“Chân của nghĩa tỷ còn bị lạnh đến phát cước không?”
Ta thoáng giật mình.
Trước kia, ta từng ở trong cung nửa tháng.
Ngày ấy, thương thế của Tằng Thành Cẩn đã lành, hắn liên lạc với cựu bộ hạ. Đêm đó, một đội thị vệ áo đen lặng lẽ bao vây tiểu viện của ta. Tiếng kêu của Tiểu Thanh vang lên trong đêm tối, ta dụi mắt, khoác áo ra ngoài, liền thấy trong sân quỳ đầy thị vệ, còn Tằng Thành Cẩn đứng sừng sững trên bậc đá, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Ta ngẩn người một lát, rồi khẽ hỏi:
“Tằng Thành Cẩn, chàng sắp trở về sao?”
Hắn quay đầu nhìn ta, đôi mắt âm trầm như sóng nước mùa đông.
Một năm cùng hắn chung sống, ta còn chưa quen với việc hắn đột ngột trở lại làm Nhiếp Chính Vương, nhưng trong lòng ta cũng rõ, kinh thành mới là nơi thuộc về hắn.
Đêm khuya gió lạnh, ta kéo chặt áo khoác, cơn buồn ngủ dần tan biến. Ta cúi nhìn đám thị vệ trong viện, thấp giọng nói:
“Định đi ngay trong đêm ư? Có cần ta… giúp chàng thu dọn hành trang không?”
Hắn vẫn im lặng, không đáp lời.
Nghĩ lại, trong căn nhà này vốn chẳng có thứ gì đáng để thu dọn. Trong mắt hắn, mọi đồ vật ở đây đều là rác rưởi cả.
Bốn bề tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở cũng chẳng nghe thấy. Có lẽ là ta đã quấy rầy họ?
Ta cười áy náy, kéo chặt áo khoác, xoay người trở về phòng ngủ, giả như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nào ngờ, vừa nằm xuống chưa bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy mạnh. Tằng Thành Cẩn xông vào, không nói không rằng liền lấy chăn bông quấn chặt ta, vác thẳng lên vai.
Ta kinh hãi đến mức khó thở, lắp bắp hỏi:
“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Hắn nghiến răng, vừa đi vừa nói:
“Không phải ngươi nói muốn giúp ta thu dọn hành trang hay sao?”
Ta bị hắn mang về kinh thành, một đường tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.
Còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành, trong cung đã truyền ra một đạo thánh chỉ, triệu ta tiến cung.
Thánh thượng tuyên rằng, trước kia Tằng Thành Cẩn từng đặc biệt tiến cử ta từ dân gian để hiến lên bệ hạ. Nay bệ hạ cảm niệm ta trung nghĩa quả cảm, lại từng cứu mạng Nhiếp Chính Vương, công lao vô cùng to lớn, phong ta làm phi tử.
Thánh chỉ vừa dứt, sắc mặt Tằng Thành Cẩn tối sầm lại, u ám đến cực điểm.
Không quá ba ngày, khắp kinh thành đều xôn xao truyền tai nhau rằng, đương kim hoàng đế sắp nạp một “đậu phụ nương tử” làm phi.
Tằng Thành Cẩn nổi trận lôi đình, đồ đạc trong thư phòng bị hắn đập nát bấy, chẳng phân biệt thứ gì có giá trị hay không. Mảnh sứ vỡ từ bình hoa cắt vào lòng bàn tay hắn, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.
Lúc tiểu nha hoàn Tiểu Ngọc kéo ta qua thư phòng, ta liền trông thấy cảnh tượng đó. Qua khoảng sân, ánh mắt lạnh lẽo, xa cách của hắn quét đến ta, như thể đã hạ quyết tâm điều gì.
Sau khi giúp hắn băng bó vết thương, ta liền bị đưa vào cung.
Tằng Thành Cẩn đứng trước cửa vương phủ, hai bên đại đạo người dân vây xem chật kín, chỉ trỏ xôn xao.
Hắn khoác trên mình bộ trường bào màu tím thẫm, dáng vẻ uy nghiêm, quý khí bức người, nhưng đôi mắt lại chỉ dõi theo kiệu hoa mà ta đang ngồi.
Ta vén rèm kiệu, nhìn về phía hắn, chỉ thấy trên trán hắn gân xanh nổi lên, bàn tay nắm chặt sau lưng đến mức phát tím.
Ánh chiều tà rực rỡ dần phủ khắp trời, ta buông rèm kiệu xuống, đến tận lúc xa dần, hắn cũng chẳng hề ngẩng đầu.
4
Thái độ của Tằng Thành Cẩn hôm ấy tựa như tiễn đưa tang lễ, khiến lòng ta thấp thỏm bất an. Chẳng lẽ sau khi vào cung, ta sẽ gặp phải điều chi bất trắc?
Đêm đầu tiên trong cung, ta bất an cả một đêm, chẳng thấy tiểu hoàng đế đâu.
Ngày thứ hai, ta tiếp tục lo sợ, ngay cả cơm canh và điểm tâm cũng chẳng dám động đũa, sợ trong đó bị hạ độc.
Đến ngày thứ ba, ta đã lo đến mức không còn sức mà lo nữa. Ba đêm chẳng ngủ được, đầu ta đau như búa bổ.
Sang ngày thứ tư, ta bắt đầu cảm thấy buồn chán, tự hỏi không biết những phi tần không được sủng ái trong cung có phải đều sống nhạt nhẽo như ta chăng.
Đúng vào lúc ấy, tiểu hoàng đế đột nhiên giá lâm.
Vừa bước vào, hắn không thèm nhìn ta, mở miệng liền nói:
“Làm cho trẫm một bát đậu hũ ăn.”
Ta chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đưa đến trước cối xay đậu. Trên cây cột bên cạnh còn buộc một con lừa xanh, dưới đất để sẵn một sọt đậu nành vàng óng.
Tiểu hoàng đế thản nhiên kéo một chiếc ghế ngồi một bên, cứ như đang ngắm một màn kịch.
Được đích thân bệ hạ quan sát lúc ta xay đậu, nghĩ đến tổ tiên nhà mình chắc cũng được nở mày nở mặt.
Sau một canh giờ cật lực, ta mới làm xong một bát đậu hũ ngọt, bưng đến trước mặt hắn.
Trước bao ánh mắt nhìn chăm chú, hắn đưa bát đậu lên mũi ngửi, nếm đúng một thìa, sau đó không biểu cảm đưa bát cho thái giám, cuối cùng mới chịu nhìn ta một cái:
“Ngày mai trẫm lại đến ăn đậu hũ.”
Bận rộn cả buổi chỉ để hắn nếm đúng một miếng.
Lòng ta chỉ cầu nguyện ngày mai hắn đừng đến nữa.
Đã nói cách ngày mới đến, vậy mà đêm hôm ấy, tiểu hoàng đế lại giá lâm tẩm điện của ta, nói là muốn uống nước đậu.
Khi ấy, ta còn đang ngủ say mơ màng, vừa mở mắt liền thấy hoàng đế vận một thân trung y màu vàng nhạt, đang cúi xuống nhìn ta chằm chằm.
Ta suýt nữa hét toáng lên.
Nén cơn giận trong lòng, ta khoác áo ra bếp, mang bát nước đậu còn sót lại lúc chiều đến, vừa ngáp vừa nói:
“Đã hết đậu rồi.”
Tiểu hoàng đế dường như chẳng bận tâm, uống một hơi cạn sạch bát nước đậu.
Ta nhìn hắn, tâm trạng phức tạp, bèn hỏi:
“Bệ hạ có ghét đậu hũ không?”
Tiểu hoàng đế không đáp lời.
Tóc đen xõa trên vai, thiếu đi cung nhân vây quanh, trông hắn lúc này chỉ như một thiếu niên bình thường, non nớt chưa trưởng thành. Dù gì, hắn cũng mới chỉ mười bảy tuổi.
Ta lại nói:
“Dân nữ xin được đi nghỉ ngơi.”
Hắn khẽ gật đầu, nhưng không hề có ý định rời đi.
Ta đành quỳ xuống hành lễ, cung kính nói:
“Dân nữ cung tiễn bệ hạ.”
Hắn đáp gọn:
“Trẫm sẽ ngồi đây nhìn ngươi ngủ.”
“……”
Ta đành phải nằm lại trên giường, xoay lưng về phía hắn.
Nhưng một lát sau, bên giường bỗng trùng xuống, một đôi tay từ phía sau ôm lấy ta. Toàn thân ta cứng đờ, cố giãy giụa nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy. Hắn… sức lực lớn như vậy sao?
Tiểu hoàng đế ghé sát tai ta, giọng lạnh lẽo:
“Mẫu thân của trẫm cũng như ngươi, trên người lúc nào cũng phảng phất mùi hương của đậu nành, đến cả tóc cũng vậy.”
Hắn tạm ngừng, rồi giọng nói càng trầm hơn:
“Trẫm rất ghét mùi này, mỗi khi ngửi thấy, liền nhớ về quãng thời gian người đời khinh khi, chèn ép trẫm.”
Trong lòng ta lập tức cảm thấy tính mạng của mình lâm nguy.
Hắn lại vùi mặt vào cổ ta, thanh âm nghẹn ngào, khàn khàn:
“Nhưng trẫm… lại rất nhớ nàng.”
Đêm ấy, ta bị tiểu hoàng đế ôm chặt ngủ một đêm, còn hắn thì ngủ ngon lành, sáng hôm sau tinh thần phấn chấn, mặt mày tươi tỉnh.
Có lẽ vì trên người ta mang theo mùi hương của mẫu thân hắn, nên những ngày sau, tiểu hoàng đế không chỉ ăn đậu hũ ta làm, mà còn đêm nào cũng ôm ta ngủ.
Thân thể kiệt quệ, ngày nọ khi đang xay đậu, chân ta vô tình bị con lừa giẫm phải.
Cơn đau khiến ta suýt khóc, tiểu hoàng đế vội vàng đỡ lấy ta, liên tục hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn, chỉ muốn khuyên hắn đổi một con lừa khác, ví như Tiểu Thanh nhà ta, nhưng cơn đau khiến ta chẳng nói nổi một lời.
Tiểu hoàng đế sắc mặt tái nhợt, vội vàng cõng ta trở về tẩm cung của hắn.
Ngồi trên long sàng, hắn nắm lấy chân bị thương của ta, cẩn thận cởi giày tất ra.
Ngón chân ta đã bầm tím, móng chân ứ máu, trông thật chẳng ra làm sao.
Hắn nhíu mày, thần sắc u ám.
Ngự y vội trấn an:
“Chẳng có gì đáng ngại, chỉ cần đắp thuốc vài ngày, tạm thời đừng để chân chạm đất.”
Ta len lén nhìn tiểu hoàng đế, chỉ mong hắn ghi nhớ lời ngự y, nhất là câu “tạm thời đừng để chân chạm đất.”
Sau khi mọi người lui ra, ta giả vờ tiếc nuối nói:
“Xem ra vài ngày tới, dân nữ không thể làm đậu hũ cho bệ hạ rồi.”
Tiểu hoàng đế không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cầm lấy chân còn lại của ta, cởi nốt giày tất.
Hắn nhẹ nhàng đặt hai bàn chân của ta vào lòng bàn tay mình, nhìn chăm chú rồi thở dài:
“Vào mùa đông, chân của mẫu thân trẫm thường nổi đầy nốt cước. Khi khỏi rồi, vẫn sẽ để lại vết sẹo thâm, xấu xí vô cùng.”
Hắn ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt thâm sâu:
“Cũng giống như ngươi.”
Tuy ta vốn không mấy để tâm đến dung mạo bản thân, nhưng dù sao cũng là nữ nhi, nghe hắn nói vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, vô thức co chân lại, định rút khỏi tay hắn.
Thế nhưng tiểu hoàng đế lại nắm rất chặt, không chịu buông, đầu ngón tay ấm nóng lướt qua từng ngón chân ta. Vì quanh năm đi giày mang tất nên chân ta xem ra vẫn trắng trẻo mềm mại, móng chân ửng sắc hồng nhạt.
Hành động của hắn khiến ta vừa nhột vừa khó chịu, ngực đập loạn vài nhịp, ta liền rút chân về.
Sau lưng tiểu hoàng đế thoáng đỏ ửng, màu hồng lan từ vành tai đến tận sau cổ.
Hắn mím môi, thu tay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta:
“Ngươi đoán xem, Nhiếp Chính Vương có thể nhẫn nhịn đến khi nào?”
5
Ở trong cung mười ngày, cuối cùng Tằng Thành Cẩn cũng đến đón ta.
Vừa gặp mặt, hắn liền nắm chặt lấy tay ta. Không rõ có phải vì bận rộn triều chính hay không, hắn gầy đi không ít, trong mắt còn đầy tia máu.