15
“Ngẩn người gì thế? Cá cắn câu rồi kìa!”
Ta giật mình tỉnh lại, vội kéo cần câu lên nhưng cá đã thoát mất.
Không lâu sau, Nhị hoàng tử và Tô Bích Dao đi đến chỗ ta và Diệp Văn Lam. Tô Bích Dao lúc thì cười khúc khích, lúc thì hét lên. Không biết là nàng ta muốn thu hút sự chú ý của Diệp Văn Lam hay của Nhị hoàng tử.
“Ngươi có thể yên lặng chút được không? Cá đều bị ngươi dọa chạy hết rồi!” Ta lườm Tô Bích Dao một cái.
Nàng ta tức giận, nghiến răng ken két: “Ngoài trời nắng to, nếu bị rám nắng thì sẽ xấu xí như ai đó thôi. Nhị hoàng tử, thế tử, chúng ta vào khoang thuyền uống trà trò chuyện đi?”
Ôi, sắp biểu diễn trà nghệ rồi đấy à?
Bảo ta đen, ta xấu ư?
Ta giật mạnh cần câu, một con cá lớn rơi trúng chân Tô Bích Dao, nó giãy đành đạch khiến nàng ta sợ hãi thất sắc, suýt ngã xuống hồ.
“Con cá này to thật! Lam ca ca, thi xem hôm nay ai câu được nhiều hơn nhé?” Ta liếc nhìn Tô Bích Dao, nàng ta mặt mày tái mét, nhìn ta đầy oán hận.
“Được!” Diệp Văn Lam vui vẻ đáp lời ta, sau đó mới nhớ ra mà quay sang nói với Tô Bích Dao, “Nếu Tô tiểu thư sợ nắng thì cứ vào khoang thuyền ngồi đi, ta lại thấy rám nắng còn khỏe khoắn hơn.”
Ta đang đắc ý vì được Diệp Văn Lam bênh vực, thì Tô Bích Dao giở trò bẩn.
Nàng ta cố ý vấp vào ghế của ta, khiến ta rơi xuống nước.
Thực ra ta biết bơi, nhưng cố tình giãy giụa kêu cứu.
Nếu chàng cứu ta, ta sẽ thổ lộ tình cảm với chàng. Nếu Nhị hoàng tử cứu ta, ta đành chấp nhận số phận.
Nhị hoàng tử có chút lưỡng lự.
Diệp Văn Lam không màng đến gì khác, lập tức nhảy xuống hồ cứu ta. Ta phối hợp để chàng kéo lên thuyền.
“Cảm ơn Lam ca ca, ân cứu mạng này, ta…”
Lời chưa kịp nói hết đã bị chàng cắt ngang: “Muội muội ngốc, ta là ca ca của muội, khách sáo gì chứ?”
Thôi được, chàng cứu ta vì xem ta là muội muội.
Chàng bảo sợ ta nhiễm lạnh, muốn đưa ta về nhà.
16
Vốn dĩ ta có xe ngựa riêng, nhưng cha ta, để tạo cơ hội cho ta và Nhị hoàng tử ở riêng, đã bảo người đánh xe về trước!
Giờ đây, ta đường hoàng lên xe ngựa của Diệp Văn Lam.
Gió thổi qua khiến ta rùng mình, ta khẽ dựa sát vào chàng.
“Lam ca ca, ta lạnh quá, huynh có lạnh không?”
“Không sao.”
Chàng không tránh né sự tiếp cận của ta, nhưng đôi tai hơi đỏ lên, và chàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ta kéo áo choàng che cho cả hai, dò hỏi: “Lam ca ca sẽ thành thân với Tô tiểu thư sao?”
“Không.”
“Vậy huynh thích mẫu người con gái thế nào?”
“Chắc là, nhiệt tình, thẳng thắn…” Chàng quay lại nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm không rõ, rồi nở một nụ cười nhẹ, “Nhưng cô nương ta thích không thích ta, có lẽ vì ta chưa đủ giỏi giang.”
Sớm biết huynh thích kiểu người mạnh mẽ, ta đã không giả vờ dịu dàng rồi!
Nhưng ta lại sợ, nếu bộc lộ bản tính thật, sẽ dọa chàng sợ.
“Sao có thể chứ? Huynh tài giỏi như vậy, ai mà không có mắt nhìn thế nhỉ?”
Chàng có thể xứng với bất kỳ cô nương nào, chỉ là ta không biết cô nương mà chàng thích là ai.
Chàng chỉ cười nhạt, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.
Cha ta thấy Diệp Văn Lam đưa ta về phủ, có chút bất ngờ, liền bảo chàng tắm nước nóng rồi hãy về.
Khi ta tắm xong đi ra, cha ta đã mời Diệp Văn Lam vào thư phòng uống trà.
Khi ta đến cửa thư phòng, vừa vặn nghe thấy cha ta nói: “Ngươi có phải thích con bé A Du không?”
Ta lập tức dừng chân, nấp sau tường nghe lén.
“Phải, con thích A Du…”
Tim ta đập rộn ràng.
Chàng thích ta?
Chàng thích ta!
“Nhưng hiện tại, hoàng thượng có ý định gả con gái của tướng quân cho hoàng tử. Nếu ngươi thực sự thích con bé, ta có thể…”
“Thế bá, con nguyện ý cưới A Du!”
“Ngươi muốn cưới nó, nhưng cha ngươi và nương ngươi sẽ không đồng ý. Ta cũng không muốn A Du gả vào phủ Quốc Công mà chịu khổ. Nếu ngươi thực sự thích nó, ta có thể thành toàn cho các ngươi một đoạn tình duyên ngắn ngủi. Đợi A Du có thai, chuyện liên hôn với hoàng tộc tự nhiên sẽ bị hủy bỏ…”
“Thế bá, sao người có thể sỉ nhục con như vậy?”
Diệp Văn Lam mặt đỏ bừng bước ra, tức giận bỏ đi.
Ta bực mình vì cha tự ý quyết định, vội vàng đuổi theo, chặn chàng lại trước khi chàng ra đến cửa.
“Lam ca ca, huynh đừng nghe lời cha ta! Người là võ tướng, nói năng không khéo. Ta… ta cũng… thích huynh…”
Mặt ta đỏ bừng, tim đập loạn xạ, nói lí nhí như muỗi vo ve, không biết chàng có nghe rõ không.
Ánh mắt Diệp Văn Lam sâu thẳm, phức tạp: “Vậy ra muội thật sự không muốn gả đi?”
“Muội cố tình chuốc rượu cho ta say, cướp đi sự trong sạch của ta, rồi lại giả vờ làm muội muội, chỗ nào cũng tìm cách quyến rũ, chỉ để mang thai, tránh chuyện liên hôn với hoàng tộc?”
Chàng từng bước tiến tới, ta từng bước lùi lại. Hóa ra chàng đã biết tất cả!
Nhưng chàng bây giờ trông thật đáng sợ.
Ta cuống quýt giải thích: “Không phải vậy, không phải như huynh nghĩ đâu, Diệp Văn Lam, ta thích huynh, luôn luôn thích huynh…”
“Đừng lừa ta nữa, Thẩm Linh Du!”
Chàng không chịu nghe lời giải thích của ta, phất tay áo bỏ đi.
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.
Ta chỉ là thích chàng, đơn thuần chỉ là thích chàng…
17
Ta đau lòng vô cùng, mỗi ngày đều sống dở chết dở.
Cha ta cũng không biết cách nào an ủi, bèn gọi Xuân Nương mang rượu đến uống cùng ta. Kết quả, cả hai chúng ta đều uống say, ôm nhau mà khóc. Xuân Nương vừa khóc vừa mắng: “Nam nhân tệ hại! Chỉ nghĩ đến bản thân, cái gì mà tình yêu, cái gì mà thích, chẳng qua chỉ là những lời nói dối ngọt ngào. Nếu thực sự thích thì sao lại không dám cưới ta?”
Đúng vậy, nếu thực sự thích ta, sao lại không dám cưới ta?
Chẳng qua là chàng không muốn làm trái ý cha nương, không muốn đối đầu với hoàng tộc, không muốn vì ta mà hao tâm tổn sức thôi!
Tỉnh rượu rồi, ta đi tìm cha, nói với ông rằng ta đã buông bỏ.
“Con gái của cha phải biết được gì thì nắm lấy, không được thì buông bỏ! Hoàng thượng vẫn đang chờ cha hồi âm. Biên giới phía đông chiến sự căng thẳng, hoàng thượng còn đang chần chừ không giao binh phù cho cha. Giờ con đã gật đầu, hoàng thượng cũng có thể yên tâm rồi.”
“Cha, Xuân Nương là người phụ nữ tốt. Cha đã làm lỡ làng bà bao năm nay, lại không cho bà ấy danh phận, không phải là quân tử nên làm đâu!”
Cha ta đỏ mặt, “Không phải vì sợ con chịu thiệt thòi sao? Hơn nữa, nươn con…”
“Nương con đã mất mười năm rồi! Con cũng đã trưởng thành, chịu được thiệt thòi gì nữa? Người thực sự chịu thiệt thòi là bà ấy. Cha sắp phải xuất chinh, chẳng lẽ còn muốn bà ấy đợi cha bao lâu nữa?”
Nghe ta nói vậy, cha ta mới áy náy mà bảo quản gia chuẩn bị lễ vật, định đi cầu hôn Xuân Nương.
18
Cha ta cưới Xuân Nương.
Bà là một người phụ nữ dịu dàng, chu đáo, mỗi ngày đều quan tâm chăm sóc ta, làm cho ta những món ăn ngon. Tình cảm không khác gì thân mẫu.
Chỉ là trong lòng ta vẫn nghĩ đến Diệp Văn Lam, cảm giác như có chút nặng nề.
Cha ta bận rộn điều động binh lực, chuẩn bị cho cuộc xuất chinh sắp tới. Ông sẽ rời kinh thành sau buổi yến tiệc Đoan Ngọ.
Ta biết, vào yến tiệc đó, hoàng thượng sẽ hạ chỉ ban hôn ta với hoàng tử.
Trong buổi yến, nam nữ ngồi riêng biệt. Ta ngồi từ xa nhìn thấy Diệp Văn Lam, chàng gầy đi rất nhiều, đôi mắt như đang tìm kiếm điều gì đó.
Khi ánh mắt chàng nhìn về phía ta, ta vội vàng cúi mắt xuống.
Một khi chỉ hôn được ban ra, ta và chàng sẽ chẳng còn mối liên hệ nào nữa.
Rất nhanh, thái giám bên cạnh hoàng thượng tiến lên đọc chỉ dụ.
“Trẫm tuyên chỉ: Thế tử Diệp Văn Lam của phủ Diệp Quốc công đã đến tuổi lập gia đình, lệnh gả con gái thừa tướng, Tô Bích Dao…”
“Hoàng thượng, xin người thu hồi thánh chỉ. Thần đã có người trong lòng rồi!” Không ngờ Diệp Văn Lam lại dám công khai kháng chỉ.
Diệp Quốc công giận dữ tát chàng một cái, mắng chàng là kẻ nghịch tử.
Hoàng thượng cũng quở trách chàng làm loạn.
Bỗng nhiên ta cảm thấy buồn nôn, phát ra vài tiếng khô khốc.
Hoàng thượng cho người gọi ngự y đến, và tin ta mang thai đã bị tiết lộ ra ngoài.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, trách cha ta dạy con không nghiêm, mắng ta không biết liêm sỉ, chưa xuất giá mà đã có thai.
Ta hoảng loạn quỳ xuống giữa điện, cúi gằm đầu cầu xin hoàng thượng trừng phạt.
Sắc mặt hoàng thượng rất khó coi, ông nghiêm khắc chất vấn cha ta chuyện gì đã xảy ra.
Cha ta nhìn ta mấy lần, rồi quỳ xuống bên cạnh ta. Mặc dù ta đã làm mất mặt ông, nhưng ông vẫn tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ ta.
“Hoàng thượng, thần là kẻ võ phu thô lỗ, thực sự không biết cách dạy dỗ con gái, nên mới để nó bị kẻ khác dụ dỗ, làm ra chuyện xấu hổ này.”
“Bị dụ dỗ? Ai dám to gan như vậy?”
Ta mím chặt môi không dám lên tiếng.
“Hoàng thượng, thần nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn. Xin hoàng thượng thành toàn!” Không ngờ Diệp Văn Lam lại đứng ra nhận tội, ta không hiểu tại sao chàng lại làm vậy.
Diệp Quốc công giận đến mức không màng giữ lễ, mắng ta, mắng Diệp Văn Lam, mắng cả cha ta ngay trước mặt mọi người.
Người trong triều cũng xì xầm không ngớt. Trong mắt họ, Diệp Văn Lam luôn giữ mình trong sạch, phẩm hạnh cao quý, là ta không biết xấu hổ đã dụ dỗ chàng phạm sai lầm.
Hoàng thượng vô cùng tức giận, cha ta thay ta cầu xin, “Thần tự biết đã làm phụ lòng hoàng thượng, chỉ có thể lấy công chuộc tội. Thần xin lập quân lệnh trạng, nhất định sẽ đánh bại kẻ địch để chuộc lại lỗi lầm này!”
Việc xuất chinh sắp tới, hoàng thượng vẫn trông cậy vào cha ta để bảo vệ đất nước, nên không thể không hạ lệnh tha thứ.
Diệp Quốc công hết sức phản đối, nhưng bị hoàng thượng quát mắng, đuổi ông lui xuống.
Trường công chúa nhìn cha ta rồi nhìn ta, không nói gì thêm.
Hoàng thượng cũng không muốn dính dáng đến những chuyện rắc rối này, chỉ ban hôn con gái thừa tướng Tô Bích Dao cho Nhị hoàng tử.