Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG Chương 4 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

Chương 4 ĐỜI NHƯ BÃO GIÔNG

2:49 sáng – 18/08/2024

6

A Trạm tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng lại là một ca ca tốt.

Bất cứ thứ gì Bùi Dục muốn, chàng đều sẵn lòng cho Bùi Dục. Ví dụ như, khi nàng muốn cùng A Thất đi dạo hội đèn lồng, chàng cũng vui vẻ đồng ý.

Lễ Thượng Nguyên vừa hay là ngày A Diễn mãn hạn cấm túc, ta vốn định sớm đi thăm chàng, nhưng trước sự nài nỉ của A Trạm, ta đành đồng ý đi dạo hội đèn với hai huynh muội họ rồi mới quay về.

Bùi Dục hưng phấn lôi hết tất cả y phục và trang sức của mình ra, hai bọn ta cười đùa trang điểm cho nhau cả buổi, cuối cùng khi trăng đã lên, mới cùng nhau ra ngoài.

Ta khoác chiếc áo choàng đỏ rực, bước qua mặt A Trạm, chàng nhìn đến ngây người, bước chân cũng lệch nhịp.

Ta và Bùi Dục cười đến đau cả bụng, chàng đỏ mặt gãi đầu, rồi lại nhìn ta nuốt nước bọt.

Đêm Thượng Nguyên ở Trường An, lửa hoa rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, đường phố chật kín người, tiếng nói cười huyên náo.

Các thương nhân rong ruổi khắp phố bán những món đồ mới lạ, các vũ nữ Hồ từ Tây Vực uốn lượn thân mình, đủ loại mặt nạ làm người ta hoa cả mắt.

Lần cuối cùng ta đi dạo hội đèn lồng là khi sáu tuổi, khi đó cả nhà bốn người. Giờ đây nhìn lại sự phồn hoa náo nhiệt này, ta chỉ cảm thấy như đã trải qua một kiếp khác, không chân thực chút nào.

A Trạm vẫn nhanh nhẹn như thuở nhỏ, kéo ta và Bùi Dục len lỏi qua đám đông như cá chạch, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám cung nữ và thái giám đi theo.

Ba người bọn ta thở hổn hển khi rẽ vào một con hẻm nhỏ ít đèn, A Trạm búng tay một cái, một bóng đen lập tức đáp xuống mái hiên.

“A Thất, ta giao Bùi Dục cho ngươi.”

A Trạm nhướng mày cười với muội muội.

Nam nhân trong bóng tối gật đầu, nửa khuôn mặt bị che khuất, đôi mắt vừa ngơ ngác vừa trong sáng, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh.

Bùi Dục đỏ mặt cúi đầu, nắm lấy tay áo của hắn, rồi cùng chàng lẩn vào đám đông, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Ta và A Trạm vừa trò chuyện, vừa bị đám người chen lấn, ép sát vào nhau.

Hai bên đường, những chiếc đèn lồng đỏ cao cao chiếu rọi khuôn mặt A Trạm, khiến gương mặt chàng ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên lúng túng.

Một người bán hàng xách chiếc đèn lồng, cười tươi tiến lại gần.

“Công tử, mua cho tiểu thư một chiếc đèn thỏ đi!”

A Trạm vừa định móc tiền, ta đã ngăn lại và lắc đầu. Ta chỉ vào chiếc đèn đầu hổ treo trên quầy đối diện.

“Ta muốn cái đó.”

Nhìn từ xa, chú hổ nhỏ đáng yêu khiến mắt ta cay xè.

Ta nhớ đến lễ Thượng Nguyên bảy năm trước, ta và ca ca cùng thích một chiếc đèn đầu hổ như vậy.

Nhưng cuối cùng, chiếc đèn duy nhất đó vẫn thuộc về hắn, phụ mẫu mua cho ta hai chiếc đèn thỏ để bù lại, nhưng ta đã khóc lóc rồi giẫm nát chúng dưới chân.

A Trạm quay sang, trợn tròn mắt nhìn ta.

“Tiêu Tiêu thích đèn đầu hổ của con trai à?”

“Ừ, ta muốn cái đó!”

Ta nghiêm mặt, thẳng thừng giơ tay ra, trở nên cứng đầu như hồi nhỏ.

“Được, được, ta sẽ mua cho ngươi!”

Chàng cười dịu dàng, kéo tay ta băng qua đám đông, qua những ngọn đèn chập chờn, qua bảy năm dài dằng dặc, cuối cùng cũng đem chiếc đèn đầu hổ ấy đến trước mặt ta.

Khi cầm nó trên tay, ta lại không thấy vui như tưởng tượng, bởi ta nhận ra rằng, thật ra chiếc đèn này không hề đắt, không hề hiếm, không hề đẹp hơn đèn thỏ.

Khi đó, ta chỉ muốn được phụ mẫu thiên vị, nhưng giờ đây, ta đã chẳng còn phụ mẫu nữa rồi.

A Trạm ngồi bên ta ở quầy hàng ven đường, cùng ăn chè trôi nước, chàng thổi nguội từng viên rồi đút cho ta, dù không ngon bằng trong cung nhưng ít nhất không làm phồng rộp miệng.

Bất chợt, ta nhìn thấy ở góc đường không xa, có một nữ nhân ăn mặc đơn sơ, dẫn theo hai đứa trẻ, cúi đầu quỳ gối.

Đứa bé gái mặt mày vàng vọt, trên đầu cắm một nhành cỏ. Không hiểu vì sao, ta cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt, chỉ tay run rẩy nói với A Trạm.

“A Trạm, người nhìn xem, ở đằng kia có người đang bán con gái… Bà ấy, bà ấy vì nuôi con trai mà phải bán con gái…”

Ta lo lắng đến phát cuống, kéo tay chàng đứng dậy.

“Chúng ta mau đi, mau đưa tiền cho bà ấy! Đừng để bà ấy phải bán con gái!”

A Trạm thấy ta như vậy, có phần hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để ta kéo đi.

Chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng lại như dài vô tận, ta sợ rằng chỉ một giây nữa thôi, sẽ có người dẫn nha đầu ấy đi, vĩnh viễn rời xa mẫu thân của mình.

A Trạm móc hết tiền trong người ra, liên tục dặn dò người phụ nữ kia rằng sau này đừng bán con gái nữa. Bà ta cúi đầu cảm tạ không ngớt, kéo theo hai đứa trẻ gầy gò như cây đậu, vội vàng rời đi.

Họ đã đi xa lắm rồi, ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, nước mắt lưng tròng.

A Trạm không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của ta.

7

Bọn ta không còn tiền để thuê xe ngựa, đành phải đi bộ trở về.

Suốt dọc đường, cả hai đều im lặng, khi đi qua cửa Chu Tước, bầu trời đêm nổ tung với những chùm pháo hoa rực rỡ.

Giữa âm thanh ầm ầm vang dội, A Trạm ghé sát tai ta, lớn tiếng nói.

“Tiêu Tiêu! Ước một điều đi!”

Nếu là trước đây, có lẽ ta sẽ ước được báo thù, ước rằng A Diễn có thể trở thành Thái tử, thậm chí ước thời gian quay trở lại bảy năm trước, nhưng bây giờ, ta cảm thấy những điều đó không còn quan trọng nữa.

Khi pháo hoa rơi xuống, ta chắp tay, ngước nhìn bầu trời và nói.

“Nguyện Đại Chu dân giàu nước mạnh, bốn bể thái bình, tất cả các bà mẹ đều không phải bị ép buộc lựa chọn giữa con trai và con gái.”

A Trạm ưỡn ngực, vỗ mạnh vào ngực mình.

“Được, không vấn đề gì, để đó cho bản Thái tử lo!”

Ta bật cười, nhìn chàng.

“Người không phải luôn nói muốn làm một người nhàn hạ, không muốn làm Thái tử sao?”

Chàng ngượng ngùng gãi đầu.

“Ta chỉ sợ mình làm không tốt thôi. Muốn làm minh quân, không chỉ cần học vấn và lòng nhân, còn phải biết quyền thuật, điều này ta dường như học mãi không được…”

Chàng cúi đầu, khuôn mặt thoáng nét u buồn, trong chuyện này, A Diễn quả thực giỏi hơn chàng.

Ta cười, vỗ vai chàng.

“Người nhất định sẽ làm được, dân chúng Đại Chu trông cậy vào người đó!”

Những đốm tàn của pháo hoa rơi lác đác trong mắt chàng, gợn lên những dao động nhỏ bé khó nhận thấy. Chàng nhìn ta chăm chú, gật đầu thật mạnh.

Khi bọn ta trở về cung, Bùi Dục đã trở về từ lâu, A Trạm lén đưa ta đi, rồi tự mình đến gặp Hoàng hậu nhận phạt.

Ta còn chưa kịp đặt chiếc đèn đầu hổ xuống, đã vội vàng chạy đi tìm A Diễn.

Khi đẩy cửa vào, ta thấy chàng đang ngồi một mình cô đơn trong căn phòng, trên bàn là hai bát chè trôi nước đã nguội từ lâu, tay cầm một chiếc đèn thỏ thô kệch.

Nhìn chiếc đèn thỏ ấy, ta không khỏi muốn cười.

Khung đèn méo mó, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra hình dạng con thỏ, màu sắc tô vẽ cũng hơi ngộ nghĩnh, chỉ có đôi mắt đỏ là hơi có hồn.

A Diễn ngẩng đầu nhìn thấy ta, liền bật dậy, ánh mắt sáng rỡ nở một nụ cười tươi với ta.

Nhưng khi ánh mắt chàng rơi vào chiếc đèn đầu hổ trong tay ta, ánh sáng trong mắt chàng lập tức tắt lịm.

“Tiêu Tiêu, ngươi… ngươi đã ra ngoài cung để xem đèn sao?”

Ta nhìn thấy những vết xước đầy máu trên tay chàng, gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

“Là cùng với Bùi Trạm phải không?”

Mắt chàng bất chợt đỏ hoe, nắm chặt tay dưới bàn, khớp ngón tay trắng bệch.

Ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.

Chàng hít sâu một hơi, mặt ngẩng cao, rồi hung hăng ném chiếc đèn thỏ trong tay xuống đất, dùng sức đạp mạnh lên nó, từng nhát từng nhát, cho đến khi chiếc đèn tan nát thành từng mảnh.

Chàng không nói một lời, quay người vào trong phòng, đóng sầm cửa lại. Ta đứng lặng một hồi lâu, rồi lặng lẽ bước tới, từ từ ngồi xổm xuống.

Chiếc đèn thỏ do chính tay chàng làm nằm vỡ nát trên mặt đất, bị chàng đạp cho tan tành, đôi mắt đỏ vẫn trừng trừng nhìn ta.

Thật buồn cười, nhưng cũng thật đáng thương.

Chiếc đèn thỏ có lỗi gì chứ? Khi còn nhỏ ta đã giẫm nát nó, giờ đây A Diễn cũng giẫm nát nó.

Nước mắt ta rơi xuống, ta nhặt từng mảnh vụn lên, ôm chặt vào lòng, như đang nhặt lại chính mình khi còn nhỏ.

Nhất định có thể ghép lại được, đúng không?