Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐẬU PHỤ TÂY THI Chương 2 ĐẬU PHỤ TÂY THI

Chương 2 ĐẬU PHỤ TÂY THI

4:41 sáng – 22/12/2024

“Tiểu Thanh có vẻ gầy đi ít nhiều, bảo mã phu trộn thêm bánh bột ngô vào cỏ cho nó ăn.” Hắn lạnh nhạt phân phó hạ nhân, rồi ngước lên nhìn ta, đôi môi khẽ cong, giọng điệu như trêu chọc: “Dù sao, đây cũng là món hồi môn duy nhất của phu nhân.”

Ta nghe vậy, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Lời này nói ra sao được? Tiểu Thanh này năm xưa từng cứu mạng hắn đấy.

Dường như hắn đọc được suy nghĩ trong lòng ta, vừa dịu dàng vuốt đầu Tiểu Thanh vừa nhàn nhạt cười nói:
“Con lừa nhỏ này tuy không thể sánh cùng những tuấn mã danh giá, nhưng quả thực đã từng cứu mạng ta.”
Nói đến đoạn sau, thanh âm hắn nhẹ đến mức gần như tan vào gió.

Chẳng lẽ con lừa này đã cứu mạng hắn, còn ta thì không sao?

Trong lòng có chút không cam, nhưng ta cũng không phải hạng đàn bà chấp nhặt với súc vật. Vì vậy, ta giữ vẻ đoan trang, mời hắn vào nhà rồi tự mình châm trà hầu hắn.

Tằng Thành Cẩn lại đột nhiên nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay, miệng khẽ hừ một tiếng:
“Cuối cùng cũng dưỡng ra được chút ít mềm mại.”

Nhân cơ hội này, ta cẩn trọng bày tỏ suy nghĩ đã ấp ủ mấy ngày nay:
“Thiếp biết Vương gia tâm ái nữ tử có dung mạo đoan trang, tài tình dịu dàng. Ngày sau, nếu Vương gia có ý nạp thiếp thất, thiếp quyết chẳng ngăn cản. Nếu Vương gia cảm thấy thiếp vướng bận, muốn cho nàng một danh phận, vậy thì thiếp cũng nguyện rời phủ để thành toàn cho các người.”

Ta tự thấy những lời này rất mực khiêm cung, hắn nghe xong ắt sẽ cao hứng.

Nào ngờ sắc mặt Tằng Thành Cẩn lập tức sa sầm, hắn buông tay ta ra, cười lạnh:
“Thánh chỉ tứ hôn, nàng tưởng muốn bỏ là bỏ được hay sao?”

Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng dâng lên một tia thương hại. Đường đường là Nhiếp Chính Vương, vậy mà ngay cả chuyện của thê tử mình cũng không thể làm chủ.

Hắn siết chặt chén trà, các khớp ngón tay trắng bệch, hớp một ngụm trà rồi vẫn không giấu nổi cơn giận:
“Ngươi nghĩ sau khi bị ta hưu bỏ, còn có kẻ nào chịu rước ngươi ư?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu:
“Thiếp nghĩ hắn sẽ không để tâm đâu.”

Hắn khựng lại, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh:
“Hắn?”

Ta ngập ngừng đáp:
“Quê nhà thiếp có một vị lang trung mở tiệm thuốc, cùng thiếp lớn lên từ thuở nhỏ. Thê tử hắn mất sớm, để lại một đứa con hai tuổi. Trước đây, hắn từng đến nhà thiếp dạm hỏi…”

Câu nói chưa dứt, ta chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, chiếc chén sứ trong tay hắn đã nứt đôi. Trà nóng theo khe nứt chảy xuống, nhuộm đỏ cả bàn tay hắn.

Hắn nhìn ta, đôi môi khẽ nhếch, giọng điệu khó phân rõ là cười hay giận:
“Xem ra bản vương còn chẳng bằng một tên lang trung góa vợ.”

Dứt lời, hắn đứng bật dậy, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, đôi mày nhíu chặt.

“Ngươi còn chuẩn bị sẵn cả đường lui rồi?
“Ngươi gả cho bản vương, chẳng lẽ là nỗi nhục lớn đến vậy ư? Ngươi có biết trong kinh thành này, bao nhiêu tiểu thư khuê các ngưỡng mộ bản vương không?
“Có ai có thể cho ngươi vinh hoa phú quý như bản vương?
“Lại có ai…”

Hắn nói đến đây thì nghiến răng, cố nhịn xuống lời chưa thốt thành câu, rồi quay lại trừng mắt nhìn ta, sau đó phất tay áo rời đi.

Chiếc chén sứ thanh hoa vỡ tan trên mặt đất, mảnh vỡ còn dính lại vài giọt máu tươi, hẳn là do hắn bị rách tay.

Tiểu Ngọc, nha hoàn bên người ta, run rẩy tiến lên thu dọn, vừa làm vừa thấp giọng khuyên nhủ:
“Phu nhân, người cứ an tâm hưởng phúc trong phủ là được rồi, chớ nên chọc giận Vương gia thêm nữa.”

Ta chỉ thở dài nhàn nhạt, lòng thầm nghĩ: Phúc phận này, chung quy cũng chẳng phải của ta.

Kỳ thực lúc ban đầu, ta còn ôm chút hy vọng, đợi đến khi thương thế của Tằng Thành Cẩn khỏi hẳn, hắn sẽ nhớ đến ân tình của ta mà báo đáp một hai.
Khi thương thế hắn dần chuyển tốt, ta cũng từng uyển chuyển bày tỏ: “Ngày sau nếu Vương gia có lòng, có thể tặng thiếp chút bạc làm hồi báo chăng?”

Lúc ấy, Tằng Thành Cẩn sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu khinh miệt:
“Tham lam hư vinh.”

Nhưng nay, hắn lại xoay sang oán trách ta không đủ tham lam hư vinh.

Thiên hạ thường nói lòng dạ nữ nhân thật khó dò, ta lại thấy lòng dạ nam nhân mới thật là quanh co gập ghềnh, chẳng thể đoán nổi.

3

Ngày thứ bảy sau thành thân, tiểu hoàng đế truyền ta vào cung bái kiến.
Vì muốn giữ thể diện, hắn đã phong ta làm nghĩa tỷ, sắc phong hiệu là Triệu Hòa Quận Chúa rồi gả ta cho Tằng Thành Cẩn. Nay xem như quận chúa về nhà mẹ đẻ.

Từ sáng sớm, Tằng Thành Cẩn đã tỏ ra vô cùng nóng nảy. Lúc thì chê son phấn của ta quá đậm, lúc lại ghét y phục quá cầu kỳ. Đến khi đổi sang bộ thanh nhã, hắn lại cau mày bảo: “Quá nhạt nhẽo, nào có ra dáng phu nhân của Nhiếp Chính Vương.”
Cuối cùng, vẫn là bộ hồng y rực rỡ, kiêu sa được hắn chọn.

Trên kiệu, Tằng Thành Cẩn sắc mặt âm trầm, nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay mà nhẹ nhàng xoa vuốt, thấp giọng dặn dò:
“Hắn có hỏi gì, nàng không cần đáp, chỉ cười nhẹ là được. Dù sao cũng chỉ là tên tiểu tử thối mà thôi.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn lại nhíu mày, bổ sung:
“Cũng đừng cười quá mị hoặc, ai biết tên tiểu tử đó trong lòng sẽ nảy sinh ý nghĩ gì.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, không hiểu thế nào mới là nụ cười mị hoặc. Chưa kịp nghĩ ra, hắn đã đưa tay nhéo má ta:
“Cười thử cho bản vương xem nào.”

Ta ngẩng lên nhìn hắn, môi bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Hắn cắn răng, gằn giọng:
“Đã nói không được cười quá mị hoặc, mắt nàng cong như trăng khuyết làm gì?”

Ta đành thu lại nụ cười, cố gắng ép khóe miệng xuống. Trong lòng thầm nghĩ, Tằng Thành Cẩn quả thực đã lo nghĩ quá nhiều. Với dung mạo tầm thường như ta, đương kim hoàng đế có nhìn quen mỹ nhân cũng chẳng thể coi là mị hoặc được.

Trong đại điện, ta vừa định quỳ xuống hành lễ thì bị Tằng Thành Cẩn kéo dậy, hắn chỉ khẽ cúi người thi lễ với hoàng đế, giọng điệu lạnh nhạt:
“Vi thần bái kiến bệ hạ. Sáng nay có chút chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội.”

Ta vội học theo hắn, cũng hành lễ giống như vậy. Trong triều văn võ bá quan, e rằng chỉ có mình hắn mới dám đứng mà hành lễ.

Tiểu hoàng đế không trách tội, chỉ mỉm cười:
“Hoàng thúc mới thành thân, trẫm sao trách phạt được?”

Ánh mắt hắn chuyển sang ta, thanh âm dịu đi đôi chút:
“Nghĩa tỷ ở Vương phủ có quen chăng?”

Ta gật đầu, định mở miệng đáp lời thì nhớ đến căn dặn của Tằng Thành Cẩn, đành chỉ mỉm cười cúi đầu.

Tiểu hoàng đế nhìn ta chằm chằm, cằm khẽ siết lại, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt:
“Nghĩa tỷ nếu không quen, có thể thường xuyên vào cung ngồi chơi. Dù sao nơi đây cũng là nhà mẹ đẻ của nghĩa tỷ.”

Tằng Thành Cẩn lạnh nhạt tiếp lời:
“Bệ hạ không cần lo lắng, nàng ấy quen lắm rồi.”

“Thật vậy sao?” Tiểu hoàng đế chuyển ánh mắt xuống dưới chân ta, hạ giọng hỏi: