Chương 4
Ngày hôm đó, tài khoản chính thức của tập đoàn đã đưa ra thông báo chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Không có con.” Chưa đầy nửa tiếng sau, bình luận đã vượt quá mười vạn.
“Chữ càng ít, chuyện càng lớn!”
“Thôi đi, mấy người cũng tin lời đồn của bọn săn ảnh à? Anh Tiêu của chúng ta chắc còn chưa biết cô công chúa này là ai nữa kìa, có khi đây là chiêu trò của phía cô gái để lôi kéo sự chú ý cho công ty mình đấy.”
“Bình luận trên là học sinh trung học à? Cậu có biết Tập đoàn Vạn Hằng là gì không? Một trong ba công ty hàng đầu của quốc gia đấy. Anh của cậu chỉ đủ làm người rót nước cho tiểu thư nhà người ta thôi.”
Nhưng tôi không quan tâm đến những cuộc tranh cãi nhảm nhí đó.
Hiện tại, Tiêu Kiền đang đứng trước mặt tôi, còn ông chủ của công ty quản lý anh ta thì cười lấy lòng: “Khinh tổng, ngài xem chuyện này gây ra ồn ào không đáng có, dù sao A Kiền và tiểu thư Bên cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi…”
“Nói trọng điểm đi.” Tôi liếc nhìn đồng hồ, hơi mất kiên nhẫn. Một lát nữa, đại diện khu vực trung tâm của đối tác sẽ đến đàm phán, việc họ cứ mãi ở trong văn phòng của tôi thế này thật không phù hợp chút nào.
Tiêu Kiền hiểu rất rõ tính cách của tôi, nếu làm tôi nổi giận, có thể sẽ bị người ta đưa ra ngoài ngay lập tức.
Do đó, cậu ta bước lên một bước, kiên định nói: “Mẹ, con biết mình sai rồi. Con đã nói với An Nhã, con sẽ đưa hai mẹ con họ ra nước ngoài, từ nay về sau không được phép quay lại. Về chuyện đứa trẻ, chúng ta sẽ nói đó chỉ là con của người thân, là lời vu khống của Chu Vĩ…”
“Những lời này, nói cho fan của cậu nghe thì có thể họ tin. Nhưng còn danh dự của Khinh gia thì sao?” Cậu ta thật sự nghĩ rằng những người trong vòng giao thiệp của chúng tôi đều là mấy đứa trẻ ngây thơ sao?
Cuối cùng, tôi đã mời họ ra khỏi văn phòng của mình.
Về nhà, Khinh Duyên kể với tôi rằng hôm nay Tiêu Kiền cũng đã tìm đến con bé, hứa hẹn đủ điều.
Tôi hỏi cô ấy: “Con muốn thế nào?”
“Mẹ.” Khinh Duyên buồn bã che mặt, giọng nghẹn ngào: “Con thật sự không biết phải làm gì…”
Chín năm tình cảm, lại là mối tình đầu, đúng là không dễ dàng buông bỏ, nhất là đối với một người yêu đương mù quáng.
Cuối cùng, tôi đưa ra cho Tiêu Kiền hai lựa chọn.
Thứ nhất, rời khỏi giới giải trí, về ở rể, sau này mọi quyết định sẽ do Khinh gia sắp xếp.
Thứ hai, ly hôn và ra đi tay trắng.
Ban đầu, Khinh Duyên cho rằng tôi hơi quá đáng, nhưng tôi đã chiếu lại ba lần video An Nhã bế đứa bé đến để giao con. Con bé liền đồng ý với quyết định của tôi.
Tuy nhiên, đến ngày hôm sau, Tiêu Kiền lại bất ngờ đăng lên mạng ảnh giấy kết hôn của cậu ta và Khinh Duyên, kèm theo một đoạn văn mập mờ và đầy xúc động, coi như chặn đứng đường lui của Khinh Duyên.
Việc này chẳng khác nào chính chủ ra mặt, công khai thừa nhận rằng đứa trẻ là con của anh ta và Khinh Duyên, còn cố gắng tạo dựng hình ảnh một gia đình ba người hạnh phúc.
Một nước cờ táo bạo, quả thực là hành động đi trước một bước. Bình thường tôi không nghĩ cậu ta lại có mưu mô và sự quyết đoán như vậy.
Khinh Duyên cũng không ngờ Tiêu Kiền lại làm như thế, không còn ngồi ở nhà buồn bã nữa, mà xông thẳng đến văn phòng của tôi, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi: “Sao anh ta có thể làm như vậy chứ?!”
Chương 5
Sau khi tin này nổ tung trên mạng, Tiêu Kiền nhắn tin riêng cho tôi, bày tỏ lời xin lỗi. Cậu ta nói rằng mình không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy, vì không muốn ly hôn, và còn hứa sẽ bù đắp cho con gái tôi.
Những lời văn như thế tôi chẳng buồn đọc, đành tắt điện thoại và quay sang nhìn An Nhã đang đứng trước mặt.
Sau khi tôi trấn an Khinh Duyên, con bé đã trở về nhà. Con bé cần thời gian để bình tĩnh.
“Khinh tổng… xin lỗi.” An Nhã cúi đầu thật sâu, “Nhưng tôi thề với ngài, thực sự không phải tôi khiến Tiêu Kiền công khai mối quan hệ của họ. Tôi tuy rất muốn để con mình ở bên Tiêu Kiền, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc ảnh hưởng đến hôn nhân của Khinh Duyên.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước tôi xuống nông thôn làm từ thiện, cô quỳ ở cổng làng xin tôi giúp đỡ, nói rằng muốn đi học, tôi đã giúp cô.”
“Nuôi dưỡng cô đến khi thi đại học, tôi vốn định cho cô tiếp tục học chuyên ngành khoa học tự nhiên, nhưng cô lại muốn học nghệ thuật. Dù tôi không đồng ý, nhưng tôi vẫn giúp cô.”
“Sau này cô nói tốt nghiệp khó tìm việc, trong đoàn phim bị người ta coi thường, tôi đã sắp xếp cho cô đến bên cạnh Tiêu Kiền, vừa tiện để theo dõi cậu ta, cũng là giúp cô một lần nữa.”
Nói đến đây, lòng tôi lạnh đi: “Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng lại giúp ra kết quả thế này.”
An Nhã nghe tôi nói mà xấu hổ cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Tôi biết cô đang tính toán điều gì. Để đứa trẻ ở bên Tiêu Kiền, giúp cậu ta lên kế hoạch công khai hôn nhân của họ, không phải vì cô nhìn thấy con gái tôi ngây thơ, dễ bị cảm xúc chi phối sao? Nếu Khinh Duyên thật sự chấp nhận con trai của cô, thì sau này, những gì Tiêu Kiền có, những gì Khinh gia có, đứa trẻ ấy cũng sẽ được hưởng.”
Nghe đến đây, An Nhã lại lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, hoảng hốt phủ nhận: “Không, tôi không có ý đó, tôi không dám, Khinh tổng!”
“Cô có hay không, tự cô rõ nhất.” Sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn.
An Nhã bò đến gần chân tôi, khóc lóc thảm thiết: “Khinh tổng, xin ngài, xin ngài nhận nuôi đứa bé này… sau này tôi sẽ phục vụ ngài như trâu ngựa, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm! Nhưng nếu ngài nhất định muốn chị Khinh Duyên ly hôn với Tiêu Kiền, thì anh ta sẽ không tha cho tôi đâu!”
Tôi không nói thêm, chỉ bảo tài xế đợi dưới lầu rồi giao cô ta lại cho trợ lý.
Theo tôi thấy, cuộc hôn nhân này chẳng còn lý do gì để tiếp tục. Việc cần làm là làm sao để thuyết phục Khinh Duyên từ bỏ nó.
Về đến nhà, tôi chưa kịp vào cửa đã nghe tiếng Khinh Duyên tức giận.
“Ba, mẹ. Bây giờ không phải con muốn ép Tiêu Kiền thế nào, mà là anh ta đang ép con! Anh ta muốn ép con chấp nhận đứa bé này, điều đó là không thể!” Giọng Khinh Duyên khản đặc, “Nếu hôm nay ba mẹ đến đây chỉ để nói về chuyện này, thì ba mẹ không cần ở lại nữa!”
Tôi nhíu mày nhìn quản gia: “Ai cho họ vào?”
Quản gia khó xử: “Thưa bà, hai ông bà cứ nhất quyết xông vào, cả hai đều là người già, chúng tôi cũng không tiện động tay động chân đuổi họ.”
Tôi bước nhanh vào nhà, thấy ngay bố mẹ của Tiêu Kiền đang quỳ gối trước mặt Khinh Duyên.
“Con ơi, con đừng tuyệt tình như thế! A Kiền đã tự nhốt mình trong nhà hai ngày hai đêm không ăn không uống rồi. Nó nói nếu con không tha thứ cho nó, thì nó thà chết đi cho xong! Con biết đấy, vì để trở thành ngôi sao, mỗi ngày nó còn ăn ít hơn một con mèo, dạ dày sớm đã không chịu nổi, hai năm trước còn bị xuất huyết dạ dày phải vào phòng cấp cứu…”
Nghe đến đây, sắc mặt Khinh Duyên cũng thay đổi.
Tôi biết về chuyện xảy ra hai năm trước, lần đó Tiêu Kiền bị xuất huyết dạ dày cấp tính, tình cảnh quả thật đáng sợ. Khinh Duyên khi đó cũng ở đó, chân mềm nhũn, khóc lóc sợ hãi không dám rời cậu ta, chỉ sợ Tiêu Kiền gặp chuyện bất trắc.
Nhìn nét mặt bối rối của con bé lúc này, tôi đoán chắc rằng tư tưởng mù quáng vì tình yêu của con bé lại bắt đầu trỗi dậy.
Chương 6
“Quỳ lạy để cầu xin là truyền thống của nhà họ Tiêu sao?” Tôi bước chậm lại, nhìn xuống họ từ trên cao.
Hai ông bà nhà họ Tiêu trông có chút ngượng ngùng khi thấy tôi về nhà. Có lẽ họ không ngờ một người bận rộn như tôi lại bất ngờ về vào giờ làm việc.
Con gái thấy tôi về, mới thở phào nhẹ nhõm, quay lưng không nhìn hai người họ nữa. Có lẽ con bé cũng không nỡ. Dù gì nhiều năm qua, bề ngoài họ đối xử với Khinh tôi không tệ, ngay cả bữa cơm con bé ăn ở nhà cũng do họ bưng đến tận mặt. Bảo con bê nhẫn tâm đối mặt với hai người này, thực sự không dễ.
“Hai chúng tôi…” Hai ông bà ngượng ngùng đứng dậy, cố làm ra vẻ thân thiết, “Tôi thật vui khi bà thông hia về đúng lúc thế này. Lũ trẻ gây lỗi là chuyện khó tránh khỏi, nhưng dù sao cũng là duyên nợ, không nên nói bỏ là bỏ, hôm nay chúng tôi đến đây để bàn cách giải quyết…”
“Tiêu Kiền đâu?” Tôi ngồi xuống ghế sofa, “Sao cậu ta không đến?”
Vừa nhắc đến Tiêu Kiền, mẹ cậu ta nước mắt rưng rưng: “Nó tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai… nếu cứ thế này, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.”
Tôi cảm thấy khó chịu, “Tôi đã nói nhiều lần rồi, chúng tôi sẵn lòng để mọi việc kết thúc trong êm đẹp, nhưng cậu ta cứ kéo dài thế này, không phải là cách.”
Hai ông bà nhìn nhau, vẻ mặt rất khó xử.
Đúng lúc đó, điện thoại của bà ta vang lên, bà ta luống cuống nhấc máy.
Giọng của người giúp việc bên kia dường như rất lo lắng.
Tôi nghe lướt qua, dường như là phòng của Tiêu Kiền vang lên tiếng động lớn, nhưng người giúp việc không thể mở cửa, không biết bên trong có chuyện gì. Vì Tiêu Kiền là người của công chúng, bà ta cũng không dám báo cảnh sát nên gọi cho bố mẹ cậu ta để hỏi phải làm sao.
Khinh Duyên cũng nghe thấy hết, sắc mặt con bé tái nhợt, vội vàng cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài.
Hai ông bà kia cũng hấp tấp chạy theo.
Tôi nhìn phòng khách trống rỗng trong chốc lát, khẽ thở dài.
Quản gia nhìn thấy tâm trạng tôi không tốt: “Thưa bà, chúng ta có nên cử người đến xem sao?”
“Để ý tình hình, có gì thì báo lại cho tôi.” Tôi cần phải xử lý hết những rắc rối bên ngoài trước rồi mới đến lượt cậu ta.