20
Quả nhiên bệnh của Thái hậu đã khỏi.
Nhưng không phải vì cái gọi là trừ diệt yêu nghiệt, mà vì nhờ vào thuốc của ta.
Ta đã hái thuốc trên núi sâu suốt nhiều năm, thông thạo dược lý, cuối cùng chế ra được phương thuốc chữa lành bệnh cho Thái hậu.
Vốn dĩ các thái y ngầm đoán bà không sống qua năm nay, nhưng cuối cùng, Thái hậu kéo dài được thêm gần ba năm nữa.
Ba năm đó, ta luôn bên cạnh bà, chúng ta là một đôi mẫu tử thân thiết.
Lúc bà ra đi, bà nắm chặt tay ta, ánh mắt nhìn ta đăm đăm.
Ta hiểu bà muốn hỏi điều gì.
Ghé sát vào tai bà, ta khẽ nói: “Vâng, mẫu hậu, là con.”
Thái hậu mỉm cười mà ra đi.
Sau khi Thái hậu qua đời, mối quan hệ giữa ta và hoàng thượng cũng ngày càng ít.
Ta ở trong phủ công chúa ngoài cung, không chọn phò mã nào khác.
Hoàng thượng không lập hoàng hậu, ngôi vị trung cung luôn để trống, nhưng cũng nạp vào một số phi tần.
Nghe nói, những phi tần đó đều có dung mạo rất giống ta.
Hoặc có lẽ nói, là giống Công chúa Tầm Dương kiếp trước.
Ta nghe rồi chỉ mỉm cười bỏ qua.
Không lâu sau khi Thái hậu qua đời, người hầu bên cạnh ta lâu nhất là Vương Phúc Hải cũng qua đời.
Ông ra đi bình yên không bệnh tật, rất nhiều nghĩa tử vây quanh giường ông, khóc thương tiễn biệt.
Trước khi lâm chung, Vương Phúc Hải chỉ giao phó một chuyện.
Ông nói: “Công chúa, chiếc khóa vàng ngọc ấy… lão nô đã để lại trong tủ của người rồi.”
Sau hơn hai mươi năm, đây là thứ cuối cùng mà Vương Phúc Hải còn vướng bận, nay đã trả lại cho ta.
Ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay ông: “Được rồi, ta biết.”
Khi lo liệu tang lễ cho Vương Phúc Hải, ta gặp hoàng đế.
Ngài nói: “Nay Thái hậu đã quy tiên, thế gian không còn cần Công chúa Tầm Dương nữa, ngươi có thể trở về làm Tô Nguyệt.”
Ta cúi đầu cung kính: “Mọi việc đều theo lời hoàng thượng dạy bảo, thần thiếp xuất thân hàn vi, có may mắn được làm công chúa mấy năm nay, đã xem như kiếp này không uổng.”
Ngài lại nói: “Những năm qua, người xưa bên cạnh trẫm ngày càng ít, ngươi cũng coi như ở bên trẫm lâu rồi, hãy ở lại trong cung.”
Ngài nhìn sắc mặt ta.
Ta hơi dừng lại, ngoan ngoãn mỉm cười: “Được ạ.”
Thế là, một năm sau khi Thái hậu mất, Công chúa Tầm Dương vì quá đau buồn, mà cũng theo Thái hậu về chốn cửu tuyền.
Trong cung bỗng có thêm một sủng phi, được gọi là Tô quý phi.
21
“Tô quý phi, xin mời.”
Thái giám mở cánh cửa đồng mục nát cho ta: “Ôi chao, đúng là quý nhân ghé thăm chốn bần tiện, e rằng thứ này sẽ làm bẩn mắt nương nương mất…”
“Không sao.” Ta nhét cho hắn một chiếc vòng vàng, “Ngươi lui ra đi.”
Thái giám rất thức thời, lập tức khép cửa lại, lùi xa.
Ta ngồi xuống ghế, nhìn nữ nhân trước mặt.
Nàng bị xích bằng dây đồng, miệng bị bịt kín, gầy gò đến mức chẳng khác nào bộ xương khô, chẳng còn là mỹ nhân tuyệt sắc năm xưa nữa.
Ta nhàn nhạt gọi: “Lưu cô nương.”
Nàng trừng mắt nhìn ta, hận đến mức mắt muốn nứt ra.
Hoàng đế vốn định giết nàng, nhưng ta đã nghĩ cách đưa nàng ra ngoài, giam giữ trong hầm tối.
Ta muốn nàng sống, từng ngày, từng năm ngẫm lại, rốt cuộc nàng đã sơ sót ở chỗ nào.
Vì sao cuối cùng hoàng đế lại chọn ta mà không phải nàng, rõ ràng khi ấy nàng vừa là thần nữ, vừa là Công chúa Tầm Dương.
Nỗi đau khổ ấy hành hạ nàng, gần đây người canh giữ nàng báo rằng e là nàng khó mà chịu đựng thêm được, ta vội đến gặp nàng một lần trước khi nàng chết.
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
Ta tháo chiếc khăn bịt miệng nàng.
Lưu Ngưng Thâm trừng mắt nhìn ta, miệng lẩm bẩm nói gì đó về nam chủ cứu ta, nam thứ cứu ta.
Có lẽ đã quá lâu không nói chuyện, giọng nàng không rõ ràng, nước dãi rơi xuống không ngừng.
Ta mỉm cười: “Tỉnh lại đi, ngươi đã sớm không còn là nữ chủ nữa rồi.”
Nàng ngơ ngác ngồi đó, nước mắt lẫn máu rơi xuống:
“Tại sao?” Nàng lẩm bẩm, “Chuyện cứu hắn chỉ mình ta biết, rõ ràng ta là ánh trăng sáng của hắn…”
Ta bật cười lớn.
Nhìn nàng đầy tàn nhẫn, cuối cùng ta cũng nói ra điều ta đã giấu trong lòng suốt hơn mười năm qua:
“Ngươi nói không sai, Công chúa Tầm Dương chính là ánh trăng sáng của hắn.
“Nhưng ánh trăng sáng… là để chết đi.”
Lưu Ngưng Thâm nhìn ta, không hiểu.
“Ngốc nghếch.” Ta nói đầy khinh bỉ, “Đến giờ mà ngươi vẫn không hiểu sao?
“Thế giới này với ngươi chẳng phải là một quyển sách sao? Ngươi chẳng phải là người thấu hiểu rõ nhất về tính cách của nam nữ chủ sao? Ta hỏi ngươi, tính cách của hoàng đế là gì?”
Lưu Ngưng Thâm ngây ngốc nhìn ta:
“Hắn… hắn xuất thân hèn mọn, nhưng thâm trầm và dã tâm, vì quyền lực mà không từ bất cứ thủ đoạn nào…”
Nàng đột nhiên dừng lại, nhìn ta, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc không dám tin.
Đã mười mấy năm rồi, nàng chưa từng nghĩ sâu xa hơn.
Xuất thân hèn mọn, thâm trầm và dã tâm, vì quyền lực mà không từ thủ đoạn nào.
Tất cả những việc làm của hoàng đế đều phù hợp với những đặc điểm này.
Hắn vốn chỉ là một kẻ sa sút trong tông thất, khi vào kinh chỉ có một thân một mình, đến cả hầu cận cũng không có.
Tại kinh thành, hắn dùng đủ mọi cách để đấu thắng các tông thất khác, đạt được ngai vàng.
Trở thành hoàng đế, hắn thanh trừng kẻ thù, nắm giữ quyền lực chặt chẽ.
Dường như mọi thứ hắn mong muốn đều đã có đủ, nên ngay cả Lưu Ngưng Thâm – người biết rõ nhất – cũng không nghĩ sâu hơn.
Giờ đây nàng mới chợt nhận ra một khả năng.
Cái xuất thân hèn mọn… thật sự là chỉ một người trong tông thất thôi sao?
Vì quyền lực không tiếc hy sinh tất cả… vậy liệu hắn có thể hy sinh người hắn yêu nhất chăng?
“Ngươi đã hiểu chưa?” Ta nhìn Lưu Ngưng Thâm đang run rẩy khắp người, bật cười lớn, “Hắn chẳng phải là con của tông thất mà là tên thư đồng kia!
“Chính hắn đã giết Công chúa Tầm Dương!”
22
Hãy trở lại điểm khởi đầu của câu chuyện.
Hai mươi năm trước, khi đó Công chúa Tầm Dương mới bảy tuổi.
Nàng sống tại ngôi chùa Phật ở vùng ngoại thành kinh đô, cầu phúc cho quốc gia.
Đôi khi nàng lén trốn khỏi sự giám sát của cung nữ, thái giám, rồi lên núi vui chơi.
Và tại đó, nàng đã gặp một nam hài tử.
Nam hài tử ấy mặc áo xanh, tay cầm một chiếc cuốc dính máu, ngất xỉu trên đường.
Công chúa Tầm Dương không thể đưa hắn về chùa, bèn tìm một sơn động, cố gắng cõng hắn vào trong.
Sau đó, nàng lén mang một bát cháo nóng đến và giúp hắn uống.
Nam hài tử tỉnh lại, thấy thiếu nữ trước mặt mặc hoàng bào, chợt nhận ra nàng chính là công chúa đang ở chùa cầu phúc.
Hai người cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ thuần khiết.
Mỗi ngày, công chúa đều trốn khỏi chùa mang thức ăn cho hắn.
Trong mắt hắn, nàng đẹp đẽ như một nữ thần.
Cho đến một ngày nọ, công chúa hỏi hắn: “Ngày ta cứu huynh, tại sao huynh lại cầm một chiếc cuốc?”
Nam hài tử đơ người tại chỗ.
Vì chiếc cuốc đó chính là thứ hắn đã dùng để giết chủ nhân của mình, rồi sau đó chôn cất y.
Nhánh tông thất này vốn ở xa tận Giang Châu, không có bất kỳ liên hệ nào với kinh thành.
Chủ nhân chỉ mang theo hắn một mình đến kinh thành.
Giết chủ nhân, thay thế y, sẽ không có ai phát hiện ra điều đó.
Chỉ là quá trình ấy đã khiến hắn bị thương, sau khi chôn xong chủ nhân, hắn kiệt sức, ngất xỉu giữa đường.
Giờ đây, nhìn khuôn mặt trong sáng của công chúa, nam hài tử nhận ra nàng sớm muộn cũng sẽ nhận ra sự thật.
Giờ nàng còn quá nhỏ, dù có thấy nhiều dấu hiệu, nàng cũng chưa thể hiểu hết.
Nhưng khi nàng trưởng thành hơn, nàng sẽ nhận ra hắn là người như thế nào.
Lúc đó, nàng sẽ không còn đối xử ấm áp và tốt lành với hắn như bây giờ nữa.
Mà sẽ khinh thường, ghê tởm hắn, sẽ đưa hắn vào lao ngục, và nhìn hắn bị xử lăng trì cho đến chết.
Vì vậy, hắn nghĩ, chi bằng hãy để nàng dừng lại tại đây.
Dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, để ánh trăng trên Tây Sơn mãi mãi chiếu rọi lên hắn.
…
Khi ấy dịch bệnh đã lan tràn trong các thôn làng gần đó, tìm được y phục của một người bệnh không phải chuyện khó.
Chỉ cần để nàng chạm vào những y phục đó trong khi tiếp xúc với nàng.
Nàng từ biệt hắn, lên xe ngựa trở về cung, nhưng đã nhiễm bệnh mà không hề hay biết. Trước lúc đi, nàng vẫn rơi lệ nói với hắn rằng nàng sẽ nhanh chóng trở lại gặp hắn, rằng họ sẽ sớm gặp lại.
Chỉ có nam hài tử biết rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, mãi mãi sẽ không.
Hắn đứng nhìn xe ngựa của nàng rời đi, ánh trăng ở Tây Sơn chưa bao giờ lạnh đến thế.
…
Hắn đã thành công, khi vào kinh, hắn nghe tin nàng đã qua đời.
Thậm chí sau khi nàng chết, nàng vẫn giúp hắn—dịch bệnh từ nàng truyền sang cho thái tử ca ca của nàng, thái tử dù được thái y cố hết sức cứu chữa cũng chỉ sống thêm được một năm rồi qua đời vì cơ thể đã suy kiệt.
Từng bước từng bước, trải ra con đường đưa hắn lên ngai vàng.
Và hắn làm hoàng đế rất tốt.
Đối với Thái hậu không cùng huyết thống, hắn kính cẩn hiếu thảo.
Với các thế lực trong triều, hắn vừa cứng rắn vừa mềm dẻo.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ cứ bình lặng trôi qua như thế, hắn chỉ đôi lần trong giấc mộng chợt nhớ về ánh trăng Tây Sơn, nhớ về cô bé đã đưa bát cháo nóng cho hắn lúc sinh tử cận kề.
Cho đến một ngày, Thái hậu phái người đến báo với hắn:
“Công chúa Tầm Dương đã chuyển thế rồi.”