Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại CON GÁI TÔI BỊ CHỒNG PHẢN BỘI Chương 3 CON GÁI TÔI BỊ CHỒNG PHẢN BỘI

Chương 3 CON GÁI TÔI BỊ CHỒNG PHẢN BỘI

5:54 chiều – 17/11/2024

Chương 7

Công ty quan hệ công chúng đưa ra mấy phương án, có cách vòng vo, cũng có cách đối đầu trực diện.

Một vài người bạn đã đầu tư nhiều tiền vào các tác phẩm của Tiêu Kiền cũng đến dò hỏi, có lẽ họ đã nghe được gì đó.

Tôi không nói rõ Tiêu Kiền đã làm gì, chỉ bảo họ liên hệ với công ty quan hệ công chúng và bộ phận pháp lý. Thực ra, đến mức này, mọi người cũng hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Vài người tính nóng đã ngay lập tức phát hành tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Tiêu Kiền ngay trong ngày.

Đến tối, Khinh Duyên gọi điện, giọng có phần lo lắng: “Mẹ, có phải mẹ bảo chú Phương và mọi người tuyên bố chấm dứt hợp đồng không? Hợp đồng của Tiêu Kiền với họ vẫn chưa hết hạn mà.”

Nếu con bé đang đứng trước mặt tôi bây giờ, tôi thực sự muốn lắc lắc đầu con bé xem có bao nhiêu nước trong đó.

“Mẹ không nói gì cả, đây là quyết định của chú Phương và mọi người.”

Con gái tôi nghe ra được cơn giận kìm nén trong giọng tôi, im lặng một lúc rồi nói: “Chiều nay Tiêu Kiền bị hạ đường huyết, ngất trong phòng, đập đầu, tình trạng không tốt. Con sẽ ở lại đây vài ngày, đợi anh ta khỏe lại rồi chúng ta sẽ bàn chuyện tiếp.”

Nói xong, con bé cúp máy.

Tôi không thể nói rằng tôi không giận, thậm chí tôi muốn cho con bé hai cái tát để tỉnh lại.

Nhưng đội quan hệ công chúng vẫn đang đợi tôi quyết định trong phòng họp.

Tôi quyết định không quan tâm đến ý kiến của con bé nữa.

“Phát tin ra ngoài, nói rằng Khinh Duyên và Tiêu Kiền đang làm thủ tục ly hôn, mẹ đứa trẻ là người khác. Thêm thông tin chi tiết thì chờ phản ứng rồi xem xét.” Tôi chỉ thị cho đội ngũ.

Lẽ ra tôi muốn thuyết phục Khinh Duyên trước rồi mới công khai, tránh cho con bé bị cảm xúc chi phối mà công khai phản đối tôi.

Nhưng giờ có vẻ như cả gia đình Tiêu Kiền đã nhìn trúng điểm yếu của con gái để ép tôi.

Tôi chẳng ngại bị cười nhạo, so với việc bị người ta giẫm đạp lên mặt, bị bàn tán vài câu chẳng là gì.

Nhưng không ngờ, thông báo vừa được phát đi chưa đầy một giờ, người tôi phái đi theo dõi gia đình Tiêu Kiền đã gọi về.

“Khinh tổng, tiểu thư gặp chuyện rồi, ngài qua xem ngay đi.”

Khi tôi đến nơi, người của tôi đã phá cửa vào, giữ chặt Tiêu Kiền nằm trên sàn, không cho cậu ta cử động. Bố mẹ cậu ta đứng một bên khóc lóc, còn bác sĩ riêng của tôi đang băng bó vết thương cho con gái tôi.

Tôi cau mày: “Cậu ta động thủ với con à?”

Khinh Duyên ngước lên, khuôn mặt lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy.

Đôi mắt từng rạng ngời khi nhìn Tiêu Kiền giờ chỉ còn lại sự u ám, con bé nhìn chằm chằm vào Tiêu Kiền đang nằm dưới đất, ánh mắt sắc lạnh.

Tiêu Kiền vùng vẫy, nhưng không làm được gì, chỉ có thể nằm bẹp dưới sàn như một con cá chết, vẻ mặt đầy đau khổ, nhắm chặt mắt.

Bác sĩ băng bó xong cánh tay của con bé, quay sang nói với tôi: “Khinh tổng, cánh tay của tiểu thư chỉ bị kim đâm trầy xước, không nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ đóng vảy. Những thứ kia cũng chưa kịp tiêm vào.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của bác sĩ, thấy ống kim tiêm rơi trên sàn phòng ngủ.

Thực sự, tôi cũng rất bất ngờ. Cậu ta dám đụng vào thứ này sao?

Con bé đứng dậy khỏi ghế sofa, từ từ tiến đến bên cạnh Tiêu Kiền rồi ngồi xuống. Tiêu Kiền nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi mở mắt nhìn con bé, trong mắt dường như có chút van xin.

Tôi chỉ thấy con gái tôi, người từng ngoan ngoãn nghe lời Tiêu Kiền, đưa tay vuốt ve má cậu ta, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên mặt, thấp giọng nói năm chữ: “Tiêu Kiền, anh xong rồi.”

Chương 8

Chiêu này của Tiêu Kiền thực sự rất độc ác.

Giống như một số người trên mạng nói, Khinh Duyên là một “thiên kim tiểu thư,” một người mà ai cũng ngưỡng mộ. Còn Tiêu Kiền, dù là Ảnh Đế, thực chất chỉ là một sản phẩm để giới tư bản kiếm tiền. Trong lòng cậu ta, không thể không có sự oán hận.

Cậu ta muốn dùng những thứ bẩn thỉu đó để kéo Khinh Duyên xuống khỏi bệ cao, còn muốn lấy điều này làm đòn bẩy để giữ chân con bé mãi mãi, thậm chí là uy hiếp tôi.

May mắn là người của tôi luôn giám sát mọi hành động của Tiêu Kiền từ căn phòng đối diện, kịp thời cứu được con bé.

Khinh Duyên đứng lên, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm: “Mẹ, con xin lỗi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi. Có muốn báo cảnh sát không?”

Con bé có vẻ đã tỉnh táo hơn, lạnh lùng đáp: “Dạ, có.”

Ngay khi con bé nói xong, Tiêu Kiền lại bắt đầu vùng vẫy dữ dội: “Khinh Duyên! Anh cũng bất đắc dĩ thôi, em có biết những tuyên bố chấm dứt hợp đồng đã ảnh hưởng đến anh thế nào không? Anh phải làm vậy, nếu không, cuộc đời anh sẽ hủy hoại!”

Nhưng con bé không nói thêm, trực tiếp rời khỏi căn nhà đó, lên xe về nhà.

Cảnh sát đến rất nhanh, hành động của Tiêu Kiền hôm nay đã cấu thành tội hình sự, cùng với việc sở hữu những thứ bẩn thỉu kia, nguồn gốc của chúng cũng sẽ bị điều tra.

Hình ảnh mà cậu ta cất công xây dựng trong bao năm, nay sụp đổ ngay trong một bản báo cáo của cảnh sát.

Đồng thời, cha mẹ của Tiêu Kiền cũng không ngồi yên.

Tiêu Kiền bị bắt, An Nhã thì lúc xuất hiện lúc biến mất, đứa trẻ đành phải do cha mẹ của Tiêu Kiền nuôi.

Nhưng chỉ sau vài ngày, cha mẹ của Tiêu Kiền lại bế đứa bé tìm đến nhà tôi.

“Khinh Thục Lan, con trai tôi đã bị hai mẹ con bà hại đời, bà để nó vào tù, vậy sau này đứa trẻ này phải làm sao? Bà nhất định phải cho chúng tôi một con đường sống!” Mẹ Tiêu đứng trong khuôn viên biệt thự nhà tôi hét toáng lên.

May là biệt thự của chúng tôi nằm giữa sườn núi, lại là khu vực riêng tư, không lo bị người ngoài thấy cười chê.

Quản gia cảm thấy nhức đầu: “Phu nhân, có nên đuổi họ đi không?”

“Đã làm ầm lên cả ngày, cũng đến lúc kết thúc rồi.” Tôi đặt tập tài liệu xuống, nhấp một ngụm trà, “Đi tìm An Nhã đi. Cô ta là mẹ của đứa trẻ, giờ muốn thoái thác trách nhiệm, thì không nên chút nào.”

Quản gia đã đợi lời này từ lâu, chưa đến hai tiếng sau, ông ấy đã dẫn An Nhã đến trước cửa nhà.

Tôi khoác khăn choàng, đứng trên bậc thềm, lạnh lùng nhìn cả gia đình bốn người họ.

Ánh mắt mẹ Tiêu tràn đầy căm hận: “Bà tìm cô ta làm gì? Chúng tôi đến đây là muốn bà giải thích, không phải là cô ta!”

“Bà không nói là hai người già phải nuôi cháu đến mức phải đi xin ăn sao?” Tôi chỉ vào An Nhã, người đang cúi đầu im lặng, “Mẹ đứa bé ở đây. Tôi sẽ làm chứng, đứa bé nên giao cho mẹ ruột nuôi, có đúng không?”

Hai vợ chồng nhà họ Tiêu lại bắt đầu lo lắng, miệng cũng bắt đầu nói năng bậy bạ.

Nhưng An Nhã lại giữ được sự bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Khi tôi bắt đầu mất kiên nhẫn và định đuổi họ ra khỏi nhà, An Nhã cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, đứa bé này nên giao cho tôi nuôi.” Đôi mắt cô ta nhìn thẳng vào tôi, “Vậy chẳng phải bà nên để tôi và con trai ở lại đây sao? Dù sao thì đứa trẻ này cũng là con của Khinh gia.”

Chương 9

“Khing hia? Tôi và Tiêu Kiền đã ly hôn. Đứa trẻ này chẳng liên quan gì đến Khinh hia cả.” Khinh Duyên bước ra từ phía sau tôi, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn họ.

Mắt con bé vẫn còn đỏ, nhưng ánh nhìn không còn chút lưu luyến.

An Nhã lại cười: “Liên quan gì đến Tiêu Kiền? Đứa trẻ này, là em trai ruột của cô mà.”

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.

Tôi cảm thấy ngừng thở, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Ý cô là gì?”

“Đúng vậy, tôi có một đêm với Tiêu Kiền. Nhưng một đêm mà có thai… các người nghĩ xác suất có bao nhiêu?” Nụ cười của An Nhã dần mở rộng, “Tôi luôn biết rằng không nên đặt tất cả trứng vào một giỏ. Vì vậy, có thêm lựa chọn, tìm thêm lối thoát cho bản thân thì sao nào?”

Sắc mặt của Khinh Duyên lạnh hẳn, quay sang quản gia: “Bố tôi đâu?”

Quản gia khó xử đáp: “Ông ấy vẫn đang công tác ngoài tỉnh, được mời đến dự triển lãm nghệ thuật để phát biểu.”

Tôi vốn không để ý nhiều đến Triệu Đông Cần, dù sao ông ta cũng chỉ quan tâm đến thiết kế và tác phẩm của mình.

Những năm đầu sau kết hôn, chúng tôi có những ngày hạnh phúc, nhưng giờ đây mối quan hệ của vợ chồng tôi đã phai nhạt như nước lã. 

Chỉ vì Khinh Duyên và danh tiếng của Khinh gia, tôi chưa từng nghĩ đến việc lung lay địa vị của ông ta trong gia đình.

Dù là con rể ở rể, nhưng ông ta cũng là chồng tôi, là cha của Khinh Duyên.

Cuối cùng, An Nhã cũng bế đứa bé vào nhà tôi, dù chỉ ngồi ở phòng khách.

Khinh Duyên ngồi cùng tôi trong phòng khách đến khuya, cuối cùng Triệu Đông Cần cũng trở về, mệt mỏi và lấm lem bụi đường.

Nhìn thấy An Nhã, sắc mặt của Triệu Đông Cần lập tức biến đổi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ông ta, tôi biết rằng mình đã thua hoàn toàn trước An Nhã.

Ngực tôi bắt đầu đau nhói, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

“Mẹ!” Khinh Duyên nắm lấy vai tôi, thấp giọng nói, “Mẹ có sao không? Để con gọi bác sĩ Trương đến nhé?”

Tôi lắc đầu, trừng mắt nhìn Triệu Đông Cần.

Triệu Đông Cần hiểu rõ tình hình, lập tức nhìn An Nhã và nghiêm giọng: “Cô đến đây làm gì? Mau về đi!”

An Nhã bế đứa bé, ngẩng đầu nhìn ông ta với ánh mắt thách thức: “Sao thế? Đây là nhà của anb, em không thể đến sao?”

Tôi ấn vào huyệt thái dương đang đập thình thịch, nhắm mắt lại.

Tôi không còn tâm trí để nghe những gì xảy ra tiếp theo. Chỉ biết rằng Triệu Đông Cần và An Nhã cãi nhau gay gắt vài câu, sau đó ông ta ra lệnh cho quản gia đuổi cô ta đi, bảo đảm cô ta về nơi ở của mình và không được xuất hiện gây rối nữa.

Sau đó, ông ta đến bên tôi, từ từ quỳ xuống, giọng nghẹn ngào: “Thục Lan, anh… anh đã sai lầm trong một phút chốc…”

“Chát!”

Tôi kinh ngạc ngước lên, thấy Khinh Duyên vừa hạ tay xuống.

Triệu Đông Cần ôm mặt, không tin nổi nhìn con bé: “Khinh Duyên! Bố là bố của con mà!”

Khinh Duyên chỉ cười lạnh: “Chính vì là bố nên con mới đánh.”