Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH Chương 3 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

Chương 3 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

4:04 chiều – 05/10/2024

Trên núi, chúng không hề ngược đãi ta; ngược lại còn chuẩn bị cho ta một căn phòng sạch sẽ, rộng rãi, cùng với nhiều đồ ăn và trang phục.

Cửa phòng có người canh gác, thấy ta mở cửa bước ra, họ chỉ mỉm cười lịch sự:

“Thái phi nương nương không cần lo lắng, chúng ta sẽ không làm hại ngài. Nếu ngài muốn đi dạo cũng được, nhưng đừng đi quá xa.”

Ta từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, sau đó lại bị tiên đế giam cầm trong cung cấm, không hề có chút liên quan nào đến đám thổ phỉ này. Vậy tại sao bọn chúng lại bắt ta, và còn đối xử khách sáo như vậy?

Nhân cơ hội đi dạo, ta cẩn thận quan sát xung quanh, nơi này bọn thổ phỉ đã chiếm đóng nhiều năm, không phải không có lý do. Bọn chúng đều rất cảnh giác, việc tìm đường trốn thoát không hề dễ dàng.

Đêm thứ hai, khi ta vừa châm thêm nến, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ta cau mày, ngẩng đầu nhìn kẻ bước vào. Người đến là một nam nhân cao lớn, có chòm râu xanh. Ta vừa nhìn đã nhận ra hắn, ngày ta bị bắt lên núi, hắn đứng cạnh tên cầm đầu bọn thổ phỉ, có lẽ là nhân vật số hai của bọn chúng.

Hắn thấy ta, liền thô lỗ chắp tay:

“Thái phi nương nương, xin mời ngài xuống núi.”

Ngay sau đó, hắn lấy ra một phong thư:

“Đây là thư tay của Thẩm Tướng quân.”

Thẩm Kính Tu.

Cái tên này đối với ta đã trở nên xa lạ.

Nhưng thật ra, ta, Vệ Tích và Thẩm Kính Tu đều là thanh mai trúc mã.

Lúc nhỏ, ba nhà chúng ta ở sát vách, phụ thân ta lại không có con trai, sau khi mẫu thân ta qua đời, ông không chịu tái hôn. Vì vậy, Vệ Tích và Thẩm Kính Tu thường xuyên qua lại để chăm sóc nhà ta.

Có lẽ do Thẩm bá bá từ nhỏ đã đưa huynh ấy vào doanh trại để rèn luyện, nên dù chỉ lớn hơn ta vài tuổi, huynh ấy lại rất chín chắn và điềm đạm.

Hồi ức của ta về Thẩm Kính Tu luôn là một người ít nói, trầm lặng. Khác với Vệ Tích hay mang theo những thứ tao nhã để ngâm thơ đối chữ, Thẩm Kính Tu mỗi lần gặp ta chỉ lấy ra một chiếc hộp giấy.

Bên trong luôn là Bát Trân Tô, một loại bánh của cửa hàng trên đường từ doanh trại về, và là món ta thích nhất.

Sau đó, ta thành thân với Vệ Tích, còn Thẩm Kính Tu theo phụ thân mình đến Nam Vực. Rồi đời ta bị tiên đế cướp đoạt, qua bao năm sống chết chìm nổi, những kỷ niệm xưa cũ đã trở nên mờ nhạt.

Thư chỉ có vài câu ngắn gọn, đại khái nói rằng Thẩm Kính Tu đang đánh trận với nước Hạ, không thể đích thân đến nên nhờ bọn thổ phỉ này “giải cứu” ta trước. Huynh ấy hứa sẽ đến đón ta trong thời gian sớm nhất và không quên gửi lời cảm tạ.

Thẩm gia đời đời trung thành, phụ tử Thẩm bá bá và Thẩm Kính Tu đều là những người ngay thẳng. Lần này, Thẩm Kính Tu lại nhờ bọn thổ phỉ giúp đỡ để cứu ta, quả thực khiến ta bất ngờ.

Nhưng những câu ngắn gọn cùng chữ viết nguệch ngoạc này, rất giống với phong cách của Thẩm Kính Tu.

Thẩm Kính Tu giỏi binh pháp, múa thương, luyện đao đều là bậc nhất, chỉ có việc học hành là huynh ấy không thích.

Thẩm Kính Tu thường xuyên đánh mất bút lông và thường bị tiên sinh trách phạt.

Khi ấy, công việc của ta là mang theo bút lông mới, trèo qua tường hai nhà và ném bút cho huynh ấy đang bị phạt đứng.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, người cứu ta lúc này lại chính là Thẩm Kính Tu.

Tên nam nhân tiếp tục nói:

“Thẩm Tướng quân thân phận đặc thù, việc liên hệ với thổ phỉ không tiện nói ra. Vì vậy, ngài ấy chỉ có thể đợi ở chân núi, và lệnh cho ta đưa Thái phi nương nương xuống.”

Nghe có lý, ta gật đầu, theo hắn ra ngoài.

Ngoài nam nhân đó, còn có thêm ba bốn tên thổ phỉ khác đi theo. Ta dừng chân, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Hiện nay tân hoàng vừa lên ngôi, tình hình vẫn chưa ổn định. Nhiều người xuống núi quá dễ gây chú ý, e rằng sẽ gây phiền phức cho Tướng quân. Chi bằng, làm phiền đại ca tự mình đưa ta đi.”

Nam nhân trao đổi ánh mắt với những kẻ xung quanh, giọng hắn hơi mất kiên nhẫn:

“Được.”

Hắn cao lớn, đi nhanh hơn ta một bước. Khi đến khúc ngoặt, hắn quay đầu lại, chính lúc đó ta rút cây trâm trên đầu và đâm mạnh vào cổ hắn!

Nhưng vẫn chậm một bước, nam nhân nhanh nhẹn né đầu tránh được, cây trâm chỉ đâm trúng cánh tay của hắn.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, xoay mạnh, khiến ta đau buốt, toàn thân bị hắn ném mạnh xuống đất, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động.

Thuốc độc trên cây trâm bắt đầu phát tác, hắn nhận ra có điều bất thường, liền xé tay áo ra. Thấy vết thương đen sì, hắn chửi thề một tiếng rồi lập tức dùng dao cắt bỏ phần thịt bị nhiễm độc.

Nhân lúc đó, ta quay người chạy trốn. Lời nói của hắn khi nãy nghe có vẻ hợp lý, nhưng khi bước đến cửa ta đã nhận thấy có điều bất thường.

Mấy tên thổ phỉ đứng gác đều là những khuôn mặt lạ lẫm, so với vài ngày trước tỏ vẻ hiền hòa, thì tối nay bọn chúng đều đeo đao, ánh mắt đề phòng, sẵn sàng chém đầu ta bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, việc quan trọng như thế này, sao tên cầm đầu bọn thổ phỉ lại không đích thân đến gặp ta, mà chỉ để một tên phó tướng đưa ta đi một cách qua loa?

Thư tay đúng là thật, chắc chắn là Thẩm Kính Tu nhờ chúng giải cứu ta trước. Nhưng có lẽ nội bộ bọn thổ phỉ có chuyện, tên này định lợi dụng ta để có mưu đồ khác.

Từ xa, ánh lửa cùng tiếng ồn ào vọng lại, chứng minh cho suy đoán của ta. Có lẽ bọn thổ phỉ đã xảy ra nội loạn, còn ta, một người quá xui xẻo, lại bị cuốn vào đống rắc rối này.

Đôi khi ta tự hỏi, liệu có phải ngày sinh tháng đẻ của mình có vấn đề gì không mà hết tai họa này đến tai họa khác liên tiếp giáng xuống đầu ta?

Dù sao lúc này ta cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ biết cắm đầu chạy. Rừng núi tối tăm, cảm giác ngột ngạt quen thuộc ập đến, cộng thêm sự thiếu quen thuộc với địa hình nơi đây, cuối cùng tiếng bước chân rượt đuổi đã theo kịp ta.

Vai ta bị một kẻ tóm chặt, ngay lập tức, một cái tát giáng mạnh xuống, làm tai ta ong ong, mắt tối sầm lại.

“Con tiện nhân! Dám bỏ chạy hả?”

Sức lực của ta so với chúng quá chênh lệch, cuối cùng ta chỉ có thể như một con cá hấp hối, bị chúng kéo lê về lại chỗ cũ.

Lần này, chúng không che giấu ý đồ nữa, hung hăng ném ta vào trong một cái lồng sắt, trói chặt tay chân.

Tên nam nhân bị thương ở tay, khuôn mặt giận dữ, bước lên và tát thêm một cái nữa vào mặt ta.

Ta bị đánh đến choáng váng, trong cơn mơ hồ nghe hắn gầm lên:

“Con tiện nhân này mới mấy ngày đã dò được đường xuống núi, đúng là ta đã coi thường ngươi. Bịt mắt nó lại, trông chừng cẩn thận cho ta!”

Ta cảm giác như mình đang chìm sâu dưới đáy đại dương, bốn bề như đang ép lại, cảm giác ngạt thở bao trùm khắp nơi. Ta đã không còn khả năng phán đoán gì nữa, đầu đau như thể có người dùng dùi khoan liên tục đâm vào.

Không có âm thanh, không có ánh sáng. Giọng nói của Lương Hách cứ vang lên trong đầu ta:

“Âm Lệnh, nhận chỉ đi, nàng không có sự lựa chọn nào khác.”

Trong mơ, ta lại trở về những ngày tháng tuyệt vọng đó, nó dần hòa vào thực tại, trở thành cơn ác mộng ta không thể thoát ra.

“Âm Lệnh.”

Dường như ta lại nghe thấy một giọng nói. Nhưng toàn thân ta đang run rẩy, không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.