Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHỊ DÂU NGỐC Chương 8 CHỊ DÂU NGỐC

Chương 8 CHỊ DÂU NGỐC

11:07 sáng – 20/11/2024

Ta mở mắt, kéo nàng vào lòng: “Đừng sợ, ta không chết đâu.”

Mấy ngày sau, hoàng hậu và công chúa được đưa đến. Hồng Liên run rẩy hỏi ta: “Ngài ấy là hoàng hậu, nếu ta chữa chết ngài thì phải làm sao?”

Ta cười, vuốt má nàng: “Không sao, nếu có chuyện, ta sẽ gánh cho nàng.”

Thế là, nàng dùng hơn nửa số gà vịt trong nhà làm vật thí nghiệm, cứu sống hoàng hậu và công chúa, cũng cứu cả nửa phủ hầu, và hơn hết là cứu sống vô số dân chúng.

Trận chiến chống dịch ấy, nàng đã tự tay giành được phong hàm tam phẩm, và được cả thành kính trọng.

Năm đó, nàng đã lần thứ hai cứu mạng ta.

3

Sau khi ta nhập triều làm quan chưa được bao lâu, Tây Bắc và Tây Nam đại hạn, các phiên vương nhân cơ hội nổi dậy.

Thánh thượng cử không ít trọng thần đi dẹp loạn và cứu trợ, trong đó có ta và phụ thân.

Trong lúc hỗn loạn, phụ thân suýt bị giết, ta lao đến đỡ cho người hai nhát dao, thân thể suy kiệt.

Đêm ta bị thương, Hồng Liên đã mơ thấy ta toàn thân đẫm máu.

Nghe tiểu đệ kể lại, ngày hôm sau nàng đã vào cung, cầu xin thánh thượng cứu ta.

Thánh thượng không cho phép nàng, một nữ nhân, đi mạo hiểm, nên nàng lại đến cầu xin hoàng hậu.

Không biết nàng đã quỳ bao nhiêu lần trong điện hoàng hậu, ta chỉ biết, khi nàng vội vã đến bên ta, hai vết thương trên người ta đã đầy mủ và giòi.

Nàng vừa khóc, vừa nhét thanh cắn răng mà con trai từng dùng vào miệng ta, đôi mắt đỏ hoe, cầm dao cạo sạch mủ và dòi trên vết thương.

Khó khăn lắm mới xử lý xong vết thương, băng bó lại, nàng mới bật khóc thành tiếng.

Và khóc mãi cho đến khi ngất đi.

Tỉnh dậy, nàng lại như không có chuyện gì, tiếp tục thay thuốc, băng bó cho ta.

Khi ta khỏe lại, nàng lại bận rộn ở phía trước, giúp bếp núc, nấu ăn cho binh lính.

Thời gian đó, khắp doanh trại đều là những binh sĩ bị thương, ngoài ra còn có vô số dân chạy nạn.

Ngoài doanh trại, còn có cả những con sói đói vây quanh rình rập.

Nhưng nàng chưa bao giờ lùi bước.

Nàng nói: “Chàng là phu quân của ta, dù có chết, ta cũng cùng chết với chàng.”

Khi nàng nói những lời ấy, ánh mắt nàng kiên định đến mức không giống như người từng bị gọi là ngốc.

Khi ta hồi phục, hai phiên vương cũng đã bị các tướng quân bắt giữ và đưa về kinh.

Chúng ta đi theo đại quân, thong thả tiến về kinh thành.

Ta hỏi nàng: “Hồng Liên, nàng có bao giờ hối hận vì đã lấy ta không?”

Ta luôn nghĩ rằng, nếu không phải vì lấy ta, nàng đã không phải lo sợ mỗi ngày, cũng không phải chịu sự chế giễu của người đời.

Dù sao, ta đã từng cùng nàng về thăm nhà vài lần.

Người trong thôn của nàng rất hiền lành, gặp nàng đều mỉm cười, chưa bao giờ có ai chế nhạo nàng.

Sau khi hỏi câu đó, ta cảm thấy có chút lo lắng.

Ta biết, nàng ở hầu phủ không vui như trước kia.

Nhưng câu trả lời của nàng làm ta sững sờ.

Nàng nói: “Lúc mới gả về, ta sợ lắm. Ta sợ chàng chê ta ngốc, cũng sợ chàng chê ta vụng về.

“Những tiểu thư ấy thấy ta liền che miệng cười. Họ nghĩ ta không biết họ cười gì, nhưng ta biết…

“Nàng nói họ cười ta là kẻ ngốc, cười ta quê mùa, không biết cầm kỳ thi họa, cho rằng ta không xứng với chàng.”

Nói đến đây, nàng nhìn ta chăm chú: “Nhưng ta không hối hận khi gả cho chàng. Mẫu thân ta đã nói, chàng là phu quân của ta, ta đối tốt với chàng, chàng đối tốt với ta, thế là đủ.”

Ngày đó, ta nắm chặt tay nàng, từng lời từng chữ nói với nàng: “Hồng Liên, nàng có biết không? Thật ra nàng đã cứu ta không chỉ ba lần.”

Nàng nhìn ta đầy bối rối, không hiểu vì sao ta lại nói như vậy.

Nàng không hiểu, cũng không sao.

Ta tự mình hiểu là đủ.

Lần đầu tiên nàng cứu ta là khi cho ta một hy vọng để sống tiếp.

Lần thứ hai là khi có trận dịch bệnh năm đó.

Lần thứ ba là chuyến đi Tây Bắc này.

Còn lần thứ tư, chính là vừa rồi.

Những lời nàng nói, từng chữ từng câu đều chứa đầy sự ấm áp, sưởi ấm trái tim ta.

Lúc này, ta không chỉ muốn sống tiếp, mà còn muốn sống lâu trăm tuổi.

Ta muốn giành cho nàng thêm nhiều danh vị cao quý hơn, muốn dành cho con trai một tương lai rộng mở hơn.

Ta muốn được ở bên nàng mãi mãi.

Nếu đến lúc trăm năm, ta cũng mong nàng đi trước ta.

Vì ta biết, nếu ta đi trước, nàng chắc chắn sẽ khóc đến đau lòng.

Ta không muốn nàng phải chịu đựng nỗi đau đó.

Phiên ngoại 2: Minh Châu Công chúa

Từ nhỏ ta đã biết rằng, nếu không có đại nương tử của phủ An Viễn hầu, ta đã không sống được.

Khi ta khoảng sáu bảy tuổi, mẫu hậu thường đưa ta đến phủ An Viễn hầu để thăm vị đại nương tử ấy.

Đại nương tử nấu ăn rất ngon, lại hiền lành.

Mỗi lần đến, tẩu ấy đều tự tay nấu cho ta món canh cá mà ta thích nhất.

Tẩu ấy còn dẫn ta ra vườn bắt sâu, mẫu hậu cũng không cản.

Mỗi lần rời đi, tẩu ấy luôn đưa chúng ta một con gà mái.

Tẩu ấy nói: “Hoàng hậu nương nương, gà mái hầm canh bổ lắm, rất tốt cho tiểu công chúa.”

Những gì đại nương tử cho, mẫu hậu chưa bao giờ từ chối.

Hơn nữa, tẩy ấy còn dặn dò cách hầm canh, mẫu hậu nhất định tự tay vào bếp nấu cho ta.

Năm này qua năm khác, nhị lang của phủ An Viễn hầu đến tuổi định thân, nhưng ta thì vẫn chưa đủ mười lăm.

Dù vậy, mẫu hậu vẫn đích thân đến phủ An Viễn hầu để định hôn sự cho ta.

Dù ta rất thích vị đại nương tử ấy, nhưng trong kinh thành còn nhiều công tử xuất sắc hơn nhị lang của phủ Tống gia.

Ta hỏi mẫu hậu: “Vì sao nhất định phải là nhị lang nhà họ?”

Mẫu hậu nói: “Trên đời này, chỉ có Hồng Liên là người yêu thương con như ta. Gả con cho Tống gia, cả đời này con sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

Lúc đó, ta không tin lời này.

Ta là công chúa được sủng ái nhất triều đình, chẳng phải đại nương tử phủ An Viễn hầu, ngay cả đại nương tử phủ Quốc công cũng luôn kính trọng ta đấy thôi?

Nhưng sau khi gả cho nhị lang của Tống gia, ta mới hiểu lời mẫu hậu không sai.

Đại nương tử Hồng Liên thật sự đối xử với ta rất tốt.

Sự tốt ấy không chỉ đơn giản là yêu thương người thân của nhị lang, mà còn xuất phát từ tấm lòng chân thật.

Sợ rằng sau khi nhị lang xuống Giang Nam, ta sẽ không quen,  tẩu ấy ngày nào cũng đưa ta đi chơi.

Trong mắt tẩu ấy, ta vẫn chỉ là một cô nương nhỏ.

Dù ta đã sinh hai đứa con, tẩu ấy vẫn cưng chiều ta như con gái.

Tẩu ấy sẽ vuốt đầu ta như cách  tẩu ấy vuốt đầu nhị lang, cũng để ta nằm trên đùi tẩu ấy mà làm nũng, lăn lộn.

Khi về già, mỗi khi có món điểm tâm ngon, tẩu ấy cũng để dành phần cho ta.

Không bao lâu sau, tẩu ấy qua đời.

Đêm đó, khắp phủ hầu đều vang lên tiếng khóc.

Nhưng đại ca lại không rơi một giọt nước mắt.

Ta lén hỏi nhị lang: “Chẳng phải đại ca yêu thương tẩu tẩu nhất sao? Nay tẩu tẩu đã không còn, vì sao huynh ấy lại không khóc lấy một tiếng?”

Nhị lang xoa đầu ta, rồi thở dài một tiếng: “Ngốc ạ, đại ca nào phải không đau lòng, huynh ấy đau lòng đến nỗi trái tim đã tan vỡ rồi.”

Đêm trước khi Hồng Liên được an táng, đại ca cũng ra đi theo.

Khi ta và nhị lang an táng họ cùng nhau, ta mới hiểu những lời nhị lang từng nói.

Trên đường về nhà, ta tựa đầu vào vai nhị lang: “Nếu một ngày nào đó chúng ta chia xa, chàng phải đi trước ta.”

Nhị lang nhíu mày: “Đang yên lành, sao lại nói chuyện này?”

“Nhị lang, thiếp nói thật đấy.” Ta nghiêm túc nói.

Khi xưa, Hồng Liên đã cứu mạng thiếp, rồi yêu thương thiếp như con gái, che chở thiếp suốt cả đời.

Nếu thực sự phải chia xa, thì cũng phải để thiếp là người đi sau.

Ta nói rất chân thành: “Khi ấy, chàng hãy đợi thiếp ở dưới. Sau khi thiếp thu xếp xong mọi việc trong phủ, sẽ đi tìm chàng.”

Nói xong, ta âm thầm cầu nguyện với ông trời.

Nhị lang đã che chở, yêu thương thiếp suốt cả đời, đến khi già rồi, thiếp không nỡ để chàng phải đau lòng.

Ông trời ơi, người đã cho đại ca toại nguyện, cũng hãy toại nguyện cho con!

End