5
Ba vị thái y chẩn mạch cho ta đến 28 lần.
Chẳng bắt ra được bệnh gì cả.
Cố Nhung Đoan vì muốn tìm cớ giữ ta lại, nhất định phải nghĩ ra bệnh gì đó cho ta.
Ngài ấy thực sự, ta muốn khóc chết.
Đến khi vị thái y thứ tư xuất hiện, ta lén nhét vào tay ông ta một ít bạc, rồi nháy mắt ra hiệu.
Thái y dường như hiểu ý, vỗ ngực tỏ vẻ chắc chắn, nở một nụ cười khiến ta cảm thấy an tâm vô cùng.
Ông ta đĩnh đạc bước đến trước mặt Cố Nhung Đoan, tự tin đến mức khiến ta muốn vỗ tay cổ vũ.
“Chúc mừng vương gia, hỉ sự! Vương phi đã… có hỉ!”
“Phụt!”
Cố Nhung Đoan phun cả ngụm trà ra ngoài.
Ta vén rèm lên, sững sờ nhìn thái y: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy!”
Đây là kiểu hiểu ý từ thế giới nào vậy chứ?
“Hả?” Thái y ngớ người, “Thần nói sai rồi sao… không đúng, không đúng. Vậy thì, vương phi chỉ là do kinh sợ quá độ, để thần kê một thang an thần, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏe lại.”
“Tốt, rất tốt.”
Cố Nhung Đoan hài lòng gật đầu, sai người đi bốc thuốc.
Sau đó, ngài ấy thuận theo lẽ thường, viện cớ trời đã tối, bảo Châu Châu chuẩn bị một gian điện nhỏ, đêm nay ta sẽ nghỉ lại đây.
Ngài ấy còn rất chu đáo không để cung nhân ở lại hầu hạ, bảo rằng như vậy truyền ra ngoài sẽ không hay.
Tốt thôi, người tốt đều để ngài làm cả.
Ta thì phải uống bát thuốc an thần đắng nghét kia! Đồ nam nhân xấu xa!
6
Đêm đến, trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy tiếng động lạ.
Cả người như rơi vào biển lửa, nóng bức khó chịu, ngay cả hơi thở cũng mang theo cảm giác nóng rực. Một loại khát khao xa lạ đang dần xâm chiếm tâm trí ta.
Không đúng, bát thuốc an thần kia có vấn đề!
Là loại thuốc đó.
Ta cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Ta loạng choạng đưa tay tìm kiếm xung quanh, bất ngờ chạm phải một bàn tay.
“Hoa Quỳnh muôij muội, cần ta giúp không?”
Giọng nói này là…
Tam hoàng tử?
“Hoa Quỳnh muội muội, ta thật lòng thích nàng. Gả cho ta, nàng sẽ là hoàng hậu tương lai của Thịnh quốc, chẳng phải rất tốt sao?”
“Buông ra!”
Hắn ta đưa tay nắm lấy vạt áo ta, ta vừa định hét lên thì đã bị hắn ta bịt miệng.
“Trúng loại thuốc này mà còn muốn chạy sao? Loại thuốc này rất bá đạo, nàng sẽ không chịu nổi đâu.”
“Cung nhân của nàng đều bị làm cho bất tỉnh cả rồi, nàng còn muốn kêu cứu ai?”
Cảm giác như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm cơ thể ta.
Ta ra sức vùng vẫy, nhưng lực bất tòng tâm, sức mạnh của hắn ta hoàn toàn áp đảo ta.
Ta không thể nói nổi một lời, cũng không còn chỗ nào để xoay chuyển tình thế.
Đột nhiên, tay ta chạm vào chiếc bát không ở mép bàn.
Dồn toàn bộ sức lực còn lại, ta đập chiếc bát xuống đầu Tam hoàng tử.
“Choang!”
Chiếc bát vỡ tan, mảnh vỡ rơi rải rác trên giường, máu bắt đầu chảy từ đầu Tam hoàng tử xuống.
Hắn ta đưa tay lên ôm đầu, ta tranh thủ hét lớn: “Có ai không! Cứu với!”
“Cố Nhung Đoan!”
Tam hoàng tử tức giận tát mạnh vào mặt ta, rồi bịt miệng ta lại: “Đồ không biết điều! Ngươi tưởng Cố Nhung Đoan thật sự thích ngươi sao? Hắn chẳng qua muốn lợi dụng Tần quốc của các ngươi để cướp ngôi mà thôi!”
“Ai nói vậy?”
Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới.
Tam hoàng tử giật mình kinh hãi, vừa định quay người thì đã bị Cố Nhung Đoan đá bay khỏi giường.
Ta nước mắt lưng tròng nhìn Cố Nhung Đoan, trong lúc ngài đang đánh Tam hoàng tử tới tấp, nước mắt ta không ngừng tuôn rơi.
7
Khi Tam hoàng tử bị đưa đi, mặt mũi hắn ta đầy máu, được thái giám khiêng ra ngoài.
Cố Nhung Đoan lấy áo ngoài phủ lên người ta. Trên giường vẫn còn những mảnh vỡ của chiếc bát sứ, ngài ấy cẩn thận bế ta lên, cả người ta bất giác co rúc trong lòng ngài.
“Đừng sợ. Ta ở đây.”
Ngoài hành lang, cung nhân của cung Vĩnh Lạc đều trúng độc, nằm bất tỉnh trên đất.
Nếu không phải Tam hoàng tử tính sót rằng Cố Nhung Đoan ở điện bên, có lẽ ta đã thật sự…
“Nương tử, nàng không sao chứ?”
“Là lỗi của ta, không điều tra kỹ đám người trong cung của nàng, để hắn có cơ hội ra tay.”
Ngài ấy đặt ta lên giường trong điện bên, nhưng ta mãi không chịu buông tay.
“Cố Nhung Đoan, đừng đi.”
Loại dược này, thật sự rất khó chịu.
Cố Nhung Đoan nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt ta, dường như đã hiểu được ta trúng phải loại thuốc gì, cả người ngài bỗng chốc đỏ mặt vì xấu hổ.
Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ đường nét gương mặt ngài, như bị ma xui quỷ khiến, ta khẽ nghiêng mặt, đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ ngài.
Cảm giác mát lạnh, nhưng dường như lại khiến nhiệt độ càng tăng lên.
Hương bạch đàn thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, lúc này chẳng mang lại chút cảm giác tĩnh lặng nào.
【Phải làm sao, phải làm sao, phải làm sao đây?】
【Ta muốn… nhưng không thể… nhưng mà… trời ơi, rốt cuộc phải làm sao đây!】
【Nương tử giờ đang không tỉnh táo, lỡ mai nàng tỉnh lại không thèm để ý đến ta nữa thì sao? Nhưng chúng ta vốn đã sắp thành thân rồi, nàng vốn là nương tử của ta, vậy thì có gì không được chứ?】
【Hay là ta gọi thái y? Nhưng thái y đều là mấy ông già… trời ơi, cứu ta với, ta phải làm gì đây?】
“Ồn ào quá!”
Ta thật sự không chịu nổi, người này sao đến lúc này còn lắm lời như vậy?
Ngươi tình ta nguyện, có gì không được?
Ta đang rất khó chịu đây!
Không biết lấy dũng khí từ đâu, ta trực tiếp vòng tay qua cổ ngài ấy, đặt một nụ hôn lên môi ngài.
【Nương tử, nàng thật táo bạo, ta yêu nàng đến chết mất!】
[…]
8
Cung nữ hạ dược là người do hoàng hậu phái tới. Vì muốn con trai mình lên ngôi, bà ta quả thật hao tâm tổn sức.
Ta nằm trên ghế mây trong hoa viên của phủ Thập Tam Vương, ăn nho và xoa xoa thắt lưng ê ẩm.
Nam nhân ở độ tuổi này thật đáng sợ.
Thành thân chưa đầy một tháng, ta đã chẳng có mấy đêm được ngủ ngon giấc.
Khi mới được chọn để hòa thân, ta đã từng buồn bã vì điều này, vì phải rời xa quê hương, gả cho một người nam nhân xa lạ.
Nhưng làm công chúa, sinh ra vốn đã không phải con gái nhà bình thường, mà gánh vác sứ mệnh bảo vệ quốc gia.
Ta không thể vung đao ra trận, nhưng thế hệ nữ nhi chúng ta đều có cách riêng để giữ gìn quê hương.
Ta quả thực rất may mắn khi gặp được Cố Nhung Đoan.
Người này thậm chí từng đề nghị nhập gia theo ta về Tần quốc, sợ ta nhớ nhà.
Trong thế giới này, chuyện như vậy đa phần nam nhân không chấp nhận, nhưng ngài ấy lại xem là điều hiển nhiên.
Ta thật sự, vô cùng yêu ngài ấy!
Châu Châu báo tin: “Vương phi, hoàng hậu bị phế, suốt đời bị giam cầm trong lãnh cung, còn Tam hoàng tử thì bị hoàng thượng đày ra biên ải rồi.”
Xem ra dù là con ruột, hình phạt thế này cũng coi như hợp lý rồi.
“Đúng rồi, vương gia đâu?”
Châu Châu thở dài: “Ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho người.”
Thật tốt.
Không ngờ ngài ấy lại biết làm chuyện này.
Ta cầm chùm nho bước vào bếp, thấy người nam nhân đang xắn tay áo, chiếc tạp dề buộc quanh eo thon và vòng hông vững chãi.
Cảnh tượng này, tỷ đây rất thích.
Ta vừa định bước vào, thì thấy trong nồi bất ngờ bốc lên một ngọn lửa lớn.
“Ầm!”
Nổ rồi!
9
Khi Phùng Thi Tình đến, nàng ấy thấy chúng ta chẳng khác nào hai kẻ vừa thoát ra từ đống tro tàn, bộ dạng thảm hại vô cùng.
“Nhà các người… có thích khách sao?” Phùng Thi Tình ngạc nhiên chỉ tay vào chúng ta hỏi.
Cố Nhung Đoan gật đầu, chẳng chút ngại ngùng: “Đúng vậy, Phùng tiểu thư thật thông minh.”
Ta bất đắc dĩ nhếch môi cười, không nói gì.
Nhà ai mà chẳng có một người làm trò xấu hổ chứ?
【Đến đây làm gì? Ta đã thành hôn rồi, nàng ta còn đến tìm ta làm gì?】
【Nương tử sẽ không hiểu lầm ta chứ? Ta chỉ gặp nàng ta một lần, sau đó không còn liên hệ gì nữa.】
Ngài ấy nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không hiểu lầm.
Vì vị muội muội này hình như không thích ngài ấy lắm đâu.
Ta nghe được tiếng lòng của nàng ấy.
【Nổ bếp thì cứ nhận là nổ bếp đi, người ta ném một cái thang cho mà leo xuống, ngươi lại thật sự leo xuống, đồ hiện thân xấu hổ.】
【Ngươi làm bẩn cả tỷ tỷ xinh đẹp của ta, ngươi đúng là đáng chết mà!】
Thấy chưa, ta nói có sai đâu.
Cố Nhung Đoan nghiêm mặt hỏi: “Không biết Phùng tiểu thư đi xa đến đây là có việc gì quan trọng?”
【Mau đi đi, đáng ghét như đậu giá, ta còn phải ở lại cùng nương tử thân mật, ôm ôm nâng nâng đây.】
Phùng Thi Tình không thèm để ý đến hắn, quay sang nắm lấy tay ta, dịu dàng nói: “Ta đến nhắc nhở tỷ, đừng dự tiệc cung đình đêm Trung Thu, có người muốn ám sát tỷ để gây chiến giữa hai nước.”
【Ta mà không sợ tỷ tỷ xinh đẹp gặp chuyện, thì đã chẳng đến đây làm kẻ ngu ngốc tốt bụng này.】
Ôi trời, ta yêu muội muội xinh đẹp này quá.
Thật sự là người vừa đẹp vừa tốt bụng.
“Đa tạ muội muội.” Ta chân thành cảm tạ.
【Nàng gọi ta là muội muội kìa, nàng thật tốt!】
【Cố Nhung Đoan, ngươi lấy gì mà xứng? Chẳng lẽ kiếp trước ngươi cứu mạng tỷ ấy sao?】