Cho đến khi ta rơi vào một vòng tay vững chãi. Tấm vải đen che mắt được gỡ ra, như thể cơn ác mộng mơ hồ bị khoét ra một lỗ, sự tỉnh táo dần len lỏi vào.
Một bàn tay ấm áp che đi đôi mắt ta.
Ta lại chìm vào giấc mộng.
Khi tỉnh dậy, ta đã được đặt trong một căn phòng sạch sẽ, sáng sủa. Nỗi sợ bóng tối vẫn chưa tan đi, ta cố gắng mở to mắt, ép mình bình tĩnh lại.
Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, ta quay đầu lại, ánh mắt vừa chạm phải Thẩm Kính Tu.
Thẩm Kính Tu thấy ta tỉnh, bước chân chợt dừng lại một chút rồi tiếp tục đi thẳng tới, đặt một bát thuốc màu nâu sẫm lên đầu giường.
Mấy năm không gặp, dung mạo Thẩm Kính Tu đã thay đổi rất nhiều. Chiến tranh nơi biên cương đã tôi luyện huynh ấy ngày càng cứng cỏi và vững vàng hơn. Dáng người cao lớn, tứ chi rắn chắc, cơ bắp căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh.
Đứng bên giường ta, Thẩm Kính Tu như một ngọn núi nhỏ che khuất ánh sáng, dù đã cố che giấu nhưng vẫn không giấu được sát khí hừng hực.
Vật đổi sao dời.
Cảm giác xa lạ này khiến ta thở dài khẽ khàng.
“Uống thuốc đi.”
Trong lòng ta khẽ động. Dù dung mạo Thẩm Kính Tu đã thay đổi, nhưng tính cách vẫn như trước, ít nói, lạnh lùng mà mang theo áp lực. Nhưng mà, trong tình cảnh này, điều này lại mang đến cho ta một sự an ủi kỳ lạ.
Thẩm Kính Tu chỉ ném lại một câu như vậy rồi im lặng ngồi xuống một bên.
Ta ngồi dậy, cầm bát thuốc nhấp từng ngụm nhỏ, thuốc đắng đến nỗi khiến ta nhăn mặt, nhưng lại không thể không len lén liếc mắt nhìn huynh ấy.
Thẩm Kính Tu ngồi thẳng, thân hình bất động, mắt nhìn thẳng. Ta bĩu môi, cắn răng tiếp tục uống.
Khi ta đặt bát thuốc xuống giường, Thẩm Kính Tu mới đứng dậy, đưa tay về phía ta.
Trong lòng bàn tay huynh ấy lặng lẽ xuất hiện một gói giấy nhỏ.
Ta chầm chậm cầm lấy, bỏ lớp giấy ra rồi cho viên kẹo vào miệng ngậm. Lâu lắm rồi ta mới có cảm giác như trở về làm cô bé vô lo vô nghĩ ngày xưa.
Thẩm Kính Tu đứng quay lưng về phía ta, vẫn không nói một lời nào.
Một lát sau, huynh ấy quay đầu lại, mở miệng hỏi:
“Từ khi nào muội bắt đầu sợ bóng tối?”
“À…”
Thường ngày, ta không thích để lộ vết thương của mình cho người khác xem vì như thế chỉ khiến nỗi đau thêm trầm trọng. Hơn nữa, nói ra rồi thì có ích gì?
Nhưng dưới ánh mắt lo lắng của Thẩm Kính Tu, ta như bị ma xui quỷ khiến mà nói ra.
“Tiên hoàng, để ép muội khuất phục, đã giam muội trong phòng tối suốt mười hai ngày.”
Ta cố gắng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt của Thẩm Kính Tu ngay lập tức bùng lên sát ý mãnh liệt. Sau đó huynh ấy nhanh chóng bước đến như muốn ôm ta vào lòng, nhưng cuối cùng vội dừng lại, chỉ khẽ xoa đầu ta:
“Xin lỗi.”
Câu nói của Thẩm Kính Tu không đầu không đuôi, nói xong liền quay người rời đi.
Một lát sau, huynh ấy lại phái người mang đến cho ta một đống nến.
Mấy ngày nay lặn lội đường xa, ta không ngủ được yên giấc. Trong cơn mơ màng, ta cảm giác có người đang thì thầm ở cửa. Lập tức, ta cảnh giác mở mắt ra.
Cùng lúc đó, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, một nha hoàn vừa bước vào liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.
Ta nhìn qua nàng, liền thấy Thẩm Kính Tu đang đứng ở cửa.
Thẩm Kính Tu lúc này mặc một bộ thường phục màu xanh thẫm, bước vào phòng có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng ho vài tiếng.
Cuối cùng, vẫn là ta phá vỡ sự im lặng:
“Kính Tu ca, sao huynh lại đến đây?”
“Nến.”
Huynh ấy là người nói nửa câu giữ lại nửa câu, nói chuyện với huynh ấy phải tự mình đoán ý. Ta ngẩng đầu nhìn về phía đèn nến, mấy cây nến đã gần cháy hết, trong phòng cũng không còn sáng như trước.
Là huynh ấy lo rằng nến cháy hết, ta sẽ lại bị chìm trong bóng tối sao?
” Nếu Kính Tu ca đã muốn thay nến, sao còn quanh quẩn trước cửa mà không vào?”
Thẩm Kính Tu lại ho khan một tiếng:
“Nửa đêm vào khuê phòng của muội, không hợp lễ.”
Ta mỉm cười lắc đầu:
“Trải qua nhiều chuyện thế này, muội đã không còn là một tiểu thư khuê các câu nệ mọi thứ nữa rồi. Huống hồ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, muội tin Kính Tu ca, huynh có thể có ý đồ gì với muội chứ?”
Thẩm Kính Tu lại rơi vào im lặng, quay đầu nhìn chậu lan mới vừa nảy mầm trên giá hoa.
Sai lầm rồi, sao ta có thể đùa giỡn với kẻ đầu óc cứng nhắc như huynh ấy cơ chứ?
Hỏng rồi, Triệu Âm Lệnh, không khí lại trở nên ngượng ngùng rồi. Ta hắng giọng, lần nữa mở lời:
“Kính Tu ca đã mang muội đi, vậy còn chuyện ở Tây Đan thì sao?”
“Giặc núi nội loạn, Thái phi chết trong hỗn loạn.”
Ta liền hiểu ra, Thẩm Kính Tu cũng đang muốn giúp ta giả chết để thoát thân.
Nhưng mà…
Ta chần chừ nói:
“Vua Tây Đan không dễ bị lừa như vậy, e rằng sẽ không bỏ qua đâu. Nếu chiến tranh lại xảy ra, muội…”
Chưa nói hết câu, ta đã bị Thẩm Kính Tu cắt ngang:
“Dù có chiến tranh xảy ra, thì đó cũng là việc của binh sĩ Bắc Lương phải ra trận giết giặc. Hi sinh một nữ nhi yếu ớt như muội thì có ý nghĩa gì chứ?”
Ta yếu ớt đáp:
“Nhưng có rất nhiều bá tánh và binh sĩ vô tội, thay vì để họ phải chết thảm…”
Sắc mặt Thẩm Kính Tu ngày càng u ám, khiến ta không dám nói thêm.
“Muội không vô tội sao?”
Giọng nói của Thẩm Kính Tu trầm thấp:
“Vệ gia vì để bảo vệ chính mình đã đem muội dâng lên, muội nghĩ đó là cách tốt nhất không còn lựa chọn. Bắc Lương để bảo vệ chính mình lại dâng muội ra ngoài lần nữa, muội lại cho rằng đó là điều hợp lý để cứu mạng nhiều người hơn. Lương Hách đáng chết, Tây Đan đáng chết, còn những người khác đều vô tội. Vậy muội thì sao? Muội không vô tội sao? Muội không ủy khuất sao?
Mạng của muội, phải sống trong những điều gọi là ‘đáng lẽ’ và ‘hợp lý’ ấy, đáng bị hi sinh sao?”
Ta ngây người.
Ta chưa từng nghe Thẩm Kính Tu nói một câu dài như thế này.
Huống hồ, Thẩm gia vốn nổi tiếng trung thành với triều đình, gia phong nghiêm khắc, vậy mà huynh ấy vừa thẳng thừng gọi thẳng tên Lương Hách, điều đó cho thấy huynh ấy thực sự tức giận không ít.