【Nàng ta sẽ không phá hỏng hôn ước của ta với công chúa xinh đẹp chứ? Không được đâu! Ai muốn làm nam chính thì làm, ta chỉ muốn kết hôn với nương tử!】
Thái hậu nhíu mày quát: “Bình Lạc, Hoa Quỳnh công chúa là khách cao quý nhất của Thịnh quốc chúng ta, sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?”
“Cô mẫu, ta không đánh nàng ta, nàng ta đang vu oan cho ta!” Bình Lạc vội vàng kéo thái hậu biện bạch.
“Ai gia rõ ràng nhìn thấy ngươi giơ tay định đánh người, chẳng lẽ là Hoa Quỳnh công chúa tự nâng tay ngươi lên sao?”
“Ta… ta…”
Bình Lạc không còn gì để nói, chỉ tay vào ta, căm phẫn nói: “Ngươi là đồ đàn bà hèn hạ, ta với ngươi không đội trời chung!”
Nói xong, nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Lúc lướt qua ta, nàng ta cố tình dùng vai đụng mạnh vào người ta.
Cố Nhung Đoan lập tức đặt tay lên vai ta, trong chớp mắt kéo ta vào lòng.
Hương bạch đàn thoang thoảng len lỏi trong hơi thở.
Khoảng cách bất chợt rút ngắn, khiến cả gương mặt ta nóng bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên lúng túng.
Nhưng dường như ngài ấycũng cảm thấy tương tự.
Bởi ta nghe được một loạt tiếng lòng liên tiếp:
【Chết mất, chết mất, chết mất!】
【Không muốn buông tay! Rất muốn dính chặt với nương tử, nhưng lão thái hậu vẫn còn đây!】
Ta nhịn cười, len lén liếc nhìn Cố Nhung Đoan, lại không ngờ đụng phải ánh mắt của ngài ấy.
Ngài ấy như bị điện giật, vội vã buông tay.
【Nàng nhìn ta rồi! Nàng vừa rồi nhìn ta!】
【Nàng có cảm thấy ta vừa rồi cực kỳ đẹp trai, cực kỳ nam tính không? Nàng có phải đã bị ta làm cho mê mệt rồi không?】
Cũng tạm được, chưa mê chết.
Chỉ nửa mê thôi.
Thái hậu thở dài: “Bình Lạc đứa nhỏ này, thật sự là ta đã quá nuông chiều rồi. Hoa Quỳnh, con không cần để ý đến nàng, ai gia nhất định sẽ dạy dỗ lại.”
Cố Nhung Đoan lạnh lùng nói: “Bình Lạc lớn hơn Hoa Quỳnh bốn tuổi, mẫu hậu nói nàng là đứa nhỏ thì hơi gượng ép.”
“Mẫu hậu cứ mãi dung túng, chỉ làm hại biểu muội thôi. Hoa Quỳnh không tính toán, nhưng nhi thần thì phải tính toán.”
Nghe vậy, nụ cười của thái hậu hơi cứng lại.
“Đoan nhi nói đúng, ai gia sẽ nghiêm trị Bình Lạc, tuyệt không để Hoa Quỳnh phải chịu thiệt thòi khi ở Thịnh quốc chúng ta.”
Ta chỉnh lại dáng ngồi, thuận theo nói vài câu khách sáo để xoa dịu bầu không khí.
Tính tình của Bình Lạc quận chúa như vậy, đủ thấy thái hậu cưng chiều nàng ta đến mức nào, sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ này mà thật sự trách phạt nàng ta được?
Đương kim hoàng thượng và Cố Nhung Đoan đều là con của sủng phi tiên đế – Mộ Dung thị, trong khi thái hậu là nguyên hậu.
Nghe nói, năm xưa thái hậu và Mộ Dung thị ngầm không ưa nhau.
Mộ Dung thị mất sớm, thái hậu lại không có con, tuy là thái hậu tôn quý duy nhất nhưng chung quy cũng không có quan hệ máu mủ với hoàng gia.
Ta đoán, năm xưa thái hậu cố ý muốn tác hợp Bình Lạc và Cố Nhung Đoan thành thân, chắc chắn là có dụng ý riêng.
3
Tại cung Thọ Khang.
Khi nhìn thấy nữ tử xinh đẹp trong điện, ta lập tức xác nhận được vài suy đoán của mình.
“Đoan nhi, để ai gia giới thiệu. Đây là đích nữ của Phùng thừa tướng – Phùng Thi Tình. Phùng tiểu thư người như tên, tài thơ xuất sắc, có duyên với con lắm đấy.”
Sắc mặt Cố Nhung Đoan còn khó coi hơn lúc trước, bàn tay vô thức kéo nhẹ vạt áo của ta.
【Lão thái bà này cuối cùng cũng đưa nữ chính đến rồi, đừng nói là muốn ta hủy hôn nhé.】
【Nhưng ta không thích cái loại đậu giá vừa phẳng trước phẳng sau này đâu.】
Ta cúi xuống liếc nhìn ngực mình, trừng mắt với Cố Nhung Đoan đang làm bộ chính nhân quân tử.
Cố Nhung Đoan: “?”
Ngài ấy tỏ ra vô cùng ấm ức, nhẹ nhàng lắc lắc vạt áo của ta.
【Xong rồi, xong rồi, xong rồi. Nương tử giận rồi, ta thật sự không thích cái đậu giá kia mà!】
【Nương tử giận chắc chắn là vì ghen, nàng nhất định đã yêu ta. Nàng trừng ta là vì yêu ta, đây chính là sự kỳ diệu của tình yêu!】
Ta: “……”
Ai quản nổi ngài đây?
Ta không còn tâm trạng để ý đến thái hậu và Phùng Thi Tình đang đối đáp qua lại, thái hậu còn đưa ra bài thơ mới của nàng.
Bài thơ quả thật rất hay, lời thơ tao nhã.
Một nữ tử vừa đẹp vừa tài hoa như vậy, chính là “nữ chính” mà Cố Nhung Đoan nhắc đến ư?
Quả thật không tầm thường.
Ngay sau đó, một giọng nữ vang lên:
“Đại ca Lý Bạch, xin lỗi ngài. Họ ép ta phải làm thơ, ta không cố ý đạo nhái đâu, mong ngài đừng trách!”
Giọng nói này sao giống hệt giọng của Phùng Thi Tình? Thơ là đạo nhái?
Ta nhìn lướt qua những người trong điện, dường như không ai nghe thấy.
【Con nhỏ này cũng là người xuyên không, còn mặt dày đi đạo thơ của Lý Bạch, thật không biết xấu hổ!】 Đó là tiếng lòng của Cố Nhung Đoan.
Nghe hai tiếng lòng hư ảo đang tranh cãi trong đầu, ta cảm thấy khó tin.
Thì ra ta còn nghe được cả tiếng lòng của “nữ chính”?
Nàng ấy và Cố Nhung Đoan đều đến từ thế giới mà ta không biết ư?
“Đoan nhi, con thấy thơ của Thi Tình thế nào?” Thái hậu mỉm cười nhìn Cố Nhung Đoan.
“Tốt.”
Thái hậu: “………………”
Một chữ “tốt” đầy qua loa.
【Đồ giả tạo, ra vẻ lạnh lùng thì được gì? Ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi chắc?】
【Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia chắc chắn nghĩ ta là tiểu tam không biết xấu hổ. Tỷ ấy thật đẹp, tại sao lại ở bên tên giả tạo này?】
Ta nhìn nữ tử xinh đẹp đầy vẻ nhu tình trước mặt, thật sự bắt đầu nghi ngờ mình có phải nghe nhầm không.
Người từ thế giới của họ, ai nấy nội tâm đều phong phú đến thế ư?
Muội muội à, ngươi cũng rất đẹp mà.
Thái hậu tiếp tục gợi ý: “Vậy các con nên trò chuyện nhiều hơn. Ai gia nghe nói Hoa Quỳnh rất giỏi múa, nhưng xem ra Thi Tình và Đoan nhi mới là tâm đầu ý hợp.”
Thật là, thái hậu này cũng quá thẳng thắn rồi.
Quả thực rất lúng túng.
【Ai muốn trao đổi với hắn chứ? Thơ của Lý Bạch mà hắn hiểu nổi sao?】
【Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia còn biết nhảy múa, dáng người nàng ấy tốt như vậy, nhảy múa nhất định rất đẹp. Tại sao ta không được xem tỷ tỷ xinh đẹp múa?】
Ta thấy Phùng Thi Tình cúi đầu liếc ngực mình, sau đó ánh mắt ngại ngùng dừng lại trên người ta, có phần e thẹn.
“Thưa mẫu hậu, hôn ước của nhi thần và Hoa Quỳnh đã được hoàng huynh hạ chiếu chỉ, nếu Phùng tiểu thư muốn bàn về thơ văn, e rằng các đại học sĩ ở Hàn Lâm Viện sẽ phù hợp hơn nhi thần.”
“Nếu là chuyện khác, nhi thần tự thấy mình không thích hợp.”
Tiếng lòng của Phùng Thi Tình vang lên: 【Đúng, đúng, như vậy mới đúng. Đáng đời ngươi, có vợ rồi mà còn làm bộ.】
Đây là cái gì với cái gì vậy chứ?
Cố Nhung Đoan bất ngờ nắm lấy tay ta, hành lễ với thái hậu:
“Hoa Quỳnh hôm nay đã chịu kinh sợ, nhi thần xin phép đưa nàng hồi cung trước.”
Dứt lời, không để ý đến sắc mặt lạnh nhạt của thái hậu, ngài ấy kéo ta rời khỏi cung Thọ Khang.
4
【Ta nên đưa nàng ấy về cung Vĩnh Lạc hay thẳng về phủ Thập Tam Vương đây?】
【Nàng ấy có giận không nhỉ? Ta vừa rồi biểu hiện ổn chứ?】
【Tay của nương tử thật mềm, thật nhỏ, không muốn buông ra!】
Ta bật cười, nhìn bóng lưng có chút cứng nhắc của ngài ấy, cố ý siết chặt tay ngài ấy một chút.
Bước chân Cố Nhung Đoan bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ta.
“Sao thế, vương gia?”
Ta mỉm cười dịu dàng nhìn ngài ấy.
Sắc mặt Cố Nhung Đoan lập tức đỏ lên, đỏ đến mức mắt thường cũng nhìn thấy rõ, ánh mắt ngài có phần kinh ngạc.
“Không, không có gì.”
【Thật là mất mặt! Ta căng thẳng muốn biến thành khỉ đu dây rồi nhảy múa giữa không trung rồi!】
Ta suýt nữa thì bật cười thành tiếng, liền cố ý trêu ngài ấy: “Thật không? Sao ta cảm thấy vương gia hình như đang rất căng thẳng?”
“Không có, công chúa nói đùa rồi.”
【Nương tử thật anh minh! Ta căng thẳng muốn chết, còn nàng thì thông minh, biết thấu hiểu!】
Ta: “?”
Ngài ấy hắng giọng, lại trở về vẻ nghiêm trang thường thấy: “Hôm nay công chúa chịu kinh sợ, hãy theo bản vương hồi phủ Thập Tam Vương. Gọi đại phu đến xem qua, mới yên tâm được.”
Ông chú già thích làm bộ.
Rõ ràng biết ta giả vờ, kinh sợ ở đâu ra?
Ta ra vẻ ngây thơ hỏi: “Nhưng vương gia, chẳng phải trong cung có thái y sao?”
Ngoài xe, Châu Châu hình như nghe thấy, liền vội vàng bổ sung: “Đúng vậy, đúng vậy, cung Vĩnh Lạc cách Thái Y Viện không xa, để nô tỳ đi mời thái y là được.”
【Trời ơi, đồng đội heo kiểu gì thế này!】
【Đây là nương tử của ta, ta nhất định phải đưa nàng về nhà!】
Nhìn dáng vẻ hơi thất vọng của ngài ấy, vốn ta định thuận theo ý trêu ngài ấy thêm một chút, nhưng chưa kịp nói đã bị Cố Nhung Đoan ngắt lời:
“Nếu đã vậy, bản vương sẽ theo công chúa hồi cung Vĩnh Lạc. Công chúa nếu có bệnh trạng gì, bản vương cũng không yên tâm.”
【Ta thật quá thông minh! Nếu nương tử không về với ta, ta sẽ nhập gia ở rể. Có vợ rồi còn cần mặt mũi làm gì nữa!】
Được, tỷ đây nhìn xem ngài còn trò gì nữa.