Ta tên là Du Du, năm nay vừa tròn năm tuổi, là tiểu công chúa nhỏ nhất của Đại Khải.
Ta có một mẫu hậu, trong trí nhớ, người thường ôm ta và kể rất nhiều câu chuyện thú vị. Nhưng đã lâu lắm rồi ta không thấy người.
Ta có một phụ hoàng thích thu thập đèn hoa đăng Thất Tịch. Trong Phượng Nghi Cung của mẫu hậu, người đã để rất nhiều đèn hoa đăng, nhưng lại không cho ta vào.
Ta nghĩ phụ hoàng chắc chắn đang muốn lén chơi cùng mẫu hậu mà không rủ ta.
Ta còn có một thái tử ca ca thương yêu ta nhất.
1
Hôm nay là ngày thái tử ca ca cưới thái tử phi tẩu tẩu.
Ca ca giao cho ta một nhiệm vụ nho nhỏ, đó là hôm nay ta phải ngồi cùng và làm bạn với Dịch a di.
Ta nhớ Dịch a di, mẫu hậu từng kể rằng những câu chuyện mà người kể cho ta nghe đều là do Dịch a di dạy người.
Lúc còn nhỏ, Dịch a di hay ở trong Phượng Nghi Cung, ta còn thường xuyên quấn quýt bên cạnh a di nữa.
Nhưng cũng lâu lắm rồi ta chưa gặp lại a di.
Ta nắm tay a di, tay của a di lạnh buốt lại còn gầy gò.
“Haizz, người lớn thật kỳ lạ.”
Ta chỉ vào món ăn, bảo a di ăn đi, ăn nhiều mộtc hút. Rồi ta lấy hai bàn tay nhỏ bé của mình bọc lấy tay a di, hà hơi vào đó.
“Du Du thật thông minh, như vậy sẽ không còn lạnh nữa!”
2
Thái tử ca ca xin phép Ôn mẫu phi để ta đến ở cùng Dịch a di vài ngày.
Ôn mẫu phi vung tay đồng ý ngay.
“Haizz, ta đã biết mà, không phải mẫu thân ruột nên mới hào phóng như thế!”
Nhưng không sao, ta thích Dịch a di lắm.
Ta vác theo túi hành lý nhỏ, dắt theo nha hoàn của mình, không quay đầu lại mà nắm tay a di chạy thẳng.
“Hì hì, mẫu hậu từng bảo, bóng dáng không ngoái đầu là hình ảnh đáng nhớ nhất.”
Nhà của Dịch a di lớn lắm, nhưng lại trống trải và lạnh lẽo.
“Haizz, bảo sao tay của a di cũng lạnh như vậy.”
Những ngày này, Du Du sẽ biến thành chiếc áo bông nhỏ, giữ ấm cho a di!
3
Dịch a di dẫn ta đến từ đường để dâng hương, còn ta ngoan ngoãn đứng chờ một bên.
Từ đường nhà Dịch a di có thật nhiều bài vị, chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, ta tò mò muốn đếm thử. Đếm mãi, đếm mãi, phát hiện cả ngón tay lẫn ngón chân cũng không đủ.
Hu hu, thật bất công, phu tử chưa dạy ta cách đếm nhiều đến vậy.
Có một bài vị thật đẹp được làm từ ngọc, màu sắc giống như ánh đỏ của ráng chiều, đặt ở mép ngoài hàng đầu tiên. Nhưng kỳ lạ là trên đó không có khắc chữ.
Ôn mẫu phi từng dạy ta phải lễ phép, nên ta đợi Dịch a di thắp hương xong mới kéo áo a di , hỏi đó là bài vị của ai.
Dịch a di nhìn theo ánh mắt ta, sững lại một lát, sau đó nhẹ nhàng cầm bài vị lên, lau sạch rồi nói với giọng hoài niệm:
“Cái này, là của một tiểu muội muội của a di.”
Ta tò mò hỏi tiếp:
“Thế tại sao lại làm bằng ngọc có màu như ánh ráng chiều ạ?”
Dịch a di mỉm cười, đáp khẽ:
“Bởi vì cô bé ấy đã lên trời, làm tiên nữ ráng đỏ rồi.”
4
Dịch a di chuẩn bị rất nhiều món ngon cho ta, sau đó dạy ta chơi cờ.
Khi Dịch a di lấy ra quân cờ đen trắng, ta hốt hoảng vô cùng.
Hu hu, đây chẳng phải là môn cờ vây mà phu tử thường dùng để làm khó ta sao? Sao kỳ nghỉ cũng phải học cờ vây chứ?
May quá, chỉ là một phen sợ hão. Hóa ra Dịch a di muốn dạy ta một loại cờ, chỉ cần xếp năm quân thành một hàng là thắng.
A, cách chơi này quen quá!
Ta nghĩ một lát, rồi nhớ ra mình từng chơi với mẫu hậu.
Ta rất thích cuộc sống ở nhà họ Dịch. Khi phải rời đi, lòng lưu luyến không nỡ, ta bèn dùng giọng non nớt mà tự ý đưa ra một lời hứa:
“Dịch a di, lần sau ta sẽ lại đến nhé!”
Dịch a di không trả lời, chỉ dịu dàng xoa đầu ta. Cảm giác này giống như mẫu hậu vậy.
5
Hai mươi ngày sau, vào một buổi sáng, Ôn mẫu phi lột bỏ chiếc váy lộng lẫy đầy hoa hòe của ta, thay vào đó là một chiếc váy trắng tinh giản.
Ta xoay một vòng:
“Ồ, thế này cũng đẹp quá đi!”
Sau đó, Ôn mẫu phi đưa ta rời khỏi cung, đến nhà Dịch a di.
Dạo gần đây, số lần ta được xuất cung dường như ngày càng nhiều hơn, bản công chúa thấy rất vui.
Nhưng hôm nay, nhà Dịch a di không còn vẻ vắng lặng, trầm mặc như thường ngày. Người đến tấp nập, tất cả đều mặc đồ trắng.
Kỳ lạ, sao ta nhìn khắp nơi cũng không thấy Dịch a di đâu.
Thái tử ca ca đứng ở vị trí đầu tiên, hốc mắt đỏ hoe.
Tại sao ca ca lại đứng đó?
Phu tử từng dạy ta về nghi lễ trắng như thế này, nhưng ta không nhớ rõ là dùng vào dịp gì. Chỉ nhớ, người đứng đầu phải là thân thích trực hệ.
Ta còn thấy một thúc thúc rất đẹp trai, khóc đến nỗi ai nhìn cũng thấy đau lòng. Mọi người gọi thúc ấy là “Bạch đại nhân.”
Ta nghiêng đầu, “Bạch đại nhân,” nghe quen quá, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Thôi, không làm khó đầu óc nhỏ bé của trẻ con nữa.
Ta còn thấy nhiều người mặc áo vải trắng, họ nói đến từ Kỳ Châu, rồi lên trước kính cẩn dập đầu, thắp hương.
Ta nghe người ta cảm thán:
“Từ nay nhà họ Dịch không còn ai nữa rồi.”
Nói bậy, làm sao nhà họ Dịch lại không còn ai? Nhà họ Dịch vẫn còn Dịch a di của ta mà, vẫn còn mẫu hậu dưỡng bệnh lâu ngày chưa gặp nữa mà.
Cái đầu bé nhỏ của ta đầy những thắc mắc lớn. Nhưng không sao, mẫu hậu từng bảo:
“Những điều không hiểu thì cứ ghi nhớ, lớn lên rồi sẽ hiểu.”
Lúc ta nắm tay Ôn mẫu phi rời khỏi nhà Dịch a di thì đã là hoàng hôn. Bầu trời hôm ấy đẹp vô cùng, cả một vòm trời nhuộm ráng đỏ.
Ta chỉ vào bầu trời, cất giọng non nớt bảo mẫu phi:
“Con biết rồi, trên đó có tiên nữ ráng đỏ mà!”
…