Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG Chương 6 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

Chương 6 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

2:50 sáng – 18/08/2024

10

Ta lại trở về khu giặt giũ.

Thôi Hạo biết chuyện ta bị đuổi khỏi Phượng Nghi Cung, chỉ trách mắng vài câu, cũng không tức giận như ta nghĩ.

Những năm qua, ta cũng đã hiểu tính hắn, đối với ta và A Diễn, hắn luôn miệng cứng lòng mềm.

Thật ra ta biết, hiện tại ta không còn nhiều giá trị với hắn nữa. Bảy năm trước, thế lực của hắn còn chưa bằng Cao công công bên cạnh Hoàng hậu, nhưng bây giờ, phần lớn thái giám trong cung đều là người của hắn và Hoàng thượng.

Ta trở lại khu giặt giũ, người vui nhất chính là A Diễn, chàng thậm chí còn bỏ cả việc học, ngày nào cũng chạy đến giúp ta giặt đồ. Chàng viện cớ là bảo vệ ta, sợ Hoàng hậu sẽ tìm cách làm khó ta.

A Diễn đặt một cuốn sách lên đầu gối, thỉnh thoảng lại giúp ta một tay, ta giặt đồ, chàng vắt nước, cũng coi như khá ăn ý.

Các ma ma và nha hoàn trong khu giặt giũ khi thấy chàng đều tránh xa, sau lưng chỉ trỏ, nhưng chàng không hề bận tâm.

Ta cầm chiếc chày gỗ đập vào tấm ván giặt, nước bắn lên mặt. A Diễn nhân lúc ta không để ý, vươn cổ hôn “chụt” một cái lên má ta, lấy đi vài giọt nước.

Ta cười giả vờ đánh chàng, nhưng chàng chỉ đỏ mặt, giả vờ cúi đầu đọc sách, hai tay nhanh chóng xoa xoa vào ống quần.

Nhưng nụ cười của ta ngay lập tức đông cứng lại khi ta ngẩng đầu lên.

Ta thấy A Trạm đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn chúng ta, như một con rối bị đứt dây, tay chàng buông thõng hai bên.

Khuôn mặt chàng tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, đôi môi run rẩy, trên trán còn có một vết thương lớn đỏ lòm.

A Diễn cũng nhìn thấy chàng, liền bật dậy, bước một bước dài đứng chắn trước ta, lưng thẳng như cây cung.

Ta cúi đầu, tim đập thình thịch.

Ta muốn giải thích với A Trạm, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nói rằng ta là gián điệp của Thôi Hạo, hay ta là đứa trẻ mồ côi của nhà họ Đoạn? Ngay cả lần đầu tiên ta gặp chàng cũng là một sự sắp đặt tỉ mỉ.

Ta đau đớn nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, A Trạm đã biến mất.

Khi ấy ta không biết rằng, mình đã mãi mãi mất đi cơ hội để xin lỗi chàng.

Đến cuối năm, khi nước giặt lạnh buốt làm đôi tay ta đỏ như củ cà rốt, thì A Trạm đã thành thân.

Thái tử phi không ngoài dự đoán, vẫn mang họ Giang, là con gái ruột của Giang Thái úy, cũng là biểu muội của chàng.

Đám cưới của Thái tử kéo dài suốt từ đêm giao thừa đến lễ Thượng Nguyên, cung đình nhộn nhịp suốt một tháng trời, quần áo cần giặt cũng chất thành núi.

A Diễn đau lòng cầm lấy đôi tay nứt nẻ vì lạnh của ta, ánh mắt rực sáng nói.

“Tiêu Tiêu, chờ thêm chút nữa, đợi ta trở thành Thái tử, nàng sẽ là Thái tử phi, ta nhất định sẽ cho nàng một lễ thành hôn còn hoành tráng hơn thế này!”

Ta chỉ khẽ cười, không nói gì. Những điều đó chưa bao giờ là thứ ta quan tâm.

Nếu A Diễn thực sự trở thành Thái tử, thì A Trạm sẽ ra sao? 

Ta không dám nghĩ đến.

Sau khi A Trạm thành thân, chàng dọn đến Đông Cung.

Bùi Dục không còn ca ca bên cạnh để bầu bạn, lại thường xuyên chạy đến tìm ta nói chuyện.

Nàng rưng rưng nước mắt, kéo tay áo ta, nói.

“Mộ Xuân, ta sẽ không bao giờ gặp lại A Thất nữa.”

11

Vừa ra khỏi tháng Giêng, từ Thọ Khang Cung đã truyền đến một đạo chỉ, chỉ đích danh ta đến hầu hạ Thái hậu.

Điều này khiến ta khá bất ngờ, không ngờ Thái hậu vẫn còn nhớ đến ta.

Thái hậu vẫn hiền từ như xưa, chỉ là bệnh tình ngày càng nặng, có lúc còn bị mất kiểm soát.

Khi ta lau người cho bà, bà luôn cười áy náy với ta.

“Con ngoan, làm khó cho con rồi.”

Thuốc bà uống mỗi ngày còn nhiều hơn cả cơm, ta quen dần với việc nếm thử trước khi đưa thuốc cho bà, nhưng bà lại ngăn ta lại.

“Thuốc này không tốt cho thân thể của cô nương, dùng kim bạc thử qua là được rồi, chẳng ai dám có ý đồ với ai gia đâu!”

Bà cười mắt híp lại, gương mặt đầy nếp nhăn, vậy mà lại hiện lên nét tinh nghịch như một thiếu nữ.

Thái hậu lúc nào cũng vui vẻ, chưa từng nổi giận với hạ nhân, dù có khi đau đớn đến mức mặt tái nhợt, bà cũng chỉ nhíu mày rên nhẹ vài tiếng.

Bà rất thích món bánh đào mật ta làm, chỉ tiếc là dạ dày không tốt, không thể ăn nhiều.

Vào tháng Hai, khi xuân về, Thái tử và Thái tử phi đến thỉnh an Thái hậu.

Sau nửa năm không gặp, A Trạm đã cao lớn hơn, chững chạc hơn nhiều, như trở thành một người khác, chỉ là trên trán vẫn còn vết sẹo mờ do vết thương mùa hè năm ngoái để lại.

Chàng cung kính thỉnh an, dập đầu, trả lời câu hỏi, khi Thái hậu không hỏi, chàng chỉ mím chặt môi, không biểu lộ cảm xúc, nhìn chằm chằm xuống sàn.

Phải biết rằng, trước đây mỗi lần đến thăm Thái hậu, chàng cứ ríu rít như chim khách, nói không ngừng.

Ta đứng trước giường của Thái hậu, nhưng chàng lại làm như không thấy ta, không liếc mắt lấy một lần.

Ngược lại, Thái tử phi thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta vài lần.

Nàng là một cô gái nhỏ xinh xắn, đôi mắt hạnh giống Hoàng hậu đến năm phần, lời nói ngọt ngào, khiến Thái hậu cười khanh khách.

Khi họ rời đi, ta tiễn họ ra ngoài. Thái tử phi đột nhiên chạm vào búi tóc của mình, nói.

“Trạm ca ca, hình như ta làm rơi mất cây trâm mà mẫu hậu thưởng cho rồi!”

Nàng quay lại nhìn ta một cái, kéo tay A Trạm, dịu dàng nói.

“Ta và Mộ Xuân tỷ tỷ cùng đi tìm, huynh cứ về trước đi.”

A Trạm mỉm cười với nàng, gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lại lọn tóc bên thái dương của nàng. Không hiểu vì sao, tim ta thoáng nhói đau, nhưng giây sau lại có chút nhẹ nhõm.

Hắn là Thái tử mà, chỉ là bị một nha đầu không biết trời cao đất rộng lừa gạt thôi, cứ coi như bị chó cắn, cùng lắm là đau một hai ngày rồi cũng sẽ quên.

Thái tử phi là biểu muội ruột của hắn, sinh ra lại đáng yêu như vậy, có chỗ nào mà không hơn ta chứ?

Nhìn thấy hắn vui vẻ, cảm giác tội lỗi trong lòng ta cũng vơi bớt phần nào.

Nhưng khi Thái tử phi dẫn ta đến bên một cái giếng cạn, ta lại bắt đầu lo lắng cho hắn.

“Là ngươi, con tiện tỳ này dám quyến rũ Trạm ca ca của ta đúng không?”

Nàng thu lại vẻ dịu dàng giả tạo, giơ tay tát mạnh vào mặt ta, ánh mắt nhìn ta như chứa đầy nọc độc.

Ta không kìm được mà cười thành tiếng, nữ nhân nhà họ Giang thật là càng ngày càng tệ.

Nàng thẹn quá hóa giận, ra lệnh cho ma ma bên cạnh trói tay ta từ phía sau, rồi ném chiếc trâm vào miệng giếng.

“Mộ Xuân tỷ tỷ, làm phiền ngươi xuống giếng nhặt trâm giúp ta nhé!”

Nàng ác ý bóp chặt cổ ta, ấn đầu ta xuống bên thành giếng.

Ta cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, trước khi nhìn vào đáy giếng đen ngòm, ta đành nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, ma ma phía sau đột nhiên hét lên và buông tay ra, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống. Cổ ta bị đánh mạnh một cái, mắt tối sầm lại, ta ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong Thọ Khang Cung.

Thái hậu hiếm khi rời khỏi giường, nhưng lúc này bà đang ngồi bên cạnh ta, yêu thương vuốt ve trán nóng hổi của ta.

“Con ngoan, đừng sợ.”

Ta sốt cao đến mức mơ màng, trong cơn mơ hồ dường như thấy mẫu thân đang mỉm cười với ta.

Hồi nhỏ, chỉ những lúc ốm đau, mẫu thân mới thuộc về riêng ta, ngay cả ca ca cũng phải nghe lời ta.

Ta cố gắng rúc lại gần Thái hậu hơn, ngửi thấy mùi hương bồ kết thoang thoảng trên người bà.

Mũi cay xè, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.