“Nàng nói không chỉ ba lần, vậy còn lần nào nữa?”
Đại ca mỉm cười, không nói tiếp.
Huynh chỉ nhấn mạnh rằng, nếu không có Hồng Liên, huynh ấy đã xuống Âm phủ từ lâu.
Nhưng Hồng Liên không bao giờ cho rằng đó là công lao của mình, nàng nói: “Mẫu thân ta bảo, phải chăm sóc chàng cho tốt.”
Chỉ một câu nói đó thôi, khi dịch bệnh hoành hành, mọi người đều sợ chết, nhưng nàng không sợ, dù bụng mang dạ chửa, nàng vẫn ở bên cạnh đại ca.
Khi Tây Bắc và Tây Nam loạn lạc, ai nấy đều muốn ở lại kinh thành hưởng bình yên, nhưng nàng thì không.
Nàng nhỏ bé, nhưng lại lên Tây Bắc, kéo đại ca về từ cõi chết.
Ta nhớ rất rõ, ngày họ ba người trở về phủ hầu, mẫu thân vừa dắt tay cháu trai vừa cười vừa khóc, còn phụ thân thì ánh mắt cũng rưng rưng.
16
Năm ta mười bảy tuổi, phụ thân lâm bệnh.
Ông kéo thân thể ốm yếu của mình vào cung, xin thánh chỉ, truyền lại tước vị cho đại ca.
Ngày đại ca kế vị, phụ thân nói với Hồng Liên: “Hầu phủ chúng ta có được ngày hôm nay, ngoài nhờ tổ tiên, còn phải cảm ơn con rất nhiều.
“Nếu không nhờ con cứu hoàng hậu và công chúa năm đó, còn cứu giúp bá tánh trong thiên hạ, phủ An Viễn hầu của chúng ta không thể được thánh thượng trọng dụng như vậy.”
Nói đến đây, ông nhìn về phía đại ca: “Giờ đây, trọng trách của phủ hầu đã hoàn toàn giao cho con. Ta, một thân già này, sống được ngày nào, là Diêm Vương còn nể mặt ngày ấy.
“Về sau con phải chăm sóc thật tốt cho Hồng Liên, chăm sóc cho mẫu thân con.”
Nói xong, ông gọi ta lại gần: “Nhị lang, con cũng lớn rồi, dù con chọn theo gì, phụ thân đều yên tâm. Chỉ có một điều, chuyện hôn sự sau này của con, nhất định phải để tỷ tỷ con quyết định.”
Hồng Liên đối với ta, vừa là tẩu tẩu, vừa là tri kỷ, nhưng cũng là trưởng tẩu như mẫu.
Việc hôn sự của ta giao cho nàng quyết định, ta không có chút dị nghị, mẫu thân cũng đồng ý.
Mẫu thân nói: “Tẩu tẩu của con tuy không đọc nhiều sách, nhưng tấm lòng thuần khiết, nhìn người cũng có cách riêng của nó. Nó chọn, chắc chắn không sai.”
Thân thể của phụ thân ngày một yếu hơn, để ông yên tâm, Hồng Liên liền bắt tay vào lo liệu hôn sự cho ta.
Nàng cùng mẫu thân đến phủ Bội Quốc công, tìm đại nương tử nhà họ để bàn về chuyện này.
Ngày hôm sau khi từ phủ Bội Quốc công trở về, nhà nào có tiểu thư đều gửi thiếp mời Hồng Liên qua phủ uống trà.
Nhưng Hồng Liên còn chưa kịp đến, hoàng hậu đã đến.
Bao nhiêu năm nay, hoàng hậu vẫn ghi nhớ chuyện Hồng Liên đã cứu mạng bà và công chúa.
Khi biết ta đang chuẩn bị nói chuyện hôn sự, bà không quanh co, mà nói thẳng với Hồng Liên:
“Giờ đây ngươi là chủ mẫu của hầu phủ, hôn sự của Nhị lang nhà các ngươi chắc chắn cũng do ngươi định đoạt.
“Ta chỉ muốn hỏi, ngươi thấy Minh Châu của ta có xứng với Nhị lang nhà ngươi không?”
Minh Châu trong miệng hoàng hậu chính công chúa năm đó từng ở phủ ta.
Nghe vậy, mẫu thân sững sờ.
Còn Hồng Liên thì hơi chần chừ: “Hoàng hậu nương nương, Nhị lang lớn hơn Minh Châu công chúa nhiều tuổi.”
Mẫu thân vừa nghe nàng thực sự đang cân nhắc chuyện này, suýt nữa thì chết ngất!
Bà vội vàng quỳ xuống trước hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, Hồng Liên thật thà, mạo phạm đến nương nương và thế tử, mong nương nương rộng lượng tha thứ cho Hồng Liên.”
“Ngươi mau đứng lên.” Hoàng hậu mỗi lần đến phủ đều chưa bao giờ tỏ vẻ quyền quý, “Hồng Liên là ân nhân của bổn cung và Minh Châu, không cần đa lễ.”
Hoàng hậu cũng biết có mẫu thân ở đây thì bà không thể nói chuyện thoải mái với Hồng Liên, bèn bảo ma ma bên cạnh đưa mẫu thân ra ngoài.
Sau khi mẫu thân rời đi, hoàng hậu mới tiếp tục nói với Hồng Liên: “Minh Châu tuy nhỏ hơn Nhị lang nhà các ngươi, nhưng chỉ cần Nhị lang nhà các người đồng ý, chúng ta cũng sẵn sàng chờ.”
Hồng Liên suy nghĩ rất lâu, rồi mới đáp: “Hoàng hậu nương nương, để thần phụ bàn bạc với Nhị lang, ngày mai sẽ vào cung trả lời người, được không?”
Hoàng hậu biết Hồng Liên xem ta như con gái mà nuôi dưỡng, bèn mỉm cười gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ cho người đến đón ngươi.”
17
Trong bữa tối, Hồng Liên trước mặt đại ca kể lại lời của hoàng hậu, rồi mới hỏi ta: “Nhị lang, đệ có nguyện ý không?”
Hoàng hậu đã nói dù ta trở thành phò mã vẫn có thể lên triều làm quan.
Ta chưa kịp nói
Phụ thân nghiêm túc nói: “Ý ta cũng như ý của đại ca con, nếu con đồng ý, ngày mai mẫu thân và tẩu tẩu của con vào cung, sẽ trả lời hoàng hậu.
“Nhưng dù con có nguyện ý cưới công chúa hay không, tương lai của con phải tự mình nắm bắt!”
Ta gật đầu thật mạnh, rồi quay sang Hồng Liên: “Đệ nguyện ý.”
Nghe ta nói vậy, Hồng Liên nhoẻn miệng cười: “Minh Châu cũng là một đứa trẻ ngoan.”
Trong mắt nàng, ta là một đứa trẻ ngoan, và công chúa Minh Châu cũng vậy.
Hôn sự của ta và công chúa Minh Châu được định vào mùa thu, còn Hồng Liên hạ sinh cháu trai vào mùa đông.
Trong nhà liên tục có hai chuyện vui, phụ thân vui mừng, sức khỏe cũng cải thiện phần nào.
Sang xuân năm sau, cháu trai bắt đầu bi bô tập nói, Hồng Liên cũng như thường ngày, hoặc trồng rau nuôi gà, hoặc vào bếp nấu ăn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua êm đềm, cho đến một ngày, sứ thần từ biên giới đến phủ hầu.
Vị công chúa ngoại bang khi gặp Hồng Liên đã thẳng thừng nói: “Hầu gia anh minh thần võ, lại đầy bụng thi thư, ngươi không xứng với chàng.”
Lúc này Hồng Liên vẫn mơ hồ không hiểu.
Nàng quay sang hỏi ta: “Ý của nàng ta là gì?”
Chưa kịp để ta trả lời, công chúa ngoại bang đã nói: “Ta chọn chàng ấy làm phò mã rồi!”
Hồng Liên nghe xong, ngẩn người một lúc lâu mới thốt lên: “Sao lại đến tận cửa đòi cướp nam nhân? Ở làng ta, ngay cả chó cũng không cướp kiểu này…”
Chỉ một câu nói thôi, khiến công chúa ngoại bang đỏ bừng cả mặt, cổ cũng nghẹn lại.
Nhưng Hồng Liên nói với vẻ mặt chân thành, hoàn toàn không có ý chế giễu: “A Yến là phu quân của ta, chúng ta đã hứa với nhau không rời xa nhau, ta không đưa chàng cho cô.”
Công chúa ngoại bang còn định nói thêm gì đó, nhưng đại ca vừa lúc trở về, xuống ngựa rồi chạy ngay vào, bảo vệ Hồng Liên sau lưng: “Trước đó, ta đã nói rõ với thánh thượng, đời này của ta, chỉ có một phu nhân là nàng ấy thôi!”
Công chúa ngoại bang giận đến mức dậm chân: “Nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, không xứng với ngươi!”
Hồng Liên thò đầu ra từ sau lưng đại ca: “Ta không ngốc!”
Đại ca nắm chặt tay Hồng Liên, rồi nói với công chúa ngoại bang: “Chuyện này đến đây thôi, công chúa Sài Luân đừng tiếp tục làm khó nữa.”
Công chúa ngoại bang còn định nói thêm, nhưng đại ca lập tức sai người đưa nàng về chỗ ở.
Bữa tối hôm đó, Hồng Liên ăn không nhiều.
Thấy nàng buồn bã, hôm sau, đại ca xin phép nghỉ và đưa nàng về quê hái rau dại.
Mỗi lần tâm trạng không vui, Hồng Liên thường thích đi hái rau dại, rồi làm bánh bao nhân rau.
Hôm đó, trong khi đại ca đang hái rau dưới nắng, huynh ấy nói với Hồng Liên đang ngồi dưới bóng cây:
“Đừng nói là công chúa ngoại bang, dù có là tiên nữ trên trời cũng không bằng nàng.
“Trong lòng ta, nàng là người tốt nhất. Ngoài nàng ra, ta không cần ai cả.”
Khi về quê, Hồng Liên vẫn còn buồn bã.
Nhưng lúc trở về, mặt nàng rạng rỡ như hoa nở.
Mẫu thân thấy tình cảm ohu thê họ khắng khít như vậy, liền cảm thán với phụ thân: “Hai đứa trẻ này đã thành thân mười năm rồi, mà chưa bao giờ thấy chúng cãi vã.
“Hồi nàng ấy mới vào cửa, ta trong lòng không yên chút nào. Giờ thì, dù chúng ta có cùng rời đi, ta cũng chẳng sợ.”
Người ta thường nói, có được một nàng dâu tốt, nhà sẽ hưng thịnh ba đời.
Mẫu thân cảm thấy, Hồng Liên chính là nàng dâu tốt đó.
18
Ba năm sau khi ta và công chúa Minh Châu đính hôn, phụ thân và mẫu thân lần lượt qua đời chỉ trong ba ngày.
Lúc đó, ta vừa theo Hộ Bộ xuống Giang Nam, không kịp trở về.
Đại ca và Hồng Liên đã lo liệu mọi chuyện, khi ta trở về, đã là ba tháng sau.
Hôm đó, Hồng Liên dẫn hai đứa cháu ra cửa đón ta.
Nhìn thấy mấy sợi tóc bạc nơi mái tóc của tẩu ấy, ta không kìm được nước mắt rơi xuống.
Như bao năm trước, tẩu ấy đưa tay ra, định xoa đầu ta.
Nhưng ta giờ cao hơn đại ca rất nhiều, tẩu ấy không với tới, nên ta cúi người xuống để tẩu ấy xoa.
Tay tẩu ấy vuốt lên đầu ta, giọng nói vẫn dịu dàng như xưa: “Nam tử hán, không được khóc.”
Suốt ba ngày, Hồng Liên biến tấu đủ món ăn ngon cho ta.
Dù giờ ta đã là thân tín của thái tử, nhưng trong mắt Hồng Liên, ta vẫn là đứa trẻ gầy gò, yếu ớt năm xưa.
Tẩu ấy lo ta ở Giang Nam ăn uống không đủ, nên ngày nào cũng giết gà cho ta ăn.
Nên nhớ, những con gà này tẩu ấy đều nuôi để dành cho đại ca.
Trước đây, dù ta năn nỉ đòi ăn, tẩu ấy nhiều nhất cũng chỉ giết một con mỗi tháng cho ta.
Phần còn lại đều để cho đại ca, ngay cả hai đứa cháu cũng không được tranh.
Tẩu ấy biết tháng sau ta lại phải xuống Giang Nam, nên sớm chuẩn bị.
Tẩu ấy thu hoạch hết rau cải trong vườn, chần qua nước nóng rồi phơi khô.
Nửa đàn gà vịt trong chuồng cũng được tẩu ấy giết mổ, làm thành các món khô, dự trữ.
Tẩu ấy còn chuẩn bị cả một túi lớn cá khô và tôm khô.
Thậm chí tẩu ấy còn cho ta hai vại dưa chua, món mà ta rất thích.
Đó là món tẩu ấy tự về quê hái từ mùa xuân rồi muối sẵn, không vì gì khác, chỉ vì ta thích.
Trước khi lên đường, đại ca cũng xin nghỉ phép để tiễn ta.
Nhìn hai lhu thê huynh ấy chất từng bao lớn nhỏ lên xe ngựa, ta bỗng thấy xúc động muốn khóc.
Hồng Liên cười, vỗ nhẹ lên cánh tay ta, nói: “Nhị lang hai năm nữa là thành thân rồi, là trai tráng rồi, không khóc nữa nhé.”
Cháu trai lớn nói: “Nhị thúc, phụ thân bảo rằng chuyến này thúc chỉ đi ba tháng, trước khi xuân sang năm là về rồi!”
Cháu trai nhỏ thì nghịch ngợm, thấy ta khóc liền dùng đôi tay mũm mĩm chỉ vào mặt ta: “Xấu hổ! Xấu hổ!”
Khi xe ngựa dần đi xa, ta nhìn ra từ trong xe, thấy họ vẫn đứng trước cổng vẫy tay, bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh cũng không còn buốt giá.
Ta nghĩ, dù phụ thân và mẫu thân không còn, nhưng vẫn còn đại ca, Hồng Liên và hai cháu trai, nên chẳng cảm thấy lạnh chút nào.