8
Ta không muốn báo thù nữa, ít nhất là không phải đối với Hoàng hậu.
Dù đã phát hiện ra ta trông giống Đoạn Quý phi ngày trước, bà ấy vẫn chưa từng bạc đãi ta.
Suy cho cùng, một người mẹ có thể nuôi dạy hai đứa con ngây thơ trong sáng như vậy thì có thể xấu xa đến đâu chứ?
Nếu thật sự muốn báo thù, thì nên là đối với Tể tướng và Thái úy họ Bùi, nhưng đó lại là điều ta không thể làm được.
Tuy nhiên, Thôi Hạo lại không nghĩ vậy, hắn cho rằng ta nên tiến thêm một bước.
Hắn cầm trong tay chiếc áo nhỏ dính huyết nguyệt của ta, mỉm cười nhìn ta với vẻ đùa cợt.
“Nha đầu lớn rồi, trông xinh đẹp thế này làm nô tỳ thật là uổng phí, không bằng làm thị thiếp của Thái tử, cuối năm theo Thái tử về Đông Cung, cũng có thể thu thập thêm nhiều tin tức.”
Ta quỳ dưới chân hắn, cắn chặt môi, không biết phải làm sao.
“Công công vạn tuế, nô tỳ e là không đủ khả năng.”
“Không thử thì sao biết? Chẳng lẽ còn phải để ta dạy ngươi cách quyến rũ nam nhân sao?”
Hắn cúi người xuống, nhấc cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn, ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên má ta.
Nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, chính hắn lại tránh né ánh mắt của ta, trong mắt thoáng qua một chút buồn bã khó nhận thấy, rồi buông tay, phất tay áo rời đi.
Thôi Hạo vừa đi, A Diễn đã đẩy cửa bước vào.
Ta biết chàng vừa đứng ngoài cửa nghe lén, từ lần trước khi Thôi Hạo say rượu phát điên với ta, A Diễn không bao giờ để ta ở riêng với hắn.
“Nàng có thể đừng đi được không?”
Chàng căng mặt, cúi đầu không nhìn ta.
“Như vậy có lẽ ta có thể giúp ngươi.”
“Ta không cần nàng giúp ta theo cách đó!”
Giọng chàng kích động, khóe mắt đỏ lên, chàng dang tay đẩy ta vào tường.
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực của chàng, trong bóng tối do hàng mi che phủ, cảm xúc phức tạp đang cuộn trào.
“Tiêu Tiêu, ta không thể không có nàng, Bùi Trạm là Thái tử, hắn có tất cả mọi thứ! Nhưng ta chỉ có nanbf thôi… chỉ có nàng… Tiêu Tiêu, ta xin nàng, đừng đi, có được không…”
Nhìn chàng không ngừng rơi lệ, ta sững sờ.
Bao nhiêu năm qua, tuy chàng luôn bị mất tôn nghiêm trước mặt người khác, nhưng ta biết, trong lòng chàng là một người vô cùng kiêu hãnh.
Nhưng vị Nhị hoàng tử kiêu hãnh ấy giờ đây lại rơi lệ, hạ mình cầu xin ta.
Tim ta đau đớn đến mức khó thở, trong cơn bốc đồng, ta kiễng chân, bám vào vai chàng, rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi ướt át của chàng.
Hàng mi dày của chàng run rẩy dữ dội, chàng sững sờ trong giây lát, rồi vòng tay ôm lấy eo ta, cúi xuống đáp lại nụ hôn.
Gió hè nóng bức thổi vào qua khung cửa sổ, mang theo hương cỏ cây nhè nhẹ, lượn lờ giữa những cái chạm môi.
Chàng hôn ta một cách thận trọng nhưng lại tràn đầy dục vọng, từ đôi môi, đến má, dái tai, rồi xuống cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở vết bớt đỏ hình như đóa hoa đào.
Hơi thở nóng bỏng của chàng phả lên da thịt ta, khiến ta run lên bần bật, chỉ còn có thể cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng để thoát khỏi vòng tay chàng.
Đi trên con đường cung nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, ta đã quyết định, rời khỏi Phượng Nghi Cung.
Ta không muốn tiếp tục lừa dối Hoàng hậu và A Trạm, càng không muốn làm A Diễn tổn thương thêm nữa. Còn việc báo thù, đó là chuyện của Thôi Hạo và Hoàng thượng.
Ta không muốn bị xem như một quân cờ, phạm thêm những sai lầm mà ta không thể gánh chịu trách nhiệm.
Ta phải tìm cách khiến Hoàng hậu tức giận, để bà đuổi ta đi.
Những chuyện nhỏ nhặt, nếu A Trạm cầu xin, bà nhất định sẽ không phạt ta.
Vì vậy, ta phải chạm đến giới hạn của bà.
9
Buổi trưa hè nóng đến mức làm người ta choáng váng.
Ta mặc một chiếc áo mỏng bằng vải sa, nửa quỳ bên cạnh A Trạm, quạt cho chàng.
Ngày thường, chàng sợ ta mệt, không bao giờ để ta làm những việc như vậy, nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ta quạt cho chàng.
A Trạm nằm trên ghế nằm, ngủ say, trên ngực là một cuốn sách luận.
Kể từ ngày Thượng Nguyên, khi chàng vỗ ngực hứa hẹn với ta, nửa năm qua, chàng đã chăm chỉ hơn nhiều, ngay cả Thái phó, người trước nay không hài lòng về chàng, cũng khen ngợi chàng tiến bộ nhanh chóng.
Ta chống cằm ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh của chàng, trong lòng bỗng dâng lên chút không nỡ.
Đợi đến khi chàng lấy Thái tử phi vào cuối năm, chuyển đến Đông Cung, muốn gặp chàng sẽ khó lắm.
Hoàng hậu sẽ đến kiểm tra bài vở của A Trạm vào giờ Mùi mỗi ngày, lúc này bà hẳn đã gần đến cửa.
Ta canh đúng giờ, hít một hơi sâu, rồi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má A Trạm.
Hoàng hậu ghét nhất là cung nữ quyến rũ Thái tử, huống hồ ta lại mang gương mặt giống đến năm phần người mà bà căm ghét nhất.
Nhưng ta chưa kịp chờ Hoàng hậu bước vào và bắt gặp cảnh này, thì A Trạm đã bất ngờ tỉnh dậy sớm hơn dự đoán.
Chàng dụi dụi mắt, sờ lên má, rồi ngơ ngác nghiêng đầu nhìn ta cười, “Tiêu Tiêu?”
Tình huống trước mắt vượt xa dự tính của ta, nhưng ta đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu đẩy cửa hé ra một khe hở, nên đành cắn răng, liều mình cúi xuống, lại hôn nhẹ lên má A Trạm một cái nữa.
Mặt chàng lập tức đỏ bừng, đôi mắt mở to, cả người cứng đờ.
“Tiêu Tiêu, ngươi… ngươi thích ta sao?”
Chàng lắp bắp, yết hầu nhấp nhô, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ta không muốn lừa dối chàng, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
“Tiêu Tiêu, ngươi… ngươi có nguyện ý làm Thái tử phi không?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, trước kia ta nghĩ chàng chỉ là hơi ngốc, giờ mới nhận ra chàng đã hoàn toàn mất trí rồi.
Thấy ta không nói gì, chàng càng lấn tới, đưa tay ôm lấy sau gáy ta, cúi người hôn xuống. Khoảnh khắc môi chạm môi, ta hối hận đến mức muốn tự tát mình một cái.
Chắc chắn vẫn còn cách khác để khiến Hoàng hậu đuổi ta đi, tại sao ta lại nghĩ ra một kế hoạch điên rồ và gây tổn thương cho A Trạm thế này?
Cuối cùng, Hoàng hậu tức giận xông vào, một tay nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ngã xuống đất.
Bà giơ cao tay lên nhưng mãi không đánh xuống, quay mặt đi không nhìn ta, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ.
“Cút!”
Ta nhanh chóng lui ra, để lại A Trạm vẫn ngẩn người tại chỗ.
Khi cánh cửa đóng lại, ta nghe thấy tiếng chàng hét lên gì đó, trái tim như bị ai đó siết chặt. Nhưng ta vẫn bước đi, không hề ngoảnh lại.
Ít nhất là từ nay về sau, ta không cần phải lừa dối chàng nữa.