Nghe tin con gái đã có con, tôi vội vàng gọi điện cho con bé: “Con lén giấu mẹ sinh con rồi sao?”
Nhưng đáp lại tôi lại là giọng con gái tôi nghẹn ngào khóc nức nở: “Mẹ ơi! Con muốn ly hôn!”
….
1
Khi tôi đến nhà con gái, bên trong đã tan hoang. Người giúp việc lặng lẽ khóa mình trong phòng, không ai dọn dẹp, có lẽ sợ bị liên lụy.
Tiêu Kiền ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn con gái tôi đập phá mọi thứ. Con gái bên cạnh thì điên cuồng hét lên: “Chúng ta quen biết nhau đã chín năm, từ khi anh chỉ là một vai phụ, tôi đã không chút do dự ở bên anh, cung cấp tiền bạc cho anh theo đuổi ước mơ của mình.”
“Mẹ tôi không bao giờ muốn chúng ta tiếp tục, tôi đã cãi nhau với mẹ ba năm trời để bà chấp nhận anh, trong thời gian đó tôi đã hai lần tự tử để ép bà đồng ý, bà mới chịu bỏ tiền ra nâng đỡ anh.”
“Bao năm qua, từ phim truyền hình, điện ảnh, bài hát đơn ca… muốn thử cái gì nhà tôi không giúp anh? Ngay cả cái danh hiệu Ảnh Đế ba lần của anh, trong lòng anh không rõ là nhờ ai sao?”
“Sau chín năm cống hiến, giờ đây anh trả lại tôi thế này sao?”
Sau khi hét lên, con gái tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa, tựa vào tường bật khóc.
Tiêu Kiền lau mặt, nói: “Nghe anh giải thích, đó là do anh uống quá nhiều và lỡ với cô ấy! Cô ấy không chịu bỏ cái thai, anh cũng không có cách nào mà!”
Tôi bước vào với đôi giày cao gót, ném túi lên bàn, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Con gái tôi khóc, nhào vào lòng tôi. Tôi vỗ nhẹ vào lưng con, bảo con vào phòng nghỉ ngơi, để tôi nói chuyện với Tiêu Kiền.
Tiêu Kiền tỏ ra rất ăn năn trước mặt tôi: “Mẹ, con xin lỗi…”
Hóa ra, hơn một năm trước, vào đêm Tiêu Kiền vừa nhận được giải Ảnh Đế, cả nhóm của họ tổ chức tiệc mừng suốt đêm. Khi đó Kinh Duyên-con gái tôi- đang bận rộn với việc tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài, đã lâu chưa về nước gặp cậu ta.
Dưới tác dụng của rượu và sự cô đơn lâu dài, cậu ta đã lỡ có quan hệ với quản lý An Nhã. Sau đó, vì sợ chuyện bị lộ, cậu ta đưa cho An Nhã một khoản tiền để rời khỏi nhóm.
Không ngờ, cô ta lại mang thai và tự sinh con ra. Sau này cô ta còn bế con đến tìm Tiêu Kiền, nói rằng hai mẹ con cô quá đơn độc và bất lực.
Vì đứa trẻ, Tiêu Kiền đã giấu chuyện này vài tháng, trong thời gian đó vẫn chăm sóc hai mẹ con họ.
Rồi gần đây, đứa trẻ bị sốt cao và co giật, phải đưa vào bệnh viện. Tiêu Kiền không yên tâm nên đã lén đến bệnh viện thăm.
Không ngờ ngay lúc đó lại bị tay săn ảnh chụp được và tung tin. Tay săn ảnh đó thậm chí còn không định thương lượng, vì hắn từng bị Tiêu Kiền mắng ngay trước ống kính và bị fan của cậu ta tấn công.
Tôi nghe toàn bộ câu chuyện, gật đầu: “Được, tôi sẽ cho trợ lý chuẩn bị giấy tờ ly hôn ngay, cậu và Khinh Duyên kết thúc tại đây.”
Không ngờ Tiêu Kiền lập tức quỳ xuống: “Không, mẹ, con không muốn ly hôn với cô ấy, con thật sự yêu cô ấy!”
Chương 2
Là một Ảnh Đế nổi tiếng, được hàng vạn người hâm mộ như một đóa hoa cao quý, hóa ra cũng chẳng có gì hơn thế.
Tôi luôn biết rõ giới giải trí hỗn loạn đến nhường nào, vì vậy từ lúc Khinh Duyên quen biết Tiêu Kiền, tôi đã âm thầm quan sát cậu ta suốt năm năm, rồi mới cho phép họ đăng ký kết hôn.
Nhưng tôi vẫn mang trong lòng sự cảnh giác, cho nên không để họ công khai, lo sợ đến ngày như hôm nay, khiến con gái tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.
Con gái tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, ba mươi năm qua sống trong vinh hoa phú quý, mọi thứ đều thuận lợi như ý.
Nhưng cũng vì thế mà nó là một đóa hoa yếu đuối trong nhà kính, lại mang trong mình tư tưởng yêu đương mù quáng. Có thể nói, Tiêu Kiền là biến cố duy nhất trong cuộc đời con bé.
Giờ thì hay rồi, hôn nhân bí mật bị lộ, nhưng đối tượng lại không phải là con gái tôi.
Khinh Duyên nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi từ trong phòng, giờ đây không chịu được nữa, nước mắt giàn giụa bước ra ngoài: “Mẹ…”
“Từ lâu mẹ đã bảo với con rồi, hai đứa không hợp nhau.” Tôi cố gắng giữ sự kiên nhẫn với con gái, “Lúc đầu con chê những chàng công tử trong giới kinh doanh mà mẹ giới thiệu là hời hợt. Giờ con đã thấy chưa? Giới giải trí chỉ là công cụ của tư bản, con nghĩ họ có bao nhiêu nguyên tắc?”
Khinh Duyên nghiến răng nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đầy sự không cam lòng.
Tiêu Kiền cố gắng biện minh cho mình: “Không phải vậy đâu mẹ, đó thực sự chỉ là một sự cố. Tình cảm của con dành cho Khinh Duyên chưa bao giờ thay đổi.”
“Chỉ là… đứa trẻ vô tội, nên con mới do dự…”
Tôi giơ tay ngắt lời cậu ta: “Không cần nói thêm gì nữa, tôi là người chỉ quan tâm đến kết quả.”
Đúng lúc đó, chuông cửa bỗng vang lên.
Đây là khu biệt thự cao cấp, người lạ không dễ vào được.
Tôi quay lại nhìn Tiêu Kiền, ánh mắt sắc lạnh.
Tiêu Kiền nhíu mày, cố ý phớt lờ tiếng chuông. Nhưng con gái tôi không thể kiềm chế được, giận dữ đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái trông thuần khiết, trên tay ôm một bé trai chừng nửa tuổi.
Vừa thấy tôi, cô ta liền quỳ xuống trước cửa.
Những người này cứ như thể không có xương, quỳ xuống mà không chớp mắt.
“Xin lỗi, Khinh tổn! Mọi chuyện đều do tôi chủ động, là tôi quyến rũ Tiêu Kiền xảy ra đêm đó, cũng là tôi tự ý sinh đứa bé, sau đó cũng là tôi lấy con ra uy hiếp anh ấy, tất cả không liên quan đến Tiêu Kiền!”
Vừa nói, cô ta vừa khóc nức nở, thật sự là nước mắt ngắn dài, nhìn có vẻ đáng thương.
Không trách được Tiêu Kiền không kiềm lòng nổi.
Nhưng mà…
Tôi mỉm cười: “Cô gái, đừng vội, cho tôi thêm vài ngày, tôi sẽ cho cha của đứa bé quay về với hai mẹ con cô.”
Tiêu Kiền trở nên lo lắng, nhìn tôi với vẻ không nói nên lời.
Không ngờ An Nhã liền đặt đứa bé xuống thảm trước cửa, vừa khóc vừa nói: “Tất cả đều là lỗi của tôi, đứa bé vô tội, xin mọi người hãy nuôi nấng nó, tôi sau này sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa!”
Nói xong, An Nhã khóc và quay người bỏ đi, bóng lưng kiên quyết dần khuất xa trong nháy mắt.
Chương 3
Đứa bé mới chỉ nửa tuổi, ngồi còn không vững, vậy mà cô ta thực sự dám giao nó cho người khác.
Tôi nhướng mày, quay lại nhìn con gái mình.
Khinh Duyên đã sống ba mươi năm, chưa từng trải qua việc như thế này, đơ người ra, nhìn đứa bé nằm trên thảm, tay chân múa may khóc lớn, trông rất đáng thương.
Tôi biết, sự giáo dục tốt của nó sẽ không cho phép nó bỏ đứa trẻ này ra ngoài.
Tiêu Kiền dĩ nhiên cũng biết điều này, nhanh chóng vào nhà gọi người giúp việc ra, bảo cô ta bế đứa bé vào, tránh cho nó khóc đến ngạt thở.
Con gái tôi, đáng tiếc là nó lại chỉ đứng nhìn.
“Con còn đứng đó làm gì?” Tôi liếc nhìn Khinh Duyên.
“Mẹ, con… chuyện này…” Con bé cuống lên, dậm chân liên tục.
Tiêu Kiền dường như muốn giải vây cho sự ngượng ngùng này, định mở lời, nhưng tôi đã cướp lời trước: “Người ta đã đưa con riêng về nhà rồi, con còn không mau dọn đồ theo mẹ về?”
Nghe vậy, đứa con ngốc của tôi mới tỉnh ngộ, tức giận nói: “Ai biết trong nhà còn có đồ gì của người khác không? Con có bệnh sạch sẽ, không chịu nổi đâu! Con chẳng cần dọn gì cả, mẹ, mình đi thôi!”
Tôi gật đầu, cũng tạm ổn, ít ra con bé vẫn còn chút tự trọng.
Dù sau khi về nhà, con bé lại khóc ngất đi.
Nhưng đến hôm sau, nước mắt của con bé đã biến thành cơn phẫn nộ.
Sáng sớm, khi tôi đang ăn sáng dưới lầu, con bé với gương mặt phờ phạc nhưng khí thế bừng bừng từ trên lầu lao xuống.
“Mẹ! Mẹ xem này!” Khinh Duyên đập mạnh chiếc máy tính bảng lên bàn.
Tôi liếc nhìn, là tin sốc mới của tay săn ảnh Chu Vĩ.
Tin đó nói rằng đã phát hiện ra người vợ bí mật của Ảnh Đế Tiêu Kiền, là công chúa nhỏ của Tập đoàn Vạn Hằng, một quý cô trí thức, xinh đẹp, giàu có, trở về từ nước ngoài — Khinh Duyên.
Nếu hôm qua tôi không đưa con bé ra khỏi ngôi nhà đó, chắc giờ này con bé đã bị đám phóng viên vây kín với đủ loại ống kính chĩa vào.
Đến lúc đó, dù đứa bé không phải là của con bé, cũng chẳng ai tin. Cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Người ta chỉ thích tin vào những gì họ nghe thấy đầu tiên, tức là theo cảm tính ban đầu.
Nếu mọi người đều cho rằng đứa bé là con của Khinh Duyên và Tiêu Kiền, thì Khinh Duyên càng phủ nhận lại càng thêm mờ ám.
Đến lúc ấy, con riêng cũng sẽ thành con ruột.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Cô quản lý cũ của Tiêu Kiền, đúng là thủ đoạn không tầm thường.”
Tôi nhìn vào ánh mắt có phần hoang mang của con gái: “Bọn họ không chỉ muốn ngồi trên đầu con, mà còn muốn ép con phải chịu đựng sự nhục nhã này.”