Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH Chương 10 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

Chương 10 CHỈ CẦU MỘT TẤM CHÂN TÌNH

4:08 chiều – 05/10/2024

Hôm đó ta chỉ nghĩ Bệ hạ nói đùa, không ngờ ngày hôm sau, ngài đã ra lệnh cho người mua lại phủ cũ của Triệu gia, ngay cạnh phủ Thẩm gia.

Khi phụ thân rời kinh thành, ông đã bán phủ cho một đồng liêu, ta không khỏi kinh ngạc hỏi:

“Họ thật sự bán lại sao?”

Lương Duẫn hừ một tiếng:

“Trẫm muốn mua, ai dám không bán.”

Ta cười bảo Bệ hạ có vài phần giống hôn quân. Còn Bệ hạ cố ý làm đến cùng, lấy hết đống châu báu và gỗ quý mà Lương Hách đã tích lũy trước đây ra để sửa sang phủ cho ta.

“Thẩm lão tướng quân sống theo nguyên tắc, Nương nương về đó sống cùng họ, ta sợ Nương nương sẽ chịu ấm ức.

Với lại, phủ của họ cũng quá đơn sơ, họ da dày thịt chắc, nhưng Nương nương thì không được như vậy.”

Ta không hiểu tại sao, nhưng Lương Duẫn luôn cho ta cảm giác như một đứa trẻ ganh đua với Thẩm Kính Tu, luôn ra sức nhét đồ đạc cho ta. Nếu ta không kịp ngăn lại, có khi Bệ hạ sẽ lấy vàng đắp đầy phủ cho ta.

Tối hôm đó, Thẩm Kính Tu đến tìm ta, khoanh tay đứng ở cửa, làm ta giật mình.

“Ngày mai có rảnh không?”

Trên mặt huynh ấy không có chút biểu cảm nào, trông như là đang hẹn ta đi đánh nhau vậy.

Nhưng ta hiểu huynh ấy, nhìn có vẻ nghiêm nghị, nhưng tay thì đang siết chặt vạt áo đã vô tình để lộ ra sự bối rối.

Ta uể oải duỗi tay ra:

“Ừ, có rảnh.”

“Vậy mai ta đưa muội đi chơi.”

Nói xong, Thẩm Kính Tu lập tức quay người bỏ đi thật nhanh, như thể ta là mãnh thú.

Ta đứng phía sau nhìn, vừa buồn cười vừa bực.

Ngày hôm sau ta mới biết, Thẩm Kính Tu muốn đưa ta đi chèo thuyền.

Thuyền nhỏ lướt nhẹ trên sông, trên thuyền có một bình rượu, vài đĩa trái cây và bánh ngọt. Tất cả đều là những thứ mà ta thích.

Dù ta đã nhiều lần nói rằng không cần phải gượng ép để làm vui lòng ta, nhưng huynh ấy vẫn luôn dốc lòng vì ta.

Khi lên thuyền, ta cảm thấy có chút thiếu sót, cho đến khi thấy Thẩm Kính Tu cầm lấy mái chèo, ta mới nhận ra:

” Kính Tu ca tự mình chèo thuyền sao?”

Trước đây, khi ta cùng Vệ Tích đi chơi, chúng ta thường thuê người chèo thuyền, chỉ cần ngồi uống rượu và ngâm thơ trên thuyền mà thôi.

Thẩm Kính Tu với đôi tay mạnh mẽ nắm chặt hai mái chèo, đáp trầm ngâm:

“Ừ. Ta không muốn người khác lên thuyền.”

Trái tim ta như bị đánh trúng nhẹ một cái. Sự bá đạo và bảo vệ này, lại kèm thêm một chút uất ức, là sao đây!

Chiếc thuyền khẽ đung đưa, để lại một vệt dài trên mặt nước.

Ta vui vẻ, chạy vào khoang thuyền rót hai chén rượu, rồi nhấc váy chạy ra mũi thuyền đưa cho Thẩm Kính Tu. Đôi môi huynh ấy mím lại:

“Ta không uống. Ta muốn luôn tỉnh táo, để bảo vệ sự an toàn cho muội.”

Hả?

Người lính chiến uống rượu như uống nước mà?

Chẳng lẽ Thẩm Kính Tu không giỏi uống rượu?

Sau này, Thẩm bá mẫu nói cho ta biết, Thẩm Kính Tu chưa bao giờ say rượu, lần uống nhiều nhất là bị lính dưới quyền chuốc hơn mười bình rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo, bắn tên trăm bước trúng đích.

Nhưng khi ở bên ta, Thẩm Kính Tu lại không dám mạo hiểm dù chỉ một chút.

Ta ngồi ở mũi thuyền, đùa nghịch vài cánh hoa sen, trong khi ánh mắt liếc thấy Thẩm Kính Tu ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc đến mức nhàm chán.

Ta đứng dậy, lấy ra một cây sáo:

“Kính Tu ca, để muội thổi sáo cho huynh nghe nhé.”

Mang đàn tranh ra ngoài không tiện, nên lúc lên thuyền ta tiện tay rút cây sáo đem theo.

“Ừ.”

Ta cẩn thận đặt sáo lên môi rồi thổi mạnh. Một âm thanh chói tai vang lên, khiến bầy cò trên mặt nước giật mình bay tán loạn.

Ta lúng túng di chuyển ngón tay, cố gắng thổi một bản nhạc mà đến cả chim chóc cũng không thể nghe nổi.

Thực ra ta chưa bao giờ học thổi sáo giỏi, trước đây cũng đã thử nhưng âm thanh phát ra quả thật khiến người ta muốn tránh xa.

Ta cười tinh quái, muốn nhân cơ hội này nói với Thẩm Kính Tu rằng ta không hề tinh thông cầm kỳ thi họa như huynh ấy nghĩ, để huynh ấy không cần coi ta như một “tiên nữ” không thể chạm tới.

Không ngờ, Thẩm Kính Tu vẫn không đổi sắc mặt, gật đầu nghiêm túc:

“Hay lắm.”

“…”

Ta chỉ còn cách khác để nâng cao sự tự tin cho huynh ấy.

“Vài ngày nữa, Kính Tu ca đưa muội đến thao trường bắn cung nhé.”

Tuy nhiên, chưa kịp thực hiện kế hoạch, ta đã nhận được thư khẩn từ quê nhà.

Phụ thân ta đã qua đời.

Sau khi mẫu thân ta mất, phụ thân nhất quyết không tái hôn. Và kể từ khi ta thành thân với Vệ Tích, phụ thân đã trở về quê, sống cạnh mộ phần của mẫu thân ta.

Quê ta ở Vu Dương, cách kinh thành qua bao núi sông hiểm trở, việc trao đổi thư từ cũng rất khó khăn.

Suốt bao năm qua, ta đã giấu phụ thân chuyện ta bị Lương Hách chiếm đoạt.

May mắn thay, vụ tai tiếng hoàng gia này cũng được triều đình giấu nhẹm, nên phụ thân vẫn luôn nghĩ rằng ta và Vệ Tích sống hạnh phúc.

Ta vẫn luôn nghĩ rằng sau khi mọi chuyện với Thẩm Kính Tu được định đoạt, ta sẽ về thăm phụ thân. Nhưng không ngờ lại xảy ra bất ngờ như vậy.

Giờ đây, khi mọi chuyện đã đến nước này, ta mới cảm nhận được nỗi cô độc giữa trời đất mênh mông.

Dù trước kia phụ thân ở xa ngàn dặm, ta vẫn luôn có những lá thư làm niềm an ủi. Giờ đây, sợi dây liên kết cuối cùng với phụ thân cũng đã đứt.

Thẩm Kính Tu biết tin, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ sắp xếp mọi thứ, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa và các vật dụng cần thiết một cách chu toàn. Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, huynh ấy mới quay lại phòng để gặp ta.

9

Ta đứng quay lưng lại với Thẩm Kính Tu, thu dọn hành lý, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.

Thẩm Kính Tu đứng ở cửa, vẫn im lặng như thường lệ.

Khi ta đang cố nén nước mắt, bỗng có một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy.

Đôi cánh tay mạnh mẽ và nóng bỏng.

“Âm Lệnh, ta vẫn ở đây. Muội… đừng khóc.”

Thẩm Kính Tu không biết nói những lời ngọt ngào, nhưng trong xe ngựa đã chuẩn bị kỹ càng đệm mềm cho ta.

Cách duy nhất Thẩm Kính Tu an ủi ta là tặng đồ ăn. Dù chúng ta vẫn còn đang trên đường, huynh ấy lúc nào cũng có đủ các loại bánh trái nhét vào tay ta.

Sau hơn nửa tháng di chuyển, cuối cùng chúng ta cũng đến Vu Dương.

Linh cữu của phụ thân không thể chờ đợi quá lâu, nên đã được an táng trước khi ta về đến nơi.

Trời đã khuya, quản gia già Tống bá đã tiếp đón ta và Thẩm Kính Tu.

Tống bá dặn nhà bếp làm nhiều món ăn đậm chất Vu Dương. Ta cầm bát, cố gắng gượng dậy, gắp thức ăn cho Thẩm Kính Tu, để huynh ấy nếm thử hương vị quê nhà của ta.

Thẩm Kính Tu vẫn chăm chú nhìn ta, ta gắp gì huynh ấy ăn nấy, chẳng quan tâm trong bát có gì.

Thực ra, kể từ khi nhận được tin phụ thân ta qua đời, Thẩm Kính Tu luôn dõi theo ta, lo sợ ta không chịu nổi cú sốc này.

Ta đành đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:

“Kính Tu ca đừng lo cho muội, việc gì cũng cần thời gian để chấp nhận.”

Như Thẩm bá mẫu từng nói, Thẩm Kính Tu luôn xem ta là muội muội yếu đuối ngày xưa, sợ ta không chịu nổi chút ấm ức nào.

“Kính Tu ca, muội không còn là cô bé yếu đuối khi xưa nữa.”

Ta cố tỏ ra thất vọng, thở dài:

“Làm sao để chứng minh cho Kính Tu ca thấy, muội cũng có thể tự mình đứng vững bên cạnh huynh đây.”

Sắc mặt Thẩm Kính Tu căng thẳng:

“Không cần.

Một lát nữa, ta cùng muội đi thăm mộ nhạc phụ nhé.”

Thẩm Kính Tu gọi “nhạc phụ” rất tự nhiên. Ta nhìn huynh ấy đầy ẩn ý. Gương mặt Thẩm Kính Tu không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng vành tai đỏ ửng đã sớm bán đứng chính mình.

Sau một chặng đường dài, Tống bá đã chuẩn bị sẵn quần áo cho chúng ta. Thay đồ xong, ta và Thẩm Kính Tu đến nghĩa trang, để lại thuộc hạ của Thẩm Kính Tu ở lại phủ.

Không ngờ vừa quỳ xuống trước mộ bia, vài mũi tên từ trên trời lao tới. Thẩm Kính Tu nhanh chóng kéo ta vào lòng, đồng thời rút đao ra.