Ta là công chúa hòa thân, hoàng đế ban chỉ để ta lựa chọn một trong ba hoàng tử của ngài làm phu quân.
Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng lòng của vị hoàng thúc cao quý, lạnh lùng đứng bên cạnh.
【Chọn ta, chọn ta, mau chọn ta, ba tên nhóc con kia có gì tốt đẹp đâu.】
【Ta lớn tuổi, biết thương yêu người khác, lại còn biết làm thơ, gảy đàn, múa kiếm, mạnh mẽ hơn, diện mạo cũng hơn hẳn bọn chúng.】
Ta kinh ngạc nhìn về phía vị hoàng thúc với vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, cao ngạo.
Nhưng ngài ấy thản nhiên nói:
“Công chúa tùy tâm mà chọn, ba người cháu trai của ta đều là người xuất sắc.”
Nhưng ngay sau đó, nội tâm của ngài ấy lại gào lên:
【Xuất sắc cái quỷ gì! Đại hoàng tử có hai thiếp thất, Nhị hoàng tử có mười nha hoàn thông phòng, Tam hoàng tử thì lưng yếu, thận lại hư, không phải chọn ta là tốt nhất sao!】
【Mau chọn ta đi, nếu không bản vương sẽ cướp người!】
1
Khi ta mỉm cười chỉ về phía Thập Tam hoàng thúc, Cố Nhung Đoan, cả đại điện bỗng im lặng.
【Nàng thực sự chọn ta rồi! Đúng rồi, chính là ta!】
【Cái kịch bản chết tiệt này thực sự đã thay đổi, nương tử là của ta rồi!】
Kịch bản? Ngài ấy nói kịch bản là ý gì? Nương tử lại có nghĩa gì?
Hoàng đế có chút khó xử nhìn về phía đệ đệ của mình, Cố Nhung Đoan.
Vị đệ đệ này đã từng ấy tuổi mà vẫn chẳng gần nữ sắc, quả thực khiến hoàng đế đau đầu.
Thấy Cố Nhung Đoan vẫn im lặng, hoàng đế vuốt râu nhìn ta, khuyên nhủ:
“Hoa Quỳnh công chúa, Thập Tam đệ của trẫm năm nay đã hai mươi tám tuổi, mà công chúa tuổi còn nhỏ, hay là đổi người khác…”
“Hoàng huynh.”
Cố Nhung Đoan đứng dậy, gương mặt đầy chính trực:
“Nếu Hoa Quỳnh công chúa đã đưa ra quyết định, vì hòa bình hai nước, thần đệ nguyện ý cưới công chúa làm thê tử.”
Hoàng đế: “?”
Ba vị hoàng tử: “?”
Ta trố mắt nhìn Cố Nhung Đoan, vẻ mặt ngài ấy vẫn nghiêm nghị, nhưng tiếng lòng lại vang lên:
【Hahahaha! Ai dám tranh với gia đây!】
Ta thực sự kinh ngạc, người nam nhân này thật khó đoán.
Bỗng Tam hoàng tử tiến lên một bước, vẻ mặt buồn bã, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn ta, rồi hướng về hoàng đế nói:
“Phụ hoàng, hoàng thúc, Hoa Quỳnh công chúa danh tiếng vang xa, nhi thần đã ngưỡng mộ từ lâu, xin phụ hoàng tác thành.”
“Hoàng thúc không gần nữ sắc, nếu cưới Hoa Quỳnh công chúa mà để nàng chịu lạnh nhạt, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hòa bình hai nước sao?”
Nghe vậy, hoàng đế càng thêm khó xử, ánh mắt do dự giữa đệ đệ và nhi tử.
【Ngưỡng mộ từ lâu cái gì chứ! Ngươi, đồ phản diện mặt dày, rõ ràng chỉ muốn mượn sức mẫu quốc của Hoa Quỳnh để cướp ngôi thôi!】
【Nương tử, đừng nghe lời hắn, tên thận hư này chắc chắn sẽ hại nàng thê thảm!】
【Tên thận hư lắm lời, cút ngay!”】
Ta nhìn Cố Nhung Đoan, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Dù ngài ấy dùng nhiều từ ta không hiểu, nhưng ý tứ thì ta đã nắm rõ.
Chẳng lẽ… ngài ấy có thể tiên đoán tương lai?
“Hoa Quỳnh muội muội, nếu nàng chịu gả cho ta, ta đảm bảo từ nay chỉ có mình nàng, tuyệt không nạp thiếp.” Tam hoàng tử nói chắc chắn.
Tiếng gọi “muội muội” khiến ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cố Nhung Đoan dưới tay áo siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng.
【Tên thận hư kia, nói nghe hay lắm. Rõ ràng bản thân không được mà còn giả làm tình thánh. Ngươi đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vừa xấu vừa bẩn!】
【Ngươi gọi ai là muội muội? Ngươi từng gặp người ta bao giờ chưa mà dám gọi như vậy? Muội muội cái đầu ngươi! Đi mà gọi người khác là muội muội! Nương tử, đừng nghe hắn nói nhảm!】
Bề ngoài, Cố Nhung Đoan thản nhiên mở lời:
“Hoàng huynh, thần đệ cũng có thể làm được, tuyệt đối không nạp thiếp.”
“Thần đệ được tiên đế sắc phong làm thân vương, so với các cháu, vị trí vương phi của Thập Tam Vương càng xứng đáng với thân phận của Hoa Quỳnh công chúa, cũng thể hiện sự trân trọng tình giao hảo giữa hai nước.”
Tam hoàng tử lộ vẻ không cam lòng, nhìn Cố Nhung Đoan mà không thể thốt ra lời phản bác nào.
Cố Nhung Đoan ánh mắt mang vài phần thách thức, khẽ nhếch môi cười:
“Vả lại, hoàng thúc nghe nói thân thể của cháu dường như không được khỏe, có lẽ không thích hợp để cưới thê. Hay là trước tiên mời thái y điều dưỡng một thời gian đã.”
Hai hoàng tử còn lại lén lút cười thầm, trong khi Tam hoàng tử mặt đỏ bừng, tức tối trừng mắt nhìn Cố Nhung Đoan.
Hoàng đế cười xòa bước lên hòa giải:
“Hoa Quỳnh đã chọn Thập Tam đệ, vậy lão tam, con cũng đừng cưỡng cầu nữa.”
“Thập Tam đệ thành thân, trẫm thật sự cầu còn không được. Hôn kỳ định vào ngày rằm tháng sau, đệ phải đối đãi tốt với Hoa Quỳnh công chúa.”
“Thần đệ tuân chỉ.”
Ánh mắt của Cố Nhung Đoan thoáng lướt qua phía ta.
Ánh nhìn sâu thẳm, nhưng trên chân mày lại phảng phất nét vui mừng.
Khi phát hiện ta đang nhìn mình, ngài ấy có chút bối rối quay mặt đi, hàng mi dài khẽ rung động không ngừng.
Ta để ý thấy cả đôi tai ngài đều đã đỏ ửng.
【Nàng đang nhìn ta, a a a, nương tử thật xinh đẹp.】
【Ta vừa rồi biểu hiện không tệ đúng không? Vẻ bá đạo, lạnh lùng của một vương gia nhất định phải giữ vững, sớm muộn gì cũng khiến nàng mê mệt ta!】
【Nhưng mà, ta có nên nhìn lại không? Nàng có nghĩ ta ghét nàng không nhỉ?】
Đúng vậy, ai cũng sẽ nghĩ như thế.
Nếu không nghe được tiếng lòng của ngài ấy, ta cũng sẽ cảm thấy ngài ấy không ưa gì ta.
Ta cố ý nở một nụ cười, nhìn thẳng vào ngài ấy.
Cố Nhung Đoan không còn đường trốn tránh, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.
Trời ơi, ta thật sự thích phản ứng này quá đi.
【Nương tử đang cười nhìn ta, nàng nhất định đã yêu ta rồi!】
Ta cứng họng.
Thôi được, so đo kiểu gì cũng không qua ngài ấy.
2
Trước khi chính thức thành thân với Cố Nhung Đoan, ta tạm thời ở lại trong cung.
Hoàng hậu là người rất tốt, sắp xếp cho ta ở tại cung Vĩnh Lạc, còn cử nhiều thái giám và cung nữ đến hầu hạ.
Trong đó, có một cung nữ tên là Châu Châu, là người của phủ Thập Tam Vương.
Theo lễ tiết, hôm nay ta phải đi bái kiến thái hậu.
Vừa tới cửa, đã bị một người chắn đường.
Một thiếu nữ vận váy lam nhạt, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy khinh thường nhìn ta từ trên xuống dưới, tựa như muốn dùng ánh mắt mà giết chết ta.
“Ngươi chính là người sẽ gả cho biểu ca? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, ta còn tưởng Hoa Quỳnh công chúa trong lời đồn phải đẹp hơn thế này nhiều.”
Địch ý lộ rõ như thế, ta nghe là hiểu ngay. Chắc đây là mối họa đào hoa cũ của Cố Nhung Đoan.
Châu Châu ghé sát tai ta nói nhỏ:
“Đây là Bình Lạc quận chúa, cháu gái của thái hậu. Trước kia thái hậu đã từng muốn tác hợp nàng ta với vương gia, nhưng vương gia từ chối, nên nàng ta đến giờ vẫn chưa thành thân.”
Ồ, vậy thì mọi chuyện rõ ràng rồi.
Ta mỉm cười nói:
“Bình Lạc quận chúa tự phụ nhan sắc, nhìn dáng vẻ của ngài, hẳn đã không còn trẻ? Không biết là vị nam tử nào xứng với dung mạo kiều diễm của quận chúa?”
Lời vừa dứt, Bình Lạc quận chúa lập tức nhảy dựng lên.
Thật buồn cười, ai bảo làm công chúa thì nhất định phải nhẫn nhịn, giữ cái gọi là nhu mì đoan trang?
Nữ nhân hành sự theo Nữ huấn, Nữ tắc sao? Riêng ta từ nhỏ đã chẳng ưa học những thứ đó.
Ta đây vốn xinh đẹp như hoa, cả đời này ghét nhất là bị người khác bảo là xấu.
“Ngươi dám nói chuyện với ta như thế sao? Ở Thịnh quốc của chúng ta, ngươi chẳng phải công chúa gì cả!”
Ta gật đầu, “À đúng, đúng, ngươi nói không sai.”
“Ở Thịnh quốc của các ngươi, ta hẳn là Thập Tam Vương phi, vậy quận chúa phải hành lễ với ta mới phải.”
Hừ, tức chết ngươi đi.
Ta đây không chỉ không chịu được bị chê xấu, mà còn hay thù dai, nhất định phải đáp trả cho đáng.
Đâm đúng chỗ đau của ngươi, mới hả dạ.
“Ngươi… ngươi là đồ tiện nhân!”
Bình Lạc quận chúa định đánh người, tay vừa giơ lên đã bị Châu Châu giữ chặt lại.
Nhìn thấy xa xa có kiệu của thái hậu, ta buông tay Châu Châu, lập tức ngã lăn ra đất.
Châu Châu vừa thấy vậy, liền gào khóc ầm ĩ, “Công chúa, người không sao chứ? Quận chúa sao có thể đánh người như thế…”
Xem đi, ta đây thật sự được thần trợ giúp.
Muốn thua cũng khó.
“Bình Lạc, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Thái hậu vén rèm kiệu, vừa thấy tình cảnh trước mắt, liền trừng mắt nhìn Bình Lạc.
Khi rèm được vén lên, ta thấy Cố Nhung Đoan cũng đang ngồi trong kiệu.
Ngài ấy lập tức xuống xe, đỡ ta đứng dậy.
Bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.
【Dám bắt nạt nương tử của ta, ai quản nổi cái nữ phụ đầu óc rỗng tuếch này đây!】
【Nương tử thông minh thật, khổ nhục kế này dùng quá hay, đi trên con đường của trà xanh để trà xanh không còn đường đi nữa.】
Ta hơi ngạc nhiên, ngài ấy làm sao biết được ta đang giả vờ?
【Tình tiết sao lại nhảy tới đây rồi? Vậy chẳng phải nữ chính sắp xuất hiện sao?】