy xa xôi như đã qua mấy đời.
Tựa như con người này, cái tên này, đã là chuyện của kiếp trước.
Lúc này, ta mới nhận ra, bản thân đã bao lâu không còn nghĩ đến Cố Khinh Chu nữa.
“Cố Khinh Chu hiện ở Giang Nam, từ sau khi thành thân, ta thậm chí chưa từng nói với hắn một câu nào.”
Nghe ta nói vậy, ánh mắt Phò mã mới dần dịu đi.
Hắn tiến đến gần ta, muốn ôm ta vào lòng:
“Ta thật sự không có gì với Tiết Phù, sau này sẽ không bao giờ gặp riêng nàng ấy nữa.”
Ta hất tay hắn ra, quay lưng về phía hắn, không muốn đáp lời.
Dù hắn có nói gì, ta cũng không muốn liếc nhìn hắn lấy một lần.
Trên đường hồi kinh, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi.
Ta ngồi bên bờ sông, thẫn thờ xuất thần.
Khi quay đầu lại, ta liền trông thấy Tiết Phù.
Ta thoáng ngạc nhiên, không ngờ nàng lại tìm đến ta.
“Hôm đó, ngươi đã nghe thấy phải không?”
Nàng thẳng thắn hỏi.
Ta khẽ gật đầu.
Nàng cười nhạt, chậm rãi nói:
“Trước đây ta vẫn nghĩ hắn bị ép phải cưới ngươi, nên mới nói rõ tâm ý của mình với hắn.”
“Không ngờ, hắn lại thực sự thích ngươi.”
Ánh mắt nàng thoáng vẻ ảm đạm, nhưng rồi lập tức nở nụ cười:
“Đã như vậy… hy vọng ngươi đối xử với hắn thật tốt, đừng phụ lòng chân thành của hắn. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, nàng quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Ta bỗng thấy có chút hảo cảm với nàng.