Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH Chương 4 GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH

Chương 4 GẢ CHO TƯỚNG QUÂN DŨNG MÃNH

3:04 chiều – 05/02/2025

Một nữ tử dám yêu, dám hận, buông bỏ một cách dứt khoát như vậy, làm sao có thể không khiến người khác kính trọng?

Có lẽ, một ngày nào đó, ta và nàng còn có thể trở thành bằng hữu cũng không chừng.

“Nàng ấy nói gì với nàng?”

Không biết từ khi nào, Phò mã đã xuất hiện bên cạnh ta.

Gió thu mang theo làn hương mát lạnh, thổi qua làm tóc hắn quấn lấy vai ta, cùng mái tóc ta đan xen.

Ta lặng lẽ đáp trong lòng:

“Nàng ấy bảo ta phải trân trọng chàng, mà ta cũng nguyện trân trọng chàng.”

Nhưng những lời như vậy, bản công chúa làm sao có thể nói ra miệng được!

“Không nói cho chàng biết.”

Ta xoay người rời đi, hắn lập tức theo sát phía sau, vươn tay ôm chặt eo ta.

Hắn ghé sát tai ta, giọng trầm thấp:

“Giờ không nói cũng không sao, tối nay ta có cách khiến nàng phải nói.”

Người này! Mặt dày vô sỉ!

12.

Ngày tháng êm đềm trôi qua thật nhanh.

Ta cứ nghĩ cuộc sống như vậy sẽ mãi tiếp tục.

Cho đến…

Hôm ấy, ta đến chùa Linh Ẩn dâng hương, vô tình gặp được Hứa Tương Âm.

Bạch nguyệt quang của Cố Khinh Chu.

Không phải nàng nên ở Giang Nam cùng hắn sao?

Sao lại xuất hiện ở kinh thành?

Sau khi bái Phật, nàng xoay người lại, nhìn thấy ta, chỉ khẽ gật đầu chào.

Hai chúng ta cùng đến một nơi vắng vẻ, ta liền cất lời hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Cố Khinh Chu vì muốn Lâm An vương phu nhân đồng ý để hắn cưới ngươi làm chính thê, thậm chí không tiếc lấy cái chết ép buộc, cuối cùng cũng khiến họ phải gật đầu.”

“Vậy mà bây giờ, sao ngươi lại chỉ có một mình ở đây?”

Nàng khẽ thở dài, giọng điệu thản nhiên, không thể nghe ra vui hay buồn.

“Giữa ta và thế tử, có quá nhiều ngăn cách. Chúng ta… vốn đã định trước là không thể cùng nhau.”

“Ý ngươi là thân phận?”

Nàng lắc đầu, ánh mắt dõi theo đàn nhạn đang xếp thành hàng bay về phương Nam.

“Không chỉ là thân phận.”

“Ta từ nhỏ đã học y thuật, ước nguyện cả đời là trở thành một danh y chu du thiên hạ, cứu giúp bách tính.”

“Nhưng thế tử lại muốn ta ở yên trong hậu viện, cùng hắn họa mày, vẽ bướm, sinh con, dưỡng cái.”

“Đó… không phải cuộc sống mà ta mong muốn.”

“Ta đã từng đến đây cầu nguyện một điều.”

“Nguyện vọng của ta đã trọn, nay đến là để hoàn nguyện.”

Nàng xoay người nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Ta sắp rời kinh, chu du khắp núi sông.”

Cố Khinh Chu phong lưu hào hoa, biết bao nữ tử trong kinh thành si mê hắn.

Thế nhưng, tấm chân tình của hắn sớm đã đặt trọn trên người Hứa Tương Âm.

Người khác có cầu cũng chẳng được, vậy mà nàng nói buông bỏ liền buông bỏ sao?

“Ngươi… không thích Cố Khinh Chu?”

“Đương nhiên là thích.”

Nàng dường như nhìn thấu nghi hoặc trong mắt ta, khẽ mỉm cười:

“Công chúa muốn hỏi, vì sao ta không chịu làm thế tử phi của hắn?”

“Làm thế tử phi, đồng nghĩa với việc ta phải từ bỏ ước mộng của mình, mà ta không cam lòng.”

Ánh mắt nàng nhìn xa xăm, tựa hồ nhớ đến điều gì.

“Cố Khinh Chu cũng đâu từng nguyện ý từ bỏ ngôi vị thế tử, có đúng không?”

Nàng hỏi ta, nhưng cũng như tự hỏi chính mình.

Ta nghẹn lời.

Bảo hắn từ bỏ ngôi vị thế tử? Chỉ e rằng Lâm An vương phu nhân sẽ phát điên mất.

“Hắn có trách nhiệm của hắn, ta cũng có lý tưởng của ta, chẳng thể buông bỏ.”

“Nói cho cùng, chúng ta không ai sai, chỉ là chúng ta yêu bản thân mình hơn mà thôi.”

Nàng cười nhẹ:

“Nhưng ta yêu bản thân như thế này, một ta tự do, không bị ràng buộc.”

“Sau này, nếu công chúa có gặp lại Cố Khinh Chu, hãy thay ta gửi lời hỏi thăm.”

Dứt lời, nàng thoăn thoắt xuống núi, tựa như một cánh bướm vẫy cánh bay xa.

13.

Theo lệ, mỗi năm, các thế tử của chư vương đều phải tiến kinh diện thánh.

Vì thế, ta lại gặp Cố Khinh Chu ở kinh thành.

Chỉ là lần này gặp lại, hắn dường như đã là một người khác.

Trước kia hắn phong lưu tuấn tú, nay lại trở nên suy sụp, tiều tụy không thôi.

Hắn mê đắm chốn tửu sắc, ngay cả hoàng huynh cũng không thể nhìn nổi, nổi giận trách mắng một trận.

Thế nhưng hắn lại chẳng buồn bận tâm, dáng vẻ như thể “chó chết không sợ nước sôi”, mặc cho người đời chê cười.

Trong lòng ta có chút không đành, liền viết một phong thư gửi cho Hứa Tương Âm, kể nàng nghe về tình trạng của Cố Khinh Chu.

Nàng hồi âm rất nhiều chữ, nhưng tất cả chỉ là kể về những cảnh sắc và trải nghiệm trên hành trình của nàng.

Còn về Cố Khinh Chu, nàng chỉ viết một câu:

“Hắn rồi sẽ tự bước ra thôi.”

Cứ thế, qua lại đôi ba lần, ta và nàng dần trở thành bút hữu.

Càng trò chuyện với nàng, ta càng hiểu vì sao Cố Khinh Chu lại yêu nàng đến vậy.

Thực sự rất khó không yêu.

Ta và Cố Khinh Chu đều có những nỗi khó xử của riêng mình, những trói buộc không thể dễ dàng phá bỏ.

Nhưng ở Hứa Tương Âm, ta lại thấy được sự tự do.

Nàng tựa như một cơn gió, một cơn mưa, hoặc cũng có thể là một tia nắng sớm.

Giống như Tiết Phù, nàng yêu hận rõ ràng, buông bỏ quyết đoán.

Không hoài niệm quá khứ, chỉ chú trọng hiện tại.

Những lá thư của nàng, thậm chí khiến ta cũng bắt đầu mơ ước về giang sơn rộng lớn, về những vùng đất chưa từng đặt chân đến.

Ta tuy thân là công chúa, nhưng lại bị trói buộc trong chốn kinh thành, cũng khát khao được ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp.

Trong lòng ta có một cảm giác mãnh liệt—nếu một ngày nào đó, ta nói với hắn rằng ta muốn từ bỏ tất cả, hắn cũng sẽ vui vẻ buông bỏ vinh hoa phú quý, theo ta rời xa chốn này.

Hôm nay, ta lại nhận được thư hồi âm từ Hứa Tương Âm, kèm theo một khối ngọc bội.

Trong thư, nàng kể rằng ở Lĩnh Nam nàng phát hiện ra nhiều loại dược thảo chưa từng thấy, muốn dốc lòng nghiên cứu, có lẽ trong một thời gian dài sẽ không thể viết thư cho ta nữa.

Khối ngọc bội kia cũng là do nàng gửi đến, nhờ ta trả lại cho Cố Khinh Chu.

Nàng nói, lần này nàng đã thực sự buông bỏ.

14.

Khi ta tìm được Cố Khinh Chu, hắn đang ở trên hoa thuyền, ôm bầu rượu say.

Hắn vẫn là Cố Khinh Chu từng kiêu hùng khí khái, phong lưu vô song đó sao?

Ta ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:

“Cố Khinh Chu, đừng uống nữa.”

Sắc mặt hắn ửng đỏ vì rượu, ánh mắt mơ màng.

Ta đặt ngọc bội của Hứa Tương Âm xuống bên cạnh hắn:

“Đây là vật Hứa Tương Âm nhờ ta đưa cho ngươi.”

Lúc này, hắn mới có phản ứng.

Hắn cầm ngọc bội lên, nhìn đi nhìn lại, rồi đột nhiên giận dữ, mạnh mẽ ném nó xuống đất.

Hắn đứng dậy, vung tay hất hết chén rượu, vò ngọc xuống thuyền, tiếng loảng xoảng vang lên đầy hỗn loạn.

“Tại sao nàng ấy lại đối xử với ta như vậy!!”

Hắn gầm lên giận dữ.

Dường như đến lúc này, hắn mới nhận ra sự hiện diện của ta.

Hắn bước đến gần, nâng mặt ta lên, đôi mắt mờ mịt nhìn ta chăm chú:

“A Uyển, nếu như trước kia người ta yêu là nàng, có phải ta sẽ không đau khổ đến vậy hay không?”

Nếu là trước kia, nghe được lời này, ta nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.

Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy hắn thật vô dụng.

Chỉ vì một nữ nhân không cần hắn, mà hắn lại sa sút đến mức này.

Hắn giống như một đứa trẻ không chịu trưởng thành.

Trong lòng ta dâng lên một tia chán ghét.

Trước kia, tại sao ta lại có thể thích hắn?

Lúc này, ta mới hiểu ra, những nữ tử bên cạnh ta đều mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.

Tiết Phù không cần phải bàn đến, không chỉ lập nhiều chiến công hiển hách, mà trong chuyện tình cảm cũng có thể buông tay dứt khoát.

Sau khi bị Phò mã từ chối, nàng cũng không vì vậy mà đau khổ muốn chết, mà thản nhiên rời đi, không dây dưa không lụy tình.

Hứa Tương Âm khi chia tay với hắn, lẽ nào không đau khổ? Nhưng nàng vẫn kiên trì với lý tưởng của mình, tiếp tục theo đuổi những gì nàng mong muốn.

Nếu đổi lại là Phò mã, hắn tuyệt đối sẽ không đắm chìm trong đau khổ như thế này.

Ta có một linh cảm—nếu Phò mã là Cố Khinh Chu, hắn nhất định sẽ bỏ lại tất cả để cùng Hứa Tương Âm rời đi.

Nhưng Cố Khinh Chu lại không thể.

Hắn không buông bỏ được, cũng chẳng dám nắm lấy, càng không nguyện vì nữ nhân mình yêu mà từ bỏ danh vọng, quyền quý.

Chỉ biết ngày qua ngày chìm trong men rượu, tự hủy hoại bản thân.

Ta không ngờ, có một ngày, ta lại sinh ra cảm giác chán ghét Cố Khinh Chu.

“Chẳng qua chỉ là mất đi tình yêu, đâu phải mất đi cả thiên hạ.”

Hắn trừng mắt nhìn ta, giọng đầy phẫn nộ:

“Ngươi thì hiểu cái gì?”

“A Âm chính là cả thế giới của ta.”

Vậy thì tại sao ngươi không đi tìm lại cả thế giới của mình?

… Tùy hắn đi, ta cũng khuyên không nổi nữa.

Dù sao, việc mà Hứa Tương Âm giao phó, ta đã làm xong rồi.

Ta đứng dậy, định rời đi.

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác may mắn.

May mắn vì Phò mã yêu ta.

May mắn vì ta đã nhìn thấu trái tim mình.

Hắn dạy ta hiểu, tình yêu phải là một sự lựa chọn vững vàng, là một lòng một dạ không hối hận.

Ta cũng may mắn vì có thể gặp được những nữ tử như Tiết Phù và Hứa Tương Âm.

Hai nữ tử kiêu hãnh ấy đã dạy ta rằng, thế gian này, tình yêu không phải là tất cả.

Nếu một ngày nào đó, ta và Phò mã đoạn tình tuyệt nghĩa, ta cũng sẽ không vì thế mà lụy tình khổ sở.

Ta sẽ kiên cường buông bỏ, tiếp tục theo đuổi điều ta mong muốn.

Ta xoay người bước đi, nhưng hắn lại đột nhiên kéo ta lại, ôm chặt ta vào lòng.

“A Uyển, đừng đi. Ở lại với ta thêm một lát.”

Hắn siết chặt ta, ta giãy giụa cũng không thoát được.

“A Uyển, chẳng phải nàng từng thích ta sao?”

“Ta cưới nàng, được không?”

Người này điên rồi sao?

Đột nhiên, hắn giữ lấy sau gáy ta, không chút do dự mà cúi đầu hôn xuống.

“Cố Khinh Chu! Ngươi phát điên cái gì vậy!”

Ta mạnh mẽ đẩy hắn ra, vừa giơ tay định tát hắn một cái, bỗng cảm thấy một luồng hàn khí ập đến sau lưng.

Cả người ta cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại—bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Phò mã.

Hắn bước đến, vung tay đánh Cố Khinh Chu mấy quyền mạnh mẽ.

Cố Khinh Chu bị đánh đến bất tỉnh.

Ta vội vàng kéo hắn lại—dẫu sao cũng không thể gây ra án mạng, người này vẫn là thế tử.

Hắn chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Ta hoảng hốt đuổi theo.

Nhưng hắn đi quá nhanh, trong chớp mắt đã lên ngựa rời khỏi bến thuyền.

Khi ta vội vã quay về vương phủ, Phò mã đang thu dọn đồ đạc trong thư phòng.

“Ta chỉ là muốn khuyên hắn, Phò mã.”

Hắn vẫn không đoái hoài đến ta.

“Nghe ta giải thích.”

“Giải thích cái gì?” Giọng hắn lạnh lùng.

“Giải thích vì sao hai lần nàng thất thố đều là vì hắn? Một lần là ở yến tiệc mừng thọ Hoàng hậu, một lần là vừa rồi.”

“Chẳng lẽ chỉ cần hắn xuất hiện, nàng liền quên mất ta sao?”

Trong mắt hắn toàn là đau đớn.

Ta lo lắng đến mức nước mắt lăn dài:

“Không phải như vậy! Vừa rồi thực sự chỉ là hiểu lầm!”

Hắn không muốn nghe, hất tay ta ra, lạnh lùng bước vào thư phòng.

“Phò mã!”

Ta đuổi theo, nhưng không cẩn thận trật chân, cả người ngã xuống đất.

Bước chân hắn thoáng khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục rời đi, không hề quay đầu lại.

Hắn thực sự giận rồi.

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ canh giữ trước thư phòng, không để ta đến gần.

Ta đành đứng chờ bên ngoài, không chịu rời đi.

Cuối cùng, do quá mệt mỏi, ta ngủ thiếp đi bên bậc thềm lạnh lẽo.

Lúc mơ màng, ta cảm nhận có người nhẹ nhàng bế ta lên.