12
Trước khi mùa hè năm đó qua đi, trong cung đã xảy ra vài chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên là Giang lão Tể tướng đột ngột bị đột quỵ, suốt mấy tháng liền không thể đến triều đình.
Triều đình lúc này đầy rẫy sóng ngầm, Hoàng thượng liên tiếp bãi chức nhiều thân tín của Giang gia, thay vào đó là những người trung thành với mình.
Thôi Hạo vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ta vẫn thấy được niềm vui ẩn hiện nơi khóe mắt của hắn.
Không còn sự cản trở của Giang Tể tướng, A Diễn cuối cùng cũng được phong vương và mở phủ, bắt đầu âm thầm kết giao với những nhân sĩ trong giới bình dân.
Ngày chuyển ra khỏi cung, chàng ôm chặt ta vào lòng, khẽ thì thầm bên tai ta.
“Tiêu Tiêu, chờ thêm chút nữa thôi, sắp đến rồi.”
Ta lẽ ra nên vui mừng cho chàng, nhưng lòng lại chẳng thể thanh thản.
Nếu ngày đó thực sự đến, A Trạm sẽ thế nào? Còn Bùi Dục, Hoàng hậu và Thái hậu sẽ ra sao?
Nếu A Diễn biết ta đang lo lắng cho những kẻ mà chàng coi là kẻ thù, chắc chắn chàng sẽ rất giận ta.
Sự kiện thứ hai là lễ cập kê của Bùi Dục. Nhưng ngay trong ngày đó, chỉ dụ ban hôn cũng được hạ xuống.
Phò mã là một nhân tài trẻ tuổi được Hoàng thượng đặc biệt coi trọng trong vài năm gần đây, còn rất trẻ nhưng đã giữ chức nhị phẩm.
Là Hoàng hậu đã ba lần quỳ trước Hoàng thượng mới cầu được hôn sự này, không phải vì Bùi Dục, mà là vì A Trạm.
Giang Tể tướng lâm bệnh, Giang gia từng kiêu ngạo không ai bì nổi, nay lại phải dựa vào công chúa để kết thân với một quý nhân mới nổi trong giới bình dân.
“Mộ Xuân, mẫu hậu nói, chỉ cần ta gả cho hắn, hắn sẽ giúp ca ca của ta.”
Bùi Dục mỉm cười ngước mặt lên, chớp chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi.
“Có phải dù con gái có được sủng ái đến đâu, cuối cùng cũng chỉ để làm nền cho con trai không?”
Ta gượng cười gật đầu, điều này ta đã biết từ lâu rồi.
Nàng cúi đầu thở dài, lau nước mắt, không nhắc đến A Thất lấy một lời.
Sự kiện thứ ba là Vương gia bị bệnh, và bệnh rất nặng.
Một nửa thái y trong cung vây quanh Thái hậu, nửa còn lại thì được phái đến Giang phủ, không thể điều đi ai được nữa.
Vương gia là em ruột của Hoàng thượng, từng là đứa con út được Thái hậu cưng chiều nhất, năm xưa Tiên đế vốn có ý định lập ngài làm Thái tử.
Nhưng khi đó, Hoàng thượng, lúc ấy còn là Trang vương, đã chiếm được sự tin tưởng của Giang Tể tướng, con gái duy nhất của Giang gia cũng nhất quyết chỉ muốn gả cho người. Nhờ có sự ủng hộ của Giang gia, người mới có thể ngồi lên ngai vàng.
Sau khi đăng cơ, người đã giam lỏng Vương gia, vì chuyện này, giữa Hoàng thượng và Thái hậu luôn tồn tại một rạn nứt.
Kể từ ngày nghe tin Vương gia lâm bệnh nặng, Thái hậu không chịu uống thuốc nữa.
Cuối cùng, Hoàng thượng đã đến, chàng cầm lấy bát thuốc từ tay ta, ngồi xuống bên giường Thái hậu.
“Mẫu hậu, người đang giận con sao?”
Giọng nói của chàng bình thản như mặt nước tĩnh lặng.
“Hoành nhi, mẫu hậu cầu xin con, hãy cứu lấy Duệ nhi.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy Thái hậu hạ mình như vậy, vì một đứa con mà van xin đứa con khác. Đúng là tình mẫu tử, tình huynh đệ, ta không khỏi thấy buồn cười.
“Duệ nhi không phải lần đầu giả bệnh, mẫu hậu lo lắng làm gì?”
“Hoành nhi, trước đây là mẫu hậu có lỗi với con, nhưng Duệ nhi là đệ đên ruột của con, con…”
“Được thôi!”
Hoàng thượng đột ngột đứng dậy, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt, người đưa bát thuốc đến trước mặt Thái hậu.
“Mẫu hậu, trong bát thuốc này có độc, nếu người chịu uống hết, trẫm sẽ lập tức sai thái y đến thăm hắn!”
Ta kinh hãi ngẩng đầu, muốn lao tới giành lấy bát thuốc, nhưng cơ thể như bị đóng băng, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái hậu không chút do dự đưa tay nhận lấy bát thuốc độc, ngửa đầu uống cạn.
Ngay sau đó, Hoàng thượng giật lấy bát không và ném mạnh xuống đất, những mảnh sứ vỡ tung, bay vào mặt ta, khiến da ta bị cắt rách, nhưng ta chẳng cảm thấy đau.
Người ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười khản đặc, đôi mắt đỏ ngầu, trông như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục.
“Mẫu hậu, người yêu hắn đến thế sao? Hử?”
Hoàng thượng lảo đảo lùi lại, ánh mắt chăm chăm nhìn mẹ mình.
“Người chẳng phải đã từng nói rằng, vì danh dự của Giang gia, dù phải sống khổ nhục cũng phải cố mà sống sao? Tại sao bây giờ, vì hắn mà ngay cả vinh hoa phú quý của Giang gia người cũng không cần nữa?”
Thái hậu không bị trúng độc, chỉ dựa lưng vào trụ giường, toàn thân run rẩy, nhắm mắt rơi lệ.
“Mẫu hậu, con cũng là con trai của người mà! Tại sao! Người nói đi…”
Hoàng thượng quỳ xuống, không kìm được nước mắt, đôi tay đau đớn ôm lấy ngực. Nhưng Thái hậu vẫn mím chặt môi, không nói một lời.
Không biết sự im lặng này kéo dài bao lâu, đến khi ta tỉnh lại, Hoàng thượng đã rời đi.
Ta không kìm được sự run rẩy, bò đến bên Thái hậu, ôm chặt lấy chân bà. Nhưng bà lại như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta.
“Con ngoan, dọa con sợ rồi phải không?”
13
Thôi Hạo đã đưa cho ta loại thuốc trị sẹo tốt nhất, khi vào thu, vết sẹo trên mặt ta đã mờ đến mức không còn nhận ra.
Vào ngày Trung Thu, Bùi Dục xuất giá, đoàn rước dâu dài mười dặm trải dài khắp phố Chu Tước.
Cô nương lớn lên cùng ta, trong ngày hôm ấy, đẹp đến mức ta không thể nhận ra.
A Trạm cưỡi ngựa đi đầu trong đoàn rước dâu, cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Không biết A Thất có ở đó không, có nhìn thấy tiểu công chúa của chàng trong khoảnh khắc đẹp nhất hay không.
Ta chẳng có gì quý giá để tặng nàng, chỉ có thể nhét vào tay nàng một hộp bánh đào mật.
Nàng tháo chiếc bùa hộ mệnh đã đeo từ nhỏ, đặt vào tay ta, cố gắng nén tiếng nấc nghẹn ngào.
“Mộ Xuân, khi ngươi ra khỏi cung, nhất định phải gả cho người mình yêu nhé…”
Nàng không biết rằng, ta đã có người trong lòng rồi, nhưng dường như ta lại càng ngày càng xa người đó.
Mùa thu ở Trường An luôn ngắn ngủi như vậy, dường như tất cả lá cây đều rụng hết chỉ trong một đêm.
Khi tin Vương gia qua đời truyền đến Thọ Khang Cung, ta đang cầm bát thuốc thổi nguội.
Thái hậu chỉ thở dài một tiếng thật sâu, nhận lấy bát thuốc từ tay ta, rồi bảo ta đi lấy cho bà một miếng bánh đào mật.
Ta quay người cầm đĩa bánh, nhưng lại thấy bà bẻ gãy chiếc kim bạc thành hai đoạn, dùng ngón tay nghiền nát một nửa rồi rắc vào bát thuốc, uống cạn.
Rồi bà cất lời.
“Tiêu Tiêu, tên gọi là như vậy phải không?”
Bà mỉm cười nheo mắt nhìn ta, ta lại làm rơi cả đĩa bánh xuống đất.
“Đừng sợ, chuyện của ngươi ngoài ta và Hoàng thượng ra không ai biết đâu. Cô của ngươi là một người tốt, ngươi cũng vậy, thật khó cho ngươi khi phải giả câm bao năm qua.”
Bà vẫy tay gọi ta, mắt ta nóng lên, liền nhào vào lòng bà.
“Tiêu Tiêu à, ngươi có biết tại sao Hoàng thượng lại hận ta đến vậy không? Hồi nhỏ, khi ta chưa làm Hoàng hậu, vì muốn tranh sủng mà khiến con phải chịu nhiều khổ sở, đến khi ta muốn bù đắp lại, thì đã quá muộn rồi.”
Bà dịu dàng vuốt ve má ta, nước mắt ta ướt đẫm cả mu bàn tay bà.
“Con ngoan, ngươi vẫn còn oán hận mẹ mình, phải không? Nhưng ngươi có biết không, một người mẹ có thể sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì bất kỳ đứa con nào của mình, chỉ là có những lúc… thật sự bất đắc dĩ mà thôi…”
“Ta không bắt ngươi phải tha thứ cho bà ấy, trên đời này không ai có quyền bắt ngươi phải tha thứ. Ta chỉ… chỉ muốn ngươi biết rằng, bà ấy đã yêu ngươi… Khụ khụ khụ…”
Ta giàn giụa nước mắt ngước nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt bà vàng vọt như giấy, đột ngột ho ra một ngụm máu đen.
Lúc này ta mới bàng hoàng nhận ra, chiếc kim bạc mỗi ngày dùng để thử độc chính là nguyên nhân gây ra căn bệnh kéo dài của bà, và bà đã biết rõ mọi kế hoạch mà bà sắp đặt cho đứa con trai ruột của mình.
“Thái hậu… ta… ta đi tìm thái y, tìm Hoàng thượng…”
Ta hoảng loạn muốn đứng dậy, nhưng bà liền nắm chặt lấy tay ta, khó khăn lắc đầu.
“Hoành nhi đã hại chết Duệ nhi, ta không muốn gặp nó nữa…”
“Bây giờ cả hai đứa chúng nó đều không cần ta nữa, cuối cùng… ta cũng không cần phải sống nữa rồi…”
Bà mỉm cười, mệt mỏi khép đôi mắt lại, bàn tay đang nắm chặt tay áo ta từ từ buông lỏng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, đứa con mà bà không muốn gặp đã đến.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt không còn sự sống của Thái hậu, hoảng hốt nắm lấy vai bà, lắc mạnh.
“Mẫu hậu, nhi thần đã cho thái y đến chữa trị cho Duệ nhi rồi! Thật sự không phải con đã hại chết hắn…
Mẫu thân! Hoành nhi sẽ không làm người tức giận nữa, người mau dậy nhìn con đi…”
Người gục xuống trên thân thể ngày càng lạnh của mẹ mình, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Nhưng còn có ích gì nữa, bà không còn nghe thấy nữa rồi.
Không phải mọi hiểu lầm đều có ngày được giải tỏa, cũng như không phải mọi lỗi lầm đều có thể được tha thứ.
Ngay trong ngày Thái hậu băng hà, Giang Tể tướng cũng trút hơi thở cuối cùng.
Mùa đông mới chớm ở Trường An, hai đoàn tang lễ dài lê thê gặp nhau tại cửa Chu Tước, những lá cờ tang trắng hòa lẫn với tuyết bay rơi rơi dưới bầu trời u ám.
Hai tỷ đệ đã bị chia cắt bởi bức tường cung suốt nửa đời người, cuối cùng cũng sánh vai nhau trên con đường Hoàng Tuyền.
Có lẽ nhiều năm trước, khi còn nhỏ, họ cũng đã từng nắm tay nhau bước đi trên con phố này trong một ngày tuyết rơi.
Giống như ta và ca ca thuở nhỏ, vừa liếm kẹo hồ lô, vừa đánh nhau trong tuyết.
Ta ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi đầy trời, lại nghĩ đến cây đào trong sân nhà ta.
Mỗi khi mùa xuân về vào tháng ba, vô số cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, ca ca đứng trong cơn mưa hoa đào, mỉm cười với ta.
Này, Đoạn Dự Trạch, giờ ngươi đang ở đâu?
Ngươi còn nhớ đã làm mất chiếc chong chóng tre của ta không, ngươi mượn để chơi, nhưng cuối cùng lại không bao giờ trả lại.
Thôi, nếu ngươi không tìm được thì cũng không sao, ngươi không cần phải trốn ta vì điều đó.
Ta đã không trách ngươi nữa rồi, vậy ngươi đến bao giờ mới đến tìm ta?