Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIỆP VĂN LAM Chương 6 DIỆP VĂN LAM

Chương 6 DIỆP VĂN LAM

3:18 chiều – 10/10/2024

19

Trước khi xuất chinh, cha bảo ta an tâm dưỡng thai. Đợi đến khi đứa trẻ chào đời, sẽ để nó mang họ Thẩm và truyền lại cho nó bí kíp thương pháp của dòng họ, tương lai sẽ kế thừa gia phong của Thẩm gia.

Ta cũng an lòng ở trong phủ, cặm cụi may những bộ y phục nhỏ cho đứa trẻ trong bụng.

Một đêm nọ, có người lén trèo qua tường phủ tướng quân và bị lính canh bắt lại.

Khi gặp Diệp Văn Lam, ta suýt nữa không nhận ra chàng.

Chàng mặc trang phục của kẻ hầu, tóc tai rối bời, mặt mũi lấm lem bụi đất.

Ta nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng, “Thế tử đây là định làm gì?”

Chàng tỏ vẻ không thoải mái, “A Du, ta đã gửi cho nàng bao nhiêu lá thư mà nàng đều không chịu gặp ta.”

“Thấy thì thế nào, rốt cuộc cũng là ta không xứng với ngươi. Thế tử hãy về đi.”

“A Du, nàng thật vô tình sao? Đạt được mục đích rồi thì muốn đá ta đi? Ta đã cắt đứt quan hệ với phủ Diệp Quốc công rồi, xem như vì đứa trẻ, ta cầu xin nàng hãy thu nhận ta.”

Trong giọng nói của chàng lộ vẻ cầu xin, Xuân Nương cũng khuyên giải thay cho chàng.

Người tài danh nhất vương triều bị ta làm cho ra nông nỗi này. Ta không đành lòng nói lời đuổi chàng đi, đành để người đưa chàng về ở tạm trong viện trống.

20

Nửa đêm, chàng lén lút vào phòng ta.

“Thế tử nửa đêm không ngủ, vào phòng ta làm gì?”

“A Du, ta muốn nói chuyện với nàng.”

Trong phòng không có đèn, chỉ thấy bóng dáng chàng đứng bên cửa sổ, dáng vẻ cô đơn, lạnh lùng.

“Có gì mai nói không được sao?”

“A Du, ta biết ta không nên giận dỗi với nàng, làm nàng tổn thương. Ngày đó ta vừa về liền báo cáo với phụ mẫu rằng ta muốn cưới nàng. Nhưng cha ta nhốt ta trong từ đường, mãi đến lễ Đoan Ngọ mới thả ta ra.”

“Thế tử muốn cưới ta chỉ vì ta đã phá hủy sự trong sạch của ngài thôi. Nhưng thế tử, ta không cần ngài phải chịu trách nhiệm…”

“Không, ta muốn cưới nàng không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì ta thích nàng.

Năm ta sáu tuổi, nàng đã cắn rụng hai chiếc răng cửa của ta. Cha ta nói rằng chỉ có phu thê mới có thể làm những việc thân mật như vậy.

Năm tám tuổi, nàng cắn vào vai ta, cảnh cáo rằng ta không được chơi đùa với các cô nương khác, nói rằng ta là của nàng.

Năm mười tuổi, nàng bảo rằng sau này ta phải làm phu quân của nàng.

Những năm qua, ta luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ nói chuyện với bất kỳ cô nuonge nào, vì trong lòng ta đã nhận định rằng ta sẽ cưới nàng.”

Nghe chàng nói vậy, mặt ta hơi nóng lên, rõ ràng là ta đã trưởng thành sớm quá rồi.

Nhưng, “Trước đây chẳng phải ngài nói muốn cưới cô gái đã ở bên ngài trong Xuân Phong Lâu sao? Khi đó ngài không hề biết đó là ta, đúng không?”

“Nàng nhỏ ca ca mình đến sáu tuổi, dù cố gắng giả dạng, nhưng vẫn còn quá non nớt! Hơn nữa, đừng quên rằng ta đã biết từ lâu nàng có một nốt chu sa sau tai.

Ngay khi gặp nàng lần đầu tiên, ta đã nhận ra.

Chỉ là để tránh xấu hổ, ta giả vờ như nhận nhầm.

Nếu ta thực sự say, nàng làm sao có thể dễ dàng chiếm đoạt sự trong sạch của ta?

Ta chỉ không ngờ, nàng lại mặc xong áo rồi không thèm nhận.

Nàng tưởng rằng buổi tiệc thưởng hoa đó được tổ chức vì ai?

Ta nghĩ rằng nàng sẽ tự mình bước ra, không ngờ nàng lại làm con rùa rụt cổ!”

Chàng nói với giọng căm phẫn.

Ta cũng đầy hổ thẹn, may mà không có đèn, chàng không thể thấy gương mặt đỏ bừng của ta.

Vậy là, “Ngài luôn lừa ta?”

“Chẳng phải nàng cũng luôn lừa ta sao? Ta muốn thổ lộ lòng mình, nhưng nàng lại nói không muốn lấy chồng! Ta vừa buồn vừa tức giận…”

Không biết từ lúc nào chàng đã bước đến bên ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta vào lòng, “A Du, những lời nàng từng nói chẳng lẽ chỉ là lời đùa giỡn? Rốt cuộc nàng có thích ta không?”

Hơi ấm của chàng khiến ta mơ hồ, “Thích, thích ngài vô cùng! Ta chỉ sợ ngài chê bai ta nên mới…”

“Ta không chê nàng, mãi mãi cũng sẽ không chê nàng.” Chàng trang trọng thề với ta.

“Nhưng Diệp Quốc công và Trường công chúa…”

“Chính vì họ ngăn cản, nên ta quyết định ở lại phủ tướng quân dài lâu. A Du, nàng không được chê bai ta.”

Lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim chàng hòa cùng trái tim ta, ta yên tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay chàng.

21

Mấy ngày sau, Diệp Quốc công tìm đến phủ, thái độ đầy đe dọa. Vừa nhìn thấy ta, mắt ông như muốn lồi ra ngoài, rồi liền ra lệnh cho Diệp Văn Lam trở về.

Diệp Văn Lam không chịu, Diệp Quốc công liền trút giận lên ta, mắng ta vô liêm sỉ, quyến rũ con trai ông ta, không xứng làm con dâu phủ Diệp Quốc công.

“Cha, đừng nói A Du như vậy! Con yêu nàng, con muốn cưới nàng, và nàng đã mang trong bụng đứa con của con!” Diệp Văn Lam lập tức đứng ra bảo vệ ta.

“Đứa trẻ có phải con ngươi hay không, đợi nàng sinh xong rồi nghiệm máu mới biết. Nếu thật là huyết thống của Diệp gia ta, đương nhiên sẽ phải đưa về Diệp Quốc công phủ để dạy dỗ tử tế. Nhưng nếu không phải thì sao?”

“Cha! Xin hãy cẩn trọng lời nói! Đứa trẻ trong bụng A Du nhất định là của con!” Diệp Văn Lam lập tức phản đối, nhưng không ngăn cản được Ninh Quốc công tiếp tục vu khống, bôi nhọ ta.

Lúc đầu, ta nhẫn nhịn, không muốn xen vào, để Diệp Văn Lam tự mình xử lý. Nhưng Diệp Quốc công thật sự quá quắt, vì muốn chia rẽ ta và Diệp Văn Lam, ông ta không tiếc bôi nhọ danh dự của ta!

Cơn giận của ta trào lên không thể kiềm chế.

“Diệp Quốc công tự xưng là người học rộng tài cao, không ngờ lại nông cạn và nực cười như thế.

Đừng nói đến chuyện lần đầu tiên của ta và A Lam, dù có phải hay không, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, ai có thể cản nổi?

Ta cũng chẳng mong được vào Diệp Quốc công phủ, chỉ cần A Lam đồng ý, phủ tướng quân sẽ là nhà của chàng.

Còn về đứa trẻ, ha, tốt nhất các người đừng nhận! Cha ta vốn đã muốn để đứa trẻ mang họ Thẩm, sau này lên chiến trường làm tướng, kế thừa tinh thần võ tướng của Thẩm gia ta!”

“Ngươi… ngươi dám…” Diệp Quốc công tức đến độ không nói được nên lời.

“Và nữa, dù Diệp Văn Lam là con trai của ngài, nhưng giờ đây chàng là cha của đứa trẻ trong bụng ta. Diệp Quốc công luôn tôn trọng lễ giáo, chẳng lẽ lại để con trai mình trở thành kẻ vô tình, sinh mà không nuôi dưỡng sao?”

“Miệng lưỡi sắc bén thật, để ta xem, liệu nó có thật sự muốn trở thành đứa con bất hiếu không!”

Diệp Quốc công không thể tranh luận với ta, liền quay sang Diệp Văn Lam, dùng tình cảm cha con để khuyên giải.

“Con à, cha nương đã hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con suốt mười tám năm qua. Con không thể vì một người ngoài mà bỏ rơi cha nương được! Còn tương lai của con nữa, chẳng phải con luôn mong muốn làm nên đại nghiệp, mang phúc lợi cho bách tính sao? Ngày mai, ta sẽ tâu lên hoàng thượng để con nhậm chức tại Hộ Bộ, thực hiện bài phú lợi dân của con…”

“Cha, con muốn tự mình thi đỗ khoa cử.”

“Con! Ngay cả vị trí thế tử con cũng không muốn nữa sao?”

“Nếu làm thế tử mà không thể cưới A Du, con thà từ bỏ.”

“Đứa con bất hiếu! Ta và nương con chỉ có một mình con, vậy mà con lại vì một đứa con gái như thế…”

“Nàng là thê tử của con, là nương của đứa trẻ trong bụng con! Cha, con không muốn làm cha nương buồn, nhưng con cũng không thể để thê tử và con của con phải chịu khổ. Mong cha hiểu cho con!”

22

Diệp Quốc công rời đi với vẻ mặt tái xanh.

Dù trong cuộc tranh luận, ta thắng, và Diệp Văn Lam kiên quyết bảo vệ ta, nhưng ta biết rằng Diệp Quốc công và Trường công chúa là cha nương đã sinh thành và nuôi dưỡng chàng suốt mười tám năm qua. Ta làm sao có thể thực sự để chàng trở thành một đứa con bất hiếu, bị thế gian nguyền rủa?

“Xin lỗi, A Lam, ta đã khiến chàng phải khó xử.” Ta nhẹ giọng nói.

Chàng cười, “Không phải lỗi của nàng, A Du. Là ta đáng trách vì để nàng phải chịu uất ức.”

Ta không thấy mình uất ức chút nào. Chàng tin ta, bảo vệ ta, yêu thương ta, như thế là đủ rồi. Nhưng còn chàng, vì ta mà trở mặt với cha mẹ, lý tưởng lớn lao của chàng rồi sẽ đi về đâu?

“Nhưng, sau này chàng sẽ làm gì?”

“Dựa vào bản thân, đỗ khoa cử, ta sẽ không để nàng và con phải khổ.”

“Khoa cử so với cậy nhờ gia đình sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”

“Nàng không tin phu quân của nàng sao? Ta là đệ nhất tài tử của triều đình này cơ mà!”

“Phải, phải rồi! Phu quân của ta là lợi hại nhất!” Ta định hôn chàng để khích lệ, nhưng lại không thể ngừng lại.

Trong cơn mê mẩn, chàng nhẹ nhàng hỏi ta: “Vậy… đứa trẻ có thể mang họ của ta được không?”

“Hử?”

“Ngốc à, chẳng lẽ không mang họ chàng thì mang họ ai? Ta chỉ đang dọa cha chàng thôi!”

23

Có lẽ lời đe dọa của ta đã phát huy tác dụng, mấy ngày sau, Trường Công chúa và Diệp Quốc công đã đích thân cử người tới đưa sính lễ.

Dư Tam Nương, với tư cách là chủ mẫu của phủ Tướng quân, đích thân tiếp đón khách quý, nghi thức chu toàn.

Diệp Quốc công mặt mày không mấy vui vẻ, nhưng lần này không nói lời quá đáng nào. Trường Công chúa, với phong thái ung dung quý phái, nắm tay ta hỏi han ân cần về sức khỏe, nhưng suốt buổi không hề để mắt đến Diệp Văn Lam.

Trường Công chúa còn mời ngự y trong cung tới để an thai cho ta, và ngay tại chỗ ngự y đã bắt mạch an bình, bảo rằng sức khỏe ta tốt, thai nhi cũng rất vững vàng, dù có chạy nhảy cũng không sao.

Bỗng dưng, Dư Tam Nương đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ngự y tiện thể bắt mạch cho bà, và hóa ra Tam Nương cũng đang mang thai.

Trường Công chúa ánh mắt có chút thay đổi, nhưng vẫn khen ngợi Tam Nương có phúc lớn.

Khi ra về, Trường Công chúa cuối cùng cũng nhìn về phía Diệp Văn Lam và dặn dò chàng chăm sóc ta thật tốt, có thời gian thì về thăm nhà.

Diệp Văn Lam muốn nói điều gì đó, nhưng Trường Công chúa đã quay lưng lên kiệu, chắc chắn chàng cảm thấy đôi chút áy náy trong lòng.

Tối hôm đó, ta tắm rửa sạch sẽ thơm tho, rồi không ngừng nghịch ngợm trong lòng Diệp Văn Lam.

“A Lam ca ca…”

“Nàng muốn làm gì?”

“Ngự y nói ta rất khỏe mạnh mà…”

Mấy ngày qua, dù chúng ta có nằm chung giường, chàng chỉ hôn ta mà không làm gì quá phận. Nhưng dưới sự khiêu khích của ta, cuối cùng chàng cũng không kháng cự nổi nữa.

Ngọn nến trong lòng như bùng cháy càng lúc càng mãnh liệt.

Ta thì thào: “A Lam, ngày mai chàng hãy về thăm nhà đi, đừng vì ta mà để Trường Công chúa cảm thấy xa cách.”

“Thế nào? Được ta rồi liền muốn đuổi ta đi sao?” Giọng điệu ấm ức của chàng khiến ta bật cười.

“Không phải, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ của chàng. Hơn nữa, họ đã nhượng bộ rồi, coi như là vì ta, được không?”

Chàng ôm chặt lấy ta, “A Du, đợi ta trở về.”

24

Nửa năm sau, cha ta khải hoàn trở về, ngày sinh của ta cũng đã cận kề.

Cha ta tuy rất quyến luyến ta, nhưng vẫn vội vã chuẩn bị của hồi môn cho ta.

Ngày ta xuất giá, Dư Tam Nương với bụng bầu tròn trĩnh, đỏ mắt dặn dò ta từng câu từng chữ về việc làm thế nào để trở thành một người vợ hiền mẹ tốt.

Cha ta chỉ nói: “Nếu con ở phủ Diệp Quốc công mà cảm thấy không thoải mái, thì cứ trở về nhà mà ở.”

Ca ca của ta cũng đã trở về, dùng nắm đấm mạnh mẽ dọa nạt Diệp Văn Lam, người đến đón dâu: “Nếu dám bắt nạt muội muội của ta…”

Ta trùm khăn đỏ, thầm nghĩ, chỉ có ta bắt nạt chàng mà thôi.

“Đại ca yên tâm, ta sẽ một đời một kiếp bảo vệ A Du chu toàn.”