Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH Chương 11 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

Chương 11 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

4:08 chiều – 05/10/2024

Một nhóm hắc y nhân từ trong bụi cây lao ra. Với năng lực của Thẩm Kính Tu, đối phó với bọn chúng không khó, nhưng vì hôm nay ra ngoài vội vã, huynh ấy mang theo đoản đao, lại phải bảo vệ ta, nên mấy kẻ đó liên tục có cơ hội áp sát.

Thẩm Kính Tu giơ đao lên đỡ nhát kiếm chém xuống, ngay lập tức có kẻ khác nhắm vào eo huynh ấy mà tấn công.

Thẩm Kính Tu lùi lại một bước, nhưng quần áo vẫn bị rạch một đường sâu, các món trang sức bên hông rơi xuống hết.

Ta nhận ra một vật lạ rơi xuống.

Hổ phù!

Bọn hắc y nhân phản ứng rất nhanh, khi thấy Thẩm Kính Tu bị bao vây, liền cướp lấy hổ phù rồi bỏ chạy.

Những kẻ khác cũng không tiếp tục giao chiến, lập tức quay đầu chạy vào rừng.

Rõ ràng, mục đích của bọn chúng là để đoạt hổ phù!

Cánh rừng tối tăm, im lặng, như một con thú lớn ẩn mình, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.

Thẩm Kính Tu quay đầu nhìn ta:

“Hổ phù vô cùng quan trọng, nếu để bọn chúng mang đi, hậu quả khôn lường.

Khu vực kia gần dân cư, muội ở lại đây chờ. Ta đã phát pháo tín hiệu rồi, một lát nữa sẽ có người tới hỗ trợ, muội đừng sợ.”

Ta hiểu rõ rằng bọn hắc y nhân này có nhiều khả năng là gián điệp của Hạ quốc. Một khi đoạt được hổ phù, rất có thể sẽ liên thủ với quân Hạ, tạo ra nguy cơ lớn. Trong tình hình hiện tại, phải lấy lại hổ phù bằng mọi giá.

Tuy nhiên, kẻ địch đang ẩn mình trong bóng tối, ai biết được bọn chúng chạy trốn vì đường cùng hay cố tình dụ chúng ta vào bẫy?

“Huynh phải cẩn thận.”

Ta nắm lấy tay Thẩm Kính Tu.

Huynh ấy nhìn ta, gật đầu.

Bóng đêm bao trùm khắp nơi, cảm giác áp bức từ bóng tối lại xâm chiếm, ngọn nến trong lồng đèn dần tàn lụi, ta vô thức lùi lại vài bước, tiến gần hơn về phía dân cư để dựa vào chút ánh sáng le lói.

Bóng tối dường như làm ta mất đi cảm giác về thời gian, cho đến khi một tia sáng bùng lên trên rừng sâu phía xa, ta mới giật mình tỉnh lại.

Đó là tín hiệu của Thẩm Kính Tu, có thể là cầu cứu, cũng có thể chỉ để chỉ dẫn vị trí cho thuộc hạ.

Ánh trăng lờ mờ trên bầu trời đã trôi qua một quãng dài, lúc này ta mới nhận ra rằng thuộc hạ của Thẩm Kính Tu đến quá muộn.

Từ trong thành đến đây không xa, lẽ ra không nên lâu như vậy mà chẳng có lấy một âm thanh.

Khả năng duy nhất là bọn họ đã gặp chuyện.

Nếu vậy, Thẩm Kính Tu ở trong rừng sâu, chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao?

Ta cắn chặt răng, nhặt lấy đoản đao mà Thẩm Kính Tu để lại cho ta phòng thân, không do dự gì mà lao vào khu rừng.

Lúc đầu, rừng thưa thớt, ánh trăng mờ ảo còn có thể xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi của ta. Nhưng càng tiến vào sâu, cây cối càng cao và dày đặc, rừng sâu bỗng chốc trở thành một chiếc lồng tù túng, từng cây cối như những thanh chắn đen kịt mà ta không thể thoát ra.

Những ký ức kinh hoàng về việc bị nhốt trong phòng tối và lồng sắt lại ập đến. Nỗi sợ bóng tối khiến ta run rẩy không thể kiềm chế, dù ta cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng đôi chân ta vẫn run rẩy, không thể bước nổi.

“Âm Lệnh, nàng cần gì phải khổ như vậy? Nàng đã vào cung, mọi thứ không thể thay đổi, sao phải tự làm mình khổ sở?”

“Chặn tai nàng lại, rồi giam ba ngày nữa.”

Những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn và dụ dỗ không ngừng vang lên trong đầu, xung quanh ta như một cơn ác mộng vỡ òa.

“Âm Lệnh, ta đây.”

Giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn, giọng nói trầm ấm đặc trưng của Thẩm Kính Tu vang lên như sấm, xé tan mọi lời đe dọa trong đầu ta.

Ta siết chặt tay cầm đèn, cắn mạnh vào môi mình. Mùi máu tanh lan tỏa trong khoang miệng.

Thẩm Kính Tu, muội chắc chắn sẽ đưa huynh trở về.

Ta cố gắng định hướng, ép bản thân phải tĩnh tâm lại để lắng nghe những âm thanh xung quanh, cắm đầu bước về phía trước.

Ngọn nến yếu ớt cuối cùng cũng không chịu nổi thời gian, “phụt” một tiếng, tắt hẳn.

Rất nhanh sau đó, ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Ta giảm tốc độ, nhẹ nhàng di chuyển, cẩn thận dùng những bụi cây dày làm lá chắn, nhìn trộm về phía trước.

Trên mặt đất, không ít người nằm la liệt, gần như ép sát lớp cỏ dại.

Xa hơn một chút, ta nhìn thấy Thẩm Kính Tu dựa vào một thân cây, mắt nhắm nghiền.

Tim ta trĩu nặng, như thể chìm xuống vực thẳm.

10

Ta cố kìm nén ham muốn lao lên ngay lập tức, cúi thấp người, cẩn thận quan sát xung quanh.

Sau khi xác nhận không có mai phục, ta vội chạy tới bên Thẩm Kính Tu.

Đến gần, ta mới thấy chân của Thẩm Kính Tu bị một chiếc tiêu cắm sâu, chỉ còn lộ ra chưa đến một nửa.

“Kính Tu ca.”

Ta khẽ gọi.

Thẩm Kính Tu mệt mỏi mở mắt, trong mắt vẫn đầy vẻ đề phòng. Nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt liền dịu lại, có chút lo lắng hỏi:

“Sao muội lại tới đây?”

Chưa đợi ta trả lời, Thẩm Kính Tu đã lập tức hiểu ra rằng thuộc hạ của mình ở thành đã gặp chuyện.

“Huynh có thể đi được không? Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Thẩm Kính Tu gật đầu rồi dùng đao chặt một cây nhỏ bên cạnh, làm một cây gậy tạm thời. Sau đó, huynh ấy dựa vào ta để đứng dậy, nhưng cố gắng không đè trọng lượng lên người ta.

“Hổ phù đã lấy lại được chưa?”

“Ừm.”

Thẩm Kính Tu đáp nhẹ, ngừng một lúc rồi nói tiếp:

“Những người này không phải là người của Hạ quốc.”

Ta ngạc nhiên.

Thẩm Kính Tu đã đánh với Hạ quốc nhiều năm, nếu huynh ấy nói họ không phải người nước Hạ thì chắc chắn là có lý do. Nhưng…

“Ta không tìm thấy tín vật nào trên người bọn chúng, nhưng nghe giọng nói và nhìn tướng mạo, họ giống… người Tấn.”

Ta giật mình.

Tấn vương.

Nói đến Tấn vương, Lương Hách không phải dòng chính của cao tổ, chỉ đến đời nội tổ phụ của Lương Hách, Lương đế chỉ có một người con, lại bị tật nguyền.

Theo quy chế của Bắc Lương, người có bệnh tật không thể kế vị, nên Lương đế đã truyền ngôi cho cháu trai, chính là nội tổ phụ của Lương Hách.

Để bù đắp cho người anh họ của mình, Người đã phong cho dòng họ này đất Tấn, lập nên Tấn vương, và đến nay đã truyền qua một thế hệ.

Tấn vương hiện tại, dù gì cũng là đường đệ của Lương Hách, và là thúc phụ của Lương Duẫn.

Ẩn mình bao năm, cuối cùng vẫn không thể kháng lại cám dỗ của ngôi vị hoàng đế.

Ta dìu Thẩm Kính Tu ra khỏi rừng, nhưng gần đến bìa rừng, ta bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân. Tim ta chùng xuống, nhưng rất nhanh nhận ra đó là người quen.

“Tướng quân!”

Là thuộc hạ của Thẩm Kính Tu.

Họ đưa Thẩm Kính Tu về một y quán trong thành. Khi ta giúp huynh ấy cởi áo, ta mới nhận ra ngoài chiếc tiêu ở chân, trên người huynh ấy còn chịu nhiều vết thương do đao kiếm. Có thể trụ được đến khi trở về thật sự là đã đến giới hạn của bản thân.

Điều ta không ngờ tới là người ám hại thuộc hạ của Thẩm Kính Tu tại phủ lại chính là Tống bá, người đã chăm sóc phụ thân ta bao năm!

Tống bá đã cho thuốc mê vào đồ ăn của họ. May mà thuộc hạ của Thẩm Kính Tu rất nghiêm ngặt, một số lính tuần tra đã từ chối đồ ăn và phát hiện những người bị mê man kịp thời, nhưng cũng phải tốn nhiều công sức để đánh thức họ, nên họ mới đến cứu Thẩm Kính Tu muộn.

Vị đội trưởng, Điền Hiệu úy, nói:

“Tống Nhiễm là người Hạ quốc.”

Vu Dương gần với nước Hạ, thân phận ta lại đặc biệt như vậy, nhưng ta không ngờ Hạ quốc lại cài cắm người suốt bao năm.

Nếu ta không trở về, chẳng phải bao nhiêu năm ẩn nhẫn của chúng sẽ vô ích sao?

Tuy nhiên, lúc này không phải lúc để cảm thán, ta nghiêm mặt nói:

“Chuyến đi này của Thẩm tướng quân đến Vu Dương, ngoài việc cùng ta viếng mộ phụ thân, còn có nhiệm vụ nào khác không?”

Điền Hiệu úy cúi đầu không nói.

“Nếu không có, sao Bệ hạ lại giao cả hổ phù của Bình Sở quân cho huynh ấy?

Hiện tại Thẩm tướng quân hôn mê chưa tỉnh, mọi lúc mọi nơi đều có thể xảy ra bất trắc, không thể chần chừ giấu giếm nữa!”

Điền Hiệu úy biết đôi chút về những gì ta đã trải qua, do dự một lúc rồi cũng mở miệng:

“Bệ hạ và Thẩm tướng quân nghi ngờ Nhan thượng thư là gián điệp Hạ quốc.

Gần đây biên giới không yên ổn, Bệ hạ phái Thẩm tướng quân bí mật điều tra, quyết tâm quét sạch toàn bộ gián điệp.”

Chả trách…

Chả trách Nhan thượng thư tuy giỏi luồn lách nhưng vẫn giữ được vẻ thanh liêm, thì ra là vì muốn leo cao để phục vụ nước Hạ.

“Nhan thượng thư đã trốn chưa?”

“Ông ta đã trốn, nhưng biên giới gần đây đang bị phong tỏa nghiêm ngặt.”

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Bắt ông ta không vội, các ngươi hãy mau điều tra xem một người khác đang ở đâu: Tấn vương.”

Chưa đến một canh giờ, Điền Hiệu úy đã quay lại hối hả báo:

“Đã tìm ra rồi, Tấn vương đang ở Lê thành, phía bắc Vu Dương!”

Quả nhiên.

Nhan thượng thư định mưu tính chuyện này. Ông ta kích động Tấn vương nổi loạn, mượn áp lực của Hạ quốc để hỗ trợ, ám hại Thẩm Kính Tu, muốn gây nội loạn ngoại phản, thật sự là tính toán rất kỹ lưỡng.