Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH Chương 2 GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH

Chương 2 GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH

3:03 chiều – 05/02/2025

Ta đẩy hắn ra.

“Hừm… Đau quá…”

“Ta chạm vào vết thương của ngươi sao? Ta đi gọi ngự y trở lại.”

Ta hơi hoảng hốt, lo lắng vết thương của hắn bị nứt ra.

“Không cần, để ta ôm nàng một lát là được. Nàng cử động, ta lại đau.”

Tên này…

Ta vừa lo vết thương của hắn, không dám động đậy, chỉ đành để mặc hắn ôm.

Cằm hắn tựa lên vai ta, hơi thở nóng ấm phả lên cần cổ, nhồn nhột đến mức khiến ta khẽ run rẩy.

Hắn dường như cảm nhận được.

Hắn hơi lùi ra một chút, nghiêng đầu nhìn ta, nở nụ cười.

Môi hắn dường như càng lúc càng sát lại gần.

Tim ta đập thình thịch.

Dường như… ta đang mong chờ… Mong chờ hắn hôn ta.

“Thưa công chúa, thuốc của Phò mã đã sắc xong rồi ạ…”

Thúy Vân đứng ngoài cửa lên tiếng.

Ta giật mình bừng tỉnh, mặt nóng bừng bừng, không kịp nghĩ gì nữa, vội đẩy hắn ra, hoảng loạn chạy đi.

“Thuốc đưa cho hắn! Bảo hắn tự uống!”

Sau lưng, là tiếng cười sảng khoái của Phò mã.

4.

Nghe nói, Trấn Nam tướng quân đã trở về.

Trấn Nam tướng quân lần này không phải là một nam nhân, mà là nữ tướng quân mang họ Tiết, tên một chữ Phù.

Ta chưa từng gặp nàng, nhưng đã nghe danh từ lâu.

Lần này, nàng đã dẹp yên phản loạn ở Nam Cương.

Hoàng huynh đặc biệt thiết yến, chào đón nàng khải hoàn hồi kinh.

Nàng khí khái hào hùng, vận khôi giáp bạc, một thân y phục nam nhân.

Tóc nàng chỉ đơn giản búi lên, cài một cây trâm ngọc, ngoài ra không chút tô điểm dư thừa.

Trong yến tiệc, các tiểu thư danh môn trong kinh thành ai nấy đều vận y phục lộng lẫy, trang sức quý giá, cao quý đoan trang.

Thế nhưng, khi nàng đứng đó, ta lại cảm thấy nàng lấn át tất cả những quý nữ có mặt trong phòng.

Ta nghiêng đầu nhìn Phò mã, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy tán thưởng.

Đột nhiên, ta cảm thấy ngực mình có chút khó chịu, hô hấp không thông.

“Ưm…” Ta đưa tay ôm lấy ngực.

“Sao vậy?” Phò mã lập tức nhận ra điểm khác thường.

Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai ta, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.

Giữa đại điện, trước bao ánh mắt dõi theo, thật là…

Ta đẩy hắn ra, “Không sao.”

Hắn thấy ta có chút thẹn thùng, chỉ khẽ cười, rồi dưới bàn chặt chẽ nắm lấy tay ta.

Ta vùng vẫy muốn thoát, nhưng hắn lại nắm càng chặt hơn.

5.

Hoàng huynh cùng các đại thần uống rượu vô cùng cao hứng.

Phò mã nói muốn rời đi đôi lát, thế nhưng hồi lâu vẫn chưa quay lại.

Ta nhìn quanh, phát hiện Trấn Nam tướng quân cũng không còn ở yến tiệc, trong lòng liền dâng lên dự cảm chẳng lành.

Chợt nhớ lại, trong dân gian từng lưu truyền chuyện về đôi tướng quân một nam một nữ, chỉ là lúc trước ta một lòng đặt trên người Cố Khinh Chu, nên chưa từng để tâm.

Linh cảm mách bảo ta đi đến hoa viên phía sau.

Dưới ánh trăng, hai người đối diện mà đứng.

Thật sự là một đôi bích nhân!

Ta xoay người trở lại yến tiệc, nói với hoàng tẩu rằng thân thể có chút không khỏe, muốn sớm hồi phủ.

Hoàng tẩu nhìn ta, rồi lại liếc mắt về phía Trấn Nam tướng quân cùng chỗ ngồi trống bên cạnh ta.

Nàng cười đầy ẩn ý: “Bà vú Tần, ngươi có ngửi thấy mùi giấm chua ở đâu bốc lên không?”

Ta chẳng buồn bận tâm đến lời trêu ghẹo của hoàng tẩu, hậm hực rời khỏi bữa tiệc.

6.

Ta sớm đã rửa mặt thay y phục, lên giường nằm nghỉ.

Thậm chí còn sai Thúy Vân mang chăn gối của Phò mã đến đặt ở Tây sương phòng.

Chỉ có một mình trên chiếc giường rộng lớn, ta trằn trọc khó ngủ.

Chợt nghe thấy tiếng cửa mở “kẽo kẹt”.

“Công chúa đã ngủ rồi sao? Nếu vậy, ta liền qua Tây sương phòng nghỉ ngơi.”

Nói đoạn, cửa lại khép lại.

Ta giận đến mức ngồi bật dậy, chỉ thấy hắn đứng ngay trong phòng, khóe môi ẩn chứa nụ cười.

Tên này cố tình trêu ta?

Ta vừa thẹn vừa tức, cầm lấy chiếc gối ném thẳng vào hắn: “Nhìn thấy ngươi liền chướng mắt! Mau cút về Tây sương phòng mà ngủ!”

Sắc mặt hắn chợt trở nên nguy hiểm, giống như một con sói đói.

Hắn tiến lên, nâng cằm ta lên, “Chướng mắt ta?”

Ta nổi giận, hất tay hắn ra: “Tìm ta làm gì? Sao không tiếp tục cùng Trấn Nam tướng quân đối ẩm, đàm luận, chuyện trò?”

“Nếu hai người thực sự tâm đầu ý hợp, bản công chúa cũng không làm kẻ chia rẽ uyên ương.”

“Chúng ta hòa ly là được.”

Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó ánh mắt bỗng lóe sáng, mang theo chút ý cười: “Công chúa, có phải đang ghen?”

Tim ta đột nhiên đập loạn nhịp, “Thình thịch, thình thịch” vang lên không ngừng.

“Ngươi nói bậy! Ai thèm ghen! Ta căn bản không thích…”

Chữ “ngươi” còn chưa kịp thốt ra, hắn đã cúi xuống hôn ta, chặn hết mọi lời ta định nói.

Sau nụ hôn sâu, hắn tựa trán vào trán ta, nhẹ giọng nói:

“Ta đối với Tiết Phù chỉ có sự kính trọng dành cho chiến hữu, không có ý gì khác, nàng đừng suy nghĩ linh tinh.”

Phò mã chưa bao giờ nói dối.

Không hiểu vì sao, nghe hắn nói vậy, tâm tình bực bội trong lòng ta như được xoa dịu.

Tảng đá đè nặng nơi lồng ngực dường như đã biến mất.

Cảm giác khó chịu cũng không còn.

Mọi mệt mỏi chợt tan biến, ta bất giác thả lỏng người, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến.

Mùi hương trên người hắn hòa với mùi rượu, không ngờ lại dễ chịu đến thế, khiến ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ôm ta chìm vào giấc ngủ.

Khi ta chìm vào giấc mộng, mơ hồ nghe thấy hắn khẽ nói một câu:

“A Uyển, nàng đã thích ta rồi, có phải không?”

7.

Đến kỳ thu săn mỗi năm một lần.

Ta đối với chuyện săn bắn không có hứng thú, liền trốn trong trướng bồng, đọc sách giải khuây.

Bên ngoài bỗng vang lên từng tràng vỗ tay và tiếng cười náo nhiệt.

Ta bước ra xem thử, liền thấy Tiết tướng quân đang cùng mấy vị võ tướng khác tỷ thí bắn cung.

Nàng kỹ nghệ cao siêu, khiến cho mọi người không ngừng tán thưởng.

Ta đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy Phò mã đang đứng cạnh hoàng huynh.

Hắn đang cùng hoàng huynh trò chuyện.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn ngước lên, vừa hay chạm mắt ta giữa biển người.

Hắn mỉm cười với ta.

Rõ ràng chỉ là một nụ cười nhẹ, thế nhưng lại khiến tim ta đập liên hồi.

Ánh mắt hắn… dường như luôn có thể xuyên qua dòng người, tìm thấy ta trước tiên.

Công chúa điện hạ!”

Ta đang định quay về, không ngờ lại bị Tiết Phù lớn tiếng gọi lại.

“Nghe nói công chúa cũng tinh thông tiễn thuật, không biết có dám tỷ thí một trận hay không?”

“Có gì mà không dám.”

“Người thua phải chịu trừng phạt.”

Hoàng huynh và Phò mã đều nhìn sang.

“Hình phạt gì?”

Nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, nhướng mày cười:

“Ai thua thì phải đi quét chuồng ngựa.”

Nói rồi, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía ta.

Không ít người lộ ra vẻ hả hê, chỉ mong nhìn thấy ta mất mặt.

Muốn xem ta bẽ mặt ư? Thật đáng tiếc.

Năm đó, ta đã từng cầu xin hoàng huynh tìm danh sư dạy ta tiễn thuật, ngày thường cũng thường xuyên luyện tập.

Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.

Ta nhận lấy cung tên từ tay Thúy Vân, kéo căng dây cung, một mũi tên lập tức trúng ngay hồng tâm.

Những võ tướng có mặt ở đó không khỏi ngạc nhiên, không ngờ một công chúa mảnh mai như ta lại có tài bắn cung không tệ, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.

Ta kiêu hãnh hếch mũi nhìn Tiết Phù.

Nàng cười, nhưng trong nụ cười dường như có chút khinh miệt.

Nàng giương cung, động tác vô cùng tùy ý.

Tên vừa rời dây cung, tiếng hoan hô lập tức vang lên như sấm dậy.

Mũi tên của nàng không hề bắn trúng bia, mà trực tiếp xuyên thủng mũi tên của ta!

Bàn tay giấu trong tay áo của ta khẽ run lên, không biết vì tức giận hay vì xấu hổ.

Nàng là tướng quân sa trường chinh chiến nhiều năm, tiễn thuật là kỹ năng giết địch và bảo mệnh của nàng.

Còn ta, chỉ là thứ tiêu khiển lúc nhàn rỗi, làm sao có thể sánh cùng nàng?

Đúng là tự mình chuốc nhục.

Nàng huýt sáo một tiếng, một con chiến mã lập tức phi đến.

Nàng chạy vài bước, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.

Chỉ thấy nàng kéo căng dây cung, vừa cưỡi ngựa phi nhanh vừa bắn liên tiếp mấy mũi tên.

Mỗi mũi tên đều trúng hồng tâm.

Ta xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng.

Thật sự là tự rước lấy nhục.

Nàng ghì cương, thong thả cưỡi ngựa tiến về phía ta.

Ngồi trên lưng ngựa, nàng cúi xuống nhìn ta từ trên cao.

Một cảm giác nhục nhã trào dâng.

Ngay lúc đó, một bóng dáng cưỡi ngựa phi đến.

Phò mã vươn tay, lập tức ôm ta lên lưng ngựa, đặt ta ngồi trước người hắn.

Hắn khẽ dùng chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã lập tức phi nhanh về phía trước.

Ta hoảng hốt nắm chặt lấy bàn tay hắn đang đặt trên eo ta.

Hắn cúi xuống ghé tai ta, nhẹ giọng nói:

Có ta ở đây, đừng sợ.”

Giọng nói của hắn làm dịu đi sự căng thẳng trong ta.

Hắn nắm lấy tay ta, từng mũi tên một liên tiếp bắn ra, mỗi mũi đều xuyên qua đuôi lông vũ của Tiết Phù.

Cuối cùng, hắn dẫn ta đến trước mặt nàng.