Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG Chương 8 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

Chương 8 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

2:52 sáng – 18/08/2024

14

Hoàng thượng giữ ta lại trong Càn An Cung, đêm đến bắt ta lặp đi lặp lại những lời của Thái hậu trước khi qua đời.

Nhưng vào ban ngày, người vẫn thản nhiên thanh trừng những môn sinh và cựu thần của Giang gia trên triều đình.

Với cái chết của Giang Tể tướng, Giang gia đã mất đi trụ cột, chẳng còn gì khiến người phải kiêng nể nữa.

Lúc đó, ta mới hiểu ra rằng, những năm tháng sống trong đau khổ của Thái hậu không chỉ để bảo vệ sự giàu sang phú quý của Giang gia, mà còn để bảo vệ cho con trai bà, chờ đến khi hắn đủ mạnh mẽ, từng bước củng cố quyền lực, và đợi khi Giang gia dần suy yếu, sắp sụp đổ.

Yến tiệc đêm Giao thừa năm ấy đặc biệt lạnh lẽo, đến cả pháo hoa cũng không được bắn.

Trên bàn tiệc, chỉ toàn là sắc trắng tang thương và tiếng chuông khánh chói tai.

Những năm trước, A Trạm và Bùi Dục luôn ngồi hai bên Hoàng thượng và Hoàng hậu, cười nói vui vẻ, nhưng giờ đây, họ ngồi bên cạnh bạn đời của mình, lặng lẽ như những bức tượng đất.

A Diễn không còn ngồi ở vị trí cuối cùng nữa, chàng đã chuyển đến ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái của Hoàng thượng, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ta, nhưng trên mặt lại hiện lên một biểu cảm mà ta không thể hiểu được.

Thôi Hạo đứng nghiêm sau lưng Hoàng thượng, đôi môi mím chặt, ánh mắt thâm trầm như mực.

Một cảm giác bất an đột ngột dâng lên trong lòng ta, tay cầm bình rượu bắt đầu run rẩy.

Khi rượu đã được uống ba vòng, từ bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng đao kiếm va chạm, những bước chân hỗn loạn từ mái nhà rơi xuống, dần dần tiến lại gần.

Một cơn gió mạnh bất ngờ đẩy tung cánh cửa điện, cuốn theo tuyết trắng vào bên trong, trong chốc lát, tất cả ngọn nến đều rung lên dữ dội.

Trong ánh đèn chập chờn, ta thấy bên ngoài điện có hàng chục Ngự Lâm quân đang vây đánh ba người mặc đồ đen.

Hoàng hậu, A Trạm và Bùi Dục gần như đồng loạt ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngay lập tức tái nhợt.

Ta nhận ra đôi mắt trống rỗng nhưng lại vô cùng sắc bén của A Thất.

Hắn di chuyển nhanh như ma quỷ, thân hình uyển chuyển trong ánh đao kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện.

Hai người mặc đồ đen khác đã bị bắt sống, chỉ còn hắn vẫn đang chiến đấu quyết liệt, nhưng chẳng mấy chốc, hắn cũng bị bao vây và dần dần bị áp đảo.

Một tia máu từ cánh tay phải của hắn bắn ra, văng xuống tuyết, đỏ đến chói mắt.

“A Thất—”

Bùi Dục thét lên, đột ngột đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, và ánh nhìn sững sờ của phò mã, nàng vượt qua bàn tiệc đầy những món ngon, lao ra ngoài điện.

Nàng như phát điên, chạy vào giữa trời tuyết rơi dày đặc, tiến về phía thiếu niên mặc đồ đen đang bị thương.

Chiếc áo choàng đỏ rực của nàng bay phấp phới trong gió, như một ngọn lửa đang nhảy múa trên tuyết trắng.

Ngự Lâm quân thấy nàng điên cuồng như vậy, liền đồng loạt tránh đường.

Nàng chạy đến mức tóc tai rối bù, y phục xộc xệch, ngay cả chiếc giày thêu cũng rơi lại trên đường, cây trâm phượng bị lệch, rũ xuống bên tóc mai, gấu váy còn dính cả nước canh và lá rau, không còn chút dáng vẻ nào của một công chúa.

Nhưng cuối cùng, nàng đã đứng bên cạnh hắn.

Nàng giật lấy con dao từ tay A Thất, đặt lên cổ mình, đôi mắt đỏ ngầu.

“Tha cho hắn! Phụ hoàng, Dục nhi cầu xin người!”

Nàng quỳ xuống đất, khản giọng cầu xin hết lần này đến lần khác, nước mắt tràn ngập trên mặt, đóng thành một lớp băng mỏng.

Hoàng thượng thở dài một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại, phất tay ra hiệu.

Ngự Lâm quân buông lỏng vòng vây. A Thất vẫn không nhúc nhích, cố chấp nắm chặt tay áo của nàng.

“Đi mau!” 

Bùi Dục đẩy mạnh hắn một cái.

Do dự trong giây lát, A Thất quay đầu, rồi phóng mình lên mái nhà, biến mất trong màn tuyết trắng.

Việc Giang Thái úy âm thầm nuôi dưỡng ám vệ trong cung là tội phản nghịch.

Bí mật đầu tiên mà A Trạm đã kể cho ta khi còn nhỏ, cuối cùng cũng khiến chàng mất đi tất cả vào ngày này.

Chiếu chỉ phế hậu và phế thái tử được ban ra trong cùng một ngày, mẫu tử họ bị giam cầm trong cung cấm, còn Bùi Dục cũng bị tước bỏ danh hiệu công chúa và bị giam lỏng trong phủ phò mã.

Giang Thái úy không bị ban chết, chỉ bị lưu đày, đó là sự thể hiện lòng nhân từ cuối cùng mà Hoàng thượng dành cho Giang gia.

Thượng Nguyên năm ấy, không có lễ hội đèn lồng.

Giang gia đã sụp đổ, thù nhà đã trả, nhưng ta lại không hề cảm thấy vui vẻ.

A Diễn thì lại tỏ ra rất vui mừng, chàng nhờ Thôi Hạo tặng ta một chiếc đèn lồng hình con thỏ, tay nghề của cung đình, đẹp không tì vết.

Nhưng ta lại thích chiếc thỏ xấu xí mà chàng tự tay làm cho ta năm chàng mười bốn tuổi hơn.

Hoàng thượng uống say, người kéo tay ta, đôi mắt đẫm lệ nhìn ta giống như Thôi Hạo năm nào.

“Miểu Miểu, ta không cố ý hại chết Duệ nhi, ta cũng không muốn khiến ngươi và ca ca ngươi chết… 

Nhưng ta thật sự không còn cách nào khác, không có cách nào…”

Thật sao? Không có cách nào?

Ta cười nhạt nhìn người, một nam nhân ba mươi mấy tuổi, khóc lóc như một đứa trẻ rồi ngủ thiếp đi.

Ta khó khăn rút tay ra khỏi tay người, bước ra ngoài điện, ngồi xuống bậc thềm lạnh lẽo. Ta ôm lấy cánh tay, hít mũi, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn như hồi còn nhỏ.

Nhớ lại nhiều năm trước, mẫu thân ôm ta một tay, ôm ca ca một tay, kể cho chúng ta nghe câu chuyện về Hằng Nga trong sân.

Ca ca nghe được một lát thì mất tập trung, bò ra bãi cỏ để bắt dế.

Ta nằm một mình trên đùi mẫu thân, ánh mắt bà nhìn ta còn dịu dàng hơn cả ánh trăng trên trời.

Vậy nên, mẫu thân à, khi người đưa ta lên chiếc xe chở tù nhân năm ấy…

Người cũng thật sự không còn cách nào khác, đúng không?

15

Xuân đã về, hoa trong vườn nở rộ như thể quên đi mọi thứ đã xảy ra trong mùa đông.

Thái tử đã bị phế truất ba tháng, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa lập người mới.

Giang Thái úy viện cớ bệnh nặng, vẫn chưa chịu xuất phát đi Liễu Châu.

Thôi Hạo, người luôn bình tĩnh, giờ cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, vài lần ám chỉ nhưng Hoàng thượng đều lảng tránh.

Phải, hoàng tử trưởng không chỉ có mỗi A Diễn, nhưng người có hiềm khích với Hoàng thượng lại chỉ có chàng.

Không ai hiểu rõ hơn Hoàng thượng rằng, mối hận thù từ thuở nhỏ sẽ dày vò như thế nào, tình yêu và thù hận đan xen sẽ khiến con người phát điên ra sao.