12
Mẫu thân qua đời vào một ngày đông, đúng một tháng sau khi Lâm thành bị vây hãm.
Lúc ấy, Lâm thành đã bị bao vây suốt một tháng, lương thực cạn kiệt từ mười ngày trước, nhưng phụ thân vẫn gắng sức kiên thủ.
Tỷ tỷ đã hạ lệnh giấu mẫu thân chuyện này, nhưng rốt cuộc, mẫu thân ta, với một thân bệnh tật đã lâu– vẫn phát hiện sự thật qua những chi tiết vụn vặt.
Ngày mẫu thân được an táng, tuyết rơi dày đặc.
Ta mặc tang phục, đứng trên tường thành xa xa nhìn theo đoàn đưa tang.
Mẫu thân không có tôn tử, đứa con trai duy nhất vẫn bặt vô âm tín nơi biên cương của Khương quốc.
Cũng vì vậy, tỷ tỷ đã đồng ý để Bạch Thủ Trúc chịu trách nhiệm nâng linh cữu cho mẫu thân.
Ta dõi mắt nhìn đoàn đưa tang khuất dần, đứng mãi trong màn tuyết rơi.
Khi tuyết ngừng rơi, ta quay người lại, mới phát hiện hoàng đế từ lúc nào đã đứng sau lưng, che ô cho ta.
Ta theo phản xạ bước ra khỏi chiếc ô, cúi người hành lễ rồi rời đi.
…
Ngày hôm sau, tỷ tỷ để lại một phong thư gửi vào Phượng Nghi Cung, dẫn theo số ít binh lính nhà họ Dịch còn ở kinh thành, lặng lẽ lên đường tới Tây Bắc ngay trong đêm.
Từ đó, giữa kinh thành rộng lớn, chỉ còn mình ta là huyết mạch duy nhất của nhà họ Dịch, cô đơn giữ gìn Phượng Nghi Cung trống vắng.
…
Nửa tháng sau, tiểu tướng quân nhà họ Dịch tập hợp tất cả binh lực khả dụng quanh vùng, dẫn quân đột kích ban đêm vào đại quân Khương quốc nhằm giải cứu Lâm thành.
Tin tức từ tiền tuyến báo về: chiến sự kéo dài ba ngày ba đêm, thảm khốc tựa như chốn luyện ngục trần gian.
Lão tướng nhà họ Dịch vì bảo vệ Lâm thành đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Thi thể ông bị quân địch mổ bụng, trong dạ dày chỉ có cỏ dại và vỏ cây.
Tiểu tướng quân nhà họ Dịch tử trận cùng nhị hoàng tử của Khương quốc – người dẫn đầu quân đội đối phương.
Lâm Thành chiến đấu đến người cuối cùng. Cả hai bên thiệt hại hàng chục vạn binh sĩ.
Cuối cùng Đại Khải giữ được Lâm thành bằng máu thịt của biết bao người.
…
Ta đau buồn đến mức ngất đi, hôn mê suốt mấy ngày.
Mùa đông năm đó lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Khi tỉnh lại, ta thấy các cung nữ đã đốt than để làm ấm Phượng Nghi Cung, nhưng cảm giác lạnh buốt vẫn thấm từ tận xương tủy.
Trước trận chiến, tỷ tỷ đã bị người hầu trung thành của đại ca cưỡng ép đưa trở lại kinh thành.
Tỷ ấy cũng bệnh, nhưng vẫn cố gắng vào cung để an ủi ta, mong ta sớm hồi phục.
Tỷ tỷ bây giờ gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, chìa bàn tay khô gầy, xoa đầu ta như những ngày thơ bé.
“An An, muội phải mau khỏe lại.”
“An An, ta sẽ không làm những chuyện vượt quá giới hạn nữa. Muội khỏe lại được không?”
“An An, ta sẽ ở ngoài cung, chờ muội khỏe lại. Ta sẽ bảo vệ muội, bảo vệ họ Dịch.”
…
Mùa xuân năm sau, Khương quốc cử sứ giả đến cầu hòa, cắt nhượng ba thành trì, dâng vàng bạc châu báu vô số.
Để thể hiện thành ý, họ còn tiến cống một công chúa để hòa thân.
Công chúa Khương quốc được phong làm Hòa Tu Nghi.
Đêm đầu tiên hoàng đế sủng hạnh Hòa Tu Nghi, ta bẻ gãy chiếc bảo giáp trong tay.
13
Khi Vân Chu lên bảy tuổi, Hòa Tu Nghi vào cung. Hoàng hậu lâm bệnh kéo dài, tự mình thỉnh phong Hòa Tu Nghi, để nàng giúp quản lý hậu cung.
Năm Vân Chu lên tám, hoàng hậu ít khi xuất hiện. Hòa Tu Nghi được sủng ái nhưng chưa có con, nhờ thành tích quản lý lục cung mà được thăng làm Ôn Phi.
Năm Vân Chu lên chín, ta và hoàng đế đã lạnh nhạt với nhau suốt hai năm.
Tỷ tỷ vào cung thăm ta, không nói gì nhiều, chỉ nhắc:
“An An, Vân Chu đã chín tuổi rồi.”
Tỷ ấy vẫn chưa tái giá, Vân Chu là huyết mạch duy nhất của họ Dịch. Con cháu nhà họ Dịch, mãi mãi trung thành với vua, bảo vệ đất nước.
…
Chiều hôm ấy, ta gọi Vân Chu đến sau giờ học, âu yếm xoa đầu con.
Vân Chu ngoan ngoãn ngồi bên ta dùng bữa, kể cho ta nghe những câu chuyện thú vị ở học đường.
Ta vừa cười vừa khóc.
Đây là Vân Chu của ta, đích trưởng tử của Đại Khải – Dận Vân Chu, nhưng đến giờ vẫn chưa được lập làm thái tử.
Nhà họ Dịch dùng cả mạng sống để bảo vệ Đại Khải thì cũng chỉ có người họ Dịch mới xứng đáng ngồi lên vị trí đó.
Tối hôm ấy, ta mời hoàng đế đến Phượng Nghi Cung, đế hậu hóa giải hiềm khích.
Năm Vân Chu lên chín, ta chôn giấu nỗi đau, học theo vẻ dịu dàng ngày đầu gả vào cung.
Ôn Phi cảm thấy vui thay cho ta, ngỏ ý muốn giao lại công việc quản lý lục cung. Ta viện cớ sức khỏe chưa hồi phục, dứt khoát từ chối, nhờ nàng quản lý thêm một thời gian.
Đêm đó, ta chặn ngự giá trong ngự hoa viên, cướp lại ân sủng từ tay Hòa Tu Nghi.
Một ngày, hai bữa chính, ba bữa phụ, bốn mùa luân chuyển. Ngoài lúc lên triều, ta và hoàng đế gần như không rời nhau nửa bước.
Những cung nhân lớn tuổi đều nói rằng, ba năm ấy, Phượng Nghi Cung tràn ngập tiếng cười, như trở về những ngày thái tử ra đời.
Năm Vân Chu mười hai tuổi, hoàng đế tổ chức săn bắn tại hành cung, mang theo hậu cung và cho phép các đại thần dẫn theo gia quyến cùng chung vui.
Biến cố bất ngờ xảy ra.
Giây trước còn ca múa tưng bừng, giây sau đã thấy ánh sáng lóe lên từ đao kiếm.
Khi lưỡi kiếm hướng về phía hoàng đế, ta không hề do dự mà dùng thân mình cản lấy.
Tất cả như chậm lại trong mắt ta.
Ta nhìn thấy máu mình bắn lên gương mặt hoàng đế, nhìn thấy ánh mắt ngài toát lên sự đau đớn, và trong đôi mắt ấy, phản chiếu hình ảnh ta nở nụ cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc khép mắt, người ta nghĩ đến lại là phụ thân.
Phụ thân, thứ lỗi cho nữ nhi. Dẫu cho nữ nhi cứu được hoàng đế, nhưng giờ đây, con không chỉ vì trung quân ái quốc nữa rồi.
…
Mùa xuân năm Hồng Thuận thứ hai mươi, hoàng đế bị ám sát, hoàng hậu lấy thân mình cứu giá.
Cùng năm, hoàng đế hạ chiếu, lập trưởng tử Dận Vân Chu làm thái tử, chính vị Đông Cung.
…
Cuối cùng, Ôn phi vẫn không thể như ý trả lại quyền quản lý lục cung cho ta.
Những ngày cuối cùng của ta cứ trôi qua mơ màng, tỷ tỷ được đặc cách ở lại Phượng Nghi Cung chăm sóc.
Tỷ hỏi ta có đau không. Ta ngoài miệng thì nói không đau nhưng thực ra ngực ta đau âm ỉ. Tuy vậy, lòng ta lại có chút vui vẻ.
Mỗi ngày, hơn phân nửa thời gian ta đều ngủ mê man.
Đôi khi tỉnh lại, ta thấy Vân Chu, giờ đã thành một tiểu nam tử trầm tĩnh, lặng lẽ ngồi bên giường đọc sách.
Có lúc tỉnh dậy, ta thấy Ôn phi tỉ mỉ căn dặn cung nữ các việc cần làm.
Có lần tỉnh lại, ta thấy tỷ tỷ nhẹ nhàng nhúng khăn lau ấm, cẩn thận lau vầng trán cho ta.
Và một ngày, khi ta tỉnh giấc, ta thấy hoàng đế mang theo một bé gái nhỏ đến.
Đứa trẻ khoảng hai tuổi, như một hạt đậu bé xíu, đôi mắt đen láy như ngọc bích, chỉ đứng đó ngoan ngoãn nhìn ta.
Đó là công chúa nhỏ nhất trong cung. Mẫu thân của bé qua đời vào mùa đông trước, chưa kịp sắp xếp nơi chốn.
Hoàng đế nói:
“An An, ta mang một bé gái đến cho nàng, sau này chúng ta sẽ cùng chăm sóc con bé, nàng phải mau khỏe lại nhé.”
Ta đặt cho con bé cái tên là Du Du, cầu xin hoàng đế ghi con bé vào danh nghĩa là con cái của Ôn phi, nhưng để con bé thường xuyên đến chơi với ta.
Hoàng đế đồng ý.
“Du du lộc minh, thực dã chi bình.”
(Những chú nai vui ca trên đồng cỏ, thong thả gặm nhấm cỏ xanh.)
Ta hiểu, mình sẽ không thể khỏe lại. Ta không muốn công chúa nhỏ phải trải qua nỗi đau mất mẹ lần nữa.
…
Ngày trước Thất Tịch, ta có linh cảm gì đó.
Ta cũng hiểu, để trở thành ánh trăng sáng mãi trong tâm khảm hoàng đế, ta còn thiếu một bước cuối cùng.
Ta ôm Du Du, bảo bé đến tìm Ôn mẫu phi.
Ôn phi nhìn ta, định nói gì đó, nhưng ta lắc đầu bảo không sao, đừng lo lắng.
Ta bảo tỷ tỷ về nhà, cả nửa năm nay không ai coi sóc, hãy thay ta thắp hương cho phụ mẫu và huynh trưởng.
Tỷ ấy khăng khăng muốn ở lại bên ta. Ta cười bảo:
“Thế này đi, nếu ngày mai tinh thần ta vẫn tốt, tỷ hãy về nhà, làm xong rồi quay lại cung.”
Tỷ tỷ do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Hôm sau, ta vẫn như hôm trước, tuy vẫn còn yếu ớt nhưng đầy sinh khí.
Tỷ tỷ rời cung.
Ta chăm chú dõi theo bóng tỷ tỷ khuất dần nơi cổng Phượng Nghi Cung, cho đến khi không còn thấy nữa.
Ta vuốt đầu Du Du, bảo bé đi gọi phụ hoàng.
Hoàng đế chưa kịp tan triều đã vội vã đến.
Nhiều năm qua, ngài vẫn cao lớn oai hùng như vậy. Nhưng trên gương mặt thân quen kia, ta chẳng tìm thấy chút ngượng ngùng nào của đêm thành thân năm ấy.
Ta tựa vào vòng tay ấm áp của ngài, hít một hơi sâu, lần đầu tiên gọi tên nhỏ của ngài.
“Tắc Ngôn, trước lễ cập kê, ta từng tưởng tượng phu quân của mình sẽ như thế nào.”
Lời tiên tri về điềm lành sắc đỏ của đạo sĩ.
Danh vọng của phụ tử nhà họ Dịch trong lòng dân chúng sau chuyện ở Kỳ Châu.
Đại ca trấn thủ Tây Bắc, phụ thân quân công hiển hách nhưng nay đã lui về dưỡng lão.
Từ đó ta đã biết, sau lễ cập kê, ta không còn có khả năng lấy ai khác.
“Tắc Ngôn, hôm chàng dẫn ta thả hoa đăng, ta đã thầm cảm ơn trời đất vì phu quân của ta là chàng.”
Ta nhắm mắt lại, ký ức vẫn rõ ràng ánh sáng dịu nhẹ của đèn hoa, đôi mắt sao sáng của người ta gọi là phu quân.
“Dận Tắc Ngôn, ta thích chàng.”
Dận Tắc Ngôn, nhưng ta đã không còn thích chàng từ lâu rồi.
Trong vòng tay ấm áp ấy, với nụ cười mãn nguyện, ta chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.