19
Lần xuống Giang Nam tiếp theo là vào năm thứ hai sau khi ta và Minh Châu thành thân.
Lúc này, tóc mai của Hồng Liên đã thêm vài sợi bạc.
Nhưng như mọi năm, tẩu ấy vẫn lo lắng ta ở vùng đất giàu có, sợ ta đói, nên chất đầy đồ lên xe ngựa.
Ngoài những thứ đó, tẩu ấy còn nhét vào tay áo ta một phong bao đỏ đã chuẩn bị từ sớm.
Ta cười khổ: “Tẩu tẩu, đệ đã thành thân rồi, không còn là trẻ con nữa.”
“Cần phải có, cần phải có.” Hồng Liên cười tươi, “Mẫu thân ta bảo, người đi xa phải mang theo phong bao đỏ, để được may mắn.”
Minh Châu cũng cười tươi, nói: “Phu quân, chàng cứ nghe theo tẩu tẩu đi.”
Đã có thê tử nói thế, ta nào có lý do không nghe.
Từ ngày đầu tiên gả vào nhà ta, nàng ấy luôn ở trong phủ An Viễn hầu cùng ta, chưa bao giờ trở về công chúa phủ để ở.
Suốt hơn một năm nay, dù ta có ở nhà hay không, nàng ấy và Hồng Liên luôn cùng nhau chăm lo cho cả gia đình.
Giờ đây, thấy trong nhà sắp có thêm một thành viên mới, không chỉ riêng ta mà cả Hồng Liên và đại ca đều tràn đầy kỳ vọng.
Ta lần lượt chào tạm biệt mọi người, không nỡ rời xuống Giang Nam.
Khi ta trở về, đúng lúc Minh Châu chuyển dạ.
Ngày đó, ta, người đã từng xử lý hàng trăm tham quan, từng đứng trước bao nhiêu vụ án mạng, lại đứng trước cửa phòng sinh mà chân tay run rẩy.
Lúc ấy, ta chợt hiểu tại sao khi xưa, khi Hồng Liên sinh cháu trai, đại ca cũng không đứng vững được.
So với ta đang rối loạn, Hồng Liên lại còn điềm tĩnh hơn cả mẫu thân khi xưa.
Tẩu ấy chỉ huy nha hoàn đun nước sôi, sai vài đại phu đứng bên ngoài chờ, bà mụ cũng đã sẵn sàng bên trong hỗ trợ.
Ngay cả tã lót cho đứa trẻ, tẩu ấy cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Khi đứa bé vừa chào đời, tẩu ấy bế ra cho ta xem: “Nhị lang, mau lại đây, đệ cũng đã làm cha rồi!”
Ta run run bế đứa bé từ tay tẩu ấy, thấy đường nét khuôn mặt của nó giống hệt Minh Châu, lòng ta như tan chảy.
Hồng Liên thấy ta không rời mắt khỏi đứa trẻ, liền mỉm cười: “Sau này nhà chúng ta lại càng thêm náo nhiệt.”
Phải rồi!
Từ năm nàng bước chân vào cửa nhà chúng ta, phủ hầu đã luôn náo nhiệt.
Giờ đã hai mươi năm trôi qua, tuy phụ thân và mẫu thân không còn nữa, nhưng trong nhà vẫn luôn rộn ràng như trước.
Ta nghĩ, phụ thân nói đúng, nhà chúng ta có được Hồng Liên làm chủ mẫu, quả là phúc lớn.
Vài ngày sau, ta đem những suy nghĩ trong lòng nói với đại ca.
Đại ca nhìn về phía Hồng Liên, khi ấy tẩu ấy đang cho gà ăn, trong mắt huynh ấy đầy dịu dàng: “Phải, có được nàng làm thê tử, đời này của ta, Tống Yến, ba kiếp cũng không hết may mắn.”
1
Ta từ nhỏ đã thân thể yếu đuối, sống được đến nay đều nhờ thuốc của các đại phu.
An Viễn hầu phủ tuy là một gia đình danh giá, nhưng các tiểu thư trong kinh thành không ai muốn gả cho một kẻ ốm yếu như ta.
Tưởng rằng ta sẽ chết vì bệnh tật, nhưng mẫu thân lại tìm cho ta một mối hôn sự.
Ngày định ra hôn sự, bà khóc đến hai mắt đỏ hoe: “A Yến, đều là lỗi của mẫu thân.. Nếu như mẫu thân con không phải là ta, chắc con đã có thể khỏe mạnh như những người khác rồi.”
Ta biết, bà luôn cho rằng việc ta ốm yếu là do bà.
Ngay cả việc các tiểu thư không xem trọng ta, bà cũng tự trách mình.
Nhưng ta chưa từng nghĩ như vậy.
Ta an ủi bà, bà lấy lại bình tĩnh, rồi mới nói với ta: “Cô nương này xuất thân thấp kém, là con gái nhà nông. Nhưng mệnh của nàng rất tốt, ta và phụ thân con đã đến hỏi phương trượng trụ trì của Đại Quốc tự, người cũng nói hôn sự này rất tốt, chỉ là…”
Mẫu thân nói đến đây thì dừng lại.
Ta biết bà không thể nói ra điều gì sau đó.
Dù sao đi nữa, việc đại thiếu gia của phủ An Viễn hầu cưới một cô nương ngốc đã sớm lan truyền khắp kinh thành.
Ta cười, nói: “Mẫu thân, nàng đã không chê con, con cũng sẽ không chê nàng.”
Thật lòng mà nói, ta không hề ghét bỏ Hồng Liên.
Chính xác hơn, nàng không chê ta, như vậy đã khiến ta cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Dù đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn nhớ rõ đêm tân hôn ấy.
Khi đó, ta đã nghĩ rằng, với thân thể yếu đuối này, ta sẽ chẳng sống được thêm bao nhiêu năm nữa.
Và nàng đã gả cho ta, vậy ít nhất ta cũng nên để lại cho nàng một đứa con.
Có con, nàng ở phủ hầu rộng lớn này cũng coi như có niềm hy vọng.
Nhưng điều làm ta bất ngờ là, nàng từ chối.
Ta nghĩ có lẽ nàng chê ta, nhưng không ngờ, nàng mở miệng nói: “Mẫu thân ta bảo, chàng phải dưỡng kỹ thân thể, đợi khỏe hẳn rồi, chúng ta sẽ có con.”
Nàng nói câu đó với vẻ rất nghiêm túc.
Ta nhìn nàng hồi lâu rồi mới hỏi: “Vậy nàng định dưỡng ta thế nào?”
Nghe đến đây, mắt nàng bỗng sáng lên: “Ta biết trồng rau, nuôi gà, vịt! Mẫu thân ta bảo, gà mái già hầm canh là bổ nhất, ngày mai ta sẽ bắt gà nuôi cho chàng!
“Khi gà lớn lên, tất cả đều cho chàng ăn!”
Nói xong, nàng còn bổ sung: “Trứng gà cũng cho chàng ăn!”
Đêm đó, nàng đã nói với ta rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như cách nuôi gà con, cách cày đất, cách trồng rau, và cả cách hầm gà ngon nhất.
Nàng nói rất nhiều, vô cùng hoạt bát, hoàn toàn không phải kẻ ngốc.
Hồng Liên đối với ta thực sự rất tốt.
Tốt đến mức ta cảm thấy như mình đang trong giấc mộng.
Có món gì ngon, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là ta.
Khi đi dự tiệc ở ngoài về, nàng luôn kể cho ta nghe những người nàng đã gặp, những chuyện xảy ra.
Thậm chí, khi cày đất mà bắt gặp vài con sâu lợn, nàng cũng vui vẻ chia sẻ với ta.
Dần dần, ta nhận ra ta không thể sống thiếu nàng.
Trước khi thành thân với nàng, ta đã chuẩn bị tinh thần để chết.
Nhưng giờ đây, ta không muốn chết nữa.
Không, chính xác hơn là, ta không nỡ chết.
Hồng Liên trong lòng chỉ có mình ta, ta làm sao có thể bỏ rơi nàng?
Ta phải sống tiếp.
Vì vậy, ta đã đi Giang Nam chữa bệnh.
Lần đó là lần đầu tiên ta và Hồng Liên xa nhau kể từ khi thành thân.
Và cũng là lần đầu tiên nàng cứu mạng ta.
2
Chưa bao lâu sau khi từ Giang Nam trở về, ta mắc bệnh dịch.
Hồng Liên bụng mang dạ chửa, ngày đêm không quản khó nhọc chăm sóc ta.
Lúc đó, ta đã gần như không chịu nổi nữa, lại sợ nàng quá mệt mỏi, nên có chút nản lòng, không muốn uống thuốc.
Nhưng nàng nổi giận với ta: “Chàng không nghe lời! Phải đánh!”
Đây là lần đầu tiên nàng giận ta.
Hai mắt nàng đỏ hoe, trông như mắt thỏ.
Ta nhìn bụng nàng, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bưng bát thuốc lên uống.
Mấy ngày liền, ta ngoan ngoãn uống thuốc, dù uống vào là lại nôn ra, nhưng cũng không dám bỏ thuốc.
Tuy nhiên, Hồng Liên vẫn lạnh nhạt với ta.
Dù vậy, nàng vẫn cẩn thận sắc đủ từng bát thuốc cho ta.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng cũng gầy guộc đi rất nhiều.
Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy nàng đang lau mồ hôi cho ta, sắc thuốc cho ta, ta liền sợ hãi.
Không phải sợ nàng mệt mỏi, mà là sợ ta không vượt qua được kiếp nạn này.
Nếu ta chết, nàng phải sống thế nào một mình đây?
Vì vậy, ta cắn răng, dù thuốc có khó uống đến đâu, ta vẫn uống từng bát từng bát.
Hồng Liên cũng kiên trì cùng ta, từng ngày từng ngày một.
Khi thái y đến kiểm tra lại, ta đã giữ được chút hơi thở cuối cùng.
Dù hy vọng sống sót không nhiều, nhưng ít nhất ta chưa chết ngay lập tức.
Đêm đó, ta ngủ mơ màng, nghe thấy Hồng Liên ngồi bên giường khóc.
Nàng vừa nắm chặt tay áo ta, vừa nói nhỏ: “A Yến, chàng phải sống. Nếu chàng chết, ta sợ lắm.”
Chúng ta đã thành thân gần hai năm, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói nàng sợ.