Khi còn chưa xuất giá, ta đã vẽ một bức tranh, mơ mộng về hình ảnh thư phòng mà ta sẽ cải tạo sau này, với sách cổ, lư hương, đàn tranh, và hoa lan.
Thư phòng của Thẩm Kính Tu rõ ràng là được xây dựng theo bức tranh của ta. Vì vậy mới hoàn toàn không hợp với khí chất của huynh ấy.
Có thể thấy, Thẩm Kính Tu rất trân trọng nơi này nhưng lại không hiểu cách thắp hương hay chăm lan, khiến người ta có cảm giác “trâu gặm hoa mẫu đơn”.
Thẩm Kính Tu là điển hình của một võ tướng, trầm mặc ít nói nhưng rất chân thực, hoàn toàn khác biệt với những kẻ văn nhân miệng lưỡi trơn tru.
Huynh ấy không quan tâm đến thơ từ ca phú, có thể mô phỏng theo bức vẽ của ta thuở nhỏ để xây dựng nên một thư phòng như vậy, chắc chắn không phải xuất phát từ hứng thú.
Huynh ấy ít nói, nhưng lại không bao giờ quanh co lòng vòng khi làm việc.
Khó hiểu mà cũng dễ hiểu.
Ta nghiêng đầu nở nụ cười nhẹ:
“Kính Tu ca, huynh có phải thích muội không?”
Trên mặt ta tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng tim đập như trống.
Chỉ là do Thẩm Kính Tu luôn giữ lời trong lòng, nếu ta không nói thẳng ra, e rằng lại sẽ bỏ lỡ một lần nữa mà lặng im trôi qua.
Rồi ta thấy vị Tướng quân trẻ tuổi này, một người vốn luôn quyết đoán trong chốn sa trường, đỏ bừng từ gốc tai từng chút một lan lên.
Ta không để cho huynh ấy có cơ hội thở hay che giấu:
“Từ khi muội còn là con gái nhà Triệu, Kính Tu ca đã thích muội rồi.”
Ánh mắt Thẩm Kính Tu tối sầm lại, tựa như một cơn bão đang dần hình thành. Ta vừa mới bức bách từng bước, hiện giờ lại vô thức lùi lại, nhưng đã bị dồn vào góc giá sách.
Thẩm Kính Tu sinh ra không biết nói lời yêu thương, dù ngay lúc này, cũng chỉ cúi đầu nhìn ta, trong mắt không che giấu nổi sự nóng bỏng và khát khao.
“Âm Lệnh.”
Thẩm Kính Tu khẽ gọi tên ta, giọng nói trùng khớp với âm thanh đã kéo ta ra khỏi ác mộng khi bọn thổ phỉ bắt cóc ta.
“Nếu muội vẫn còn thích Vệ Tích, ta có thể giúp muội.”
Đầu tiên ta giận dữ, sau đó là xót xa.
Giận vì đến lúc này huynh ấy vẫn sẵn lòng trao ta cho Vệ Tích; xót xa vì huynh ấy ngay từ đầu đã chỉ đứng nhìn ta và Vệ Tích đính ước, nhưng lại chôn giấu tình cảm của mình suốt bao năm.
Dù cho đến ngày hôm nay, huynh ấy cũng không muốn ép buộc ta.
Rồi ta chợt nhận ra, có phải huynh ấy tức giận là vì ta đã gặp Vệ Tích ở Phong Hà Trì, cố tình để lộ những tin đồn mơ hồ đó?
Thẩm Kính Tu đột nhiên mở lời:
“Ta là người rất nhàm chán, không biết đánh đàn, không thích thơ ca, không giống Vệ Tích hợp ý muội.”
Vì vậy, năm xưa Thẩm Kính Tu nhìn ta và Vệ Tích ngâm thơ đối đáp, đánh đàn hòa nhạc, liền quyết tâm buông tay, không bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho ta.
Thẩm Kính Tu thu thập sách cổ, học thơ ca, sắp xếp một thư phòng như vậy là vì sự yêu thích của ta, thậm chí ép mình phải chiều theo.
Ta nhẹ nhàng nói:
“Trước đây, muội cũng nghĩ rằng chỉ cần hòa hợp với nhau là đủ, nhưng sau này muội dần nhận ra, đó chỉ là một phần nhỏ bé trong cuộc sống.
Khi sóng gió thực tế ập đến, chúng ta hoàn toàn không có sức phản kháng, thậm chí lúc nguy nan còn bỏ chạy mỗi người một ngả.
Bao nhiêu lời thề non hẹn biển, cuối cùng lại vô tình đẩy cả hai ra xa hơn mà thôi.”
“Ta sẽ không làm vậy.”
Thẩm Kính Tu đột nhiên cất lời.
“Kính Tu ca, huynh đừng vì sở thích của muội mà ép mình. Muội chưa bao giờ vì những điều đó mà coi thường hay lạnh nhạt với huynh.
Từ lúc ban đầu, trong lòng muội, Kính Tu ca đã là một anh hùng cao lớn, khiến người khác ngưỡng mộ. Những thứ này, chưa bao giờ nên là tiêu chí để đo lường huynh.”
Ta còn chưa nói xong, đôi môi nóng bỏng của Thẩm Kính Tu đã phủ xuống, ta bị siết chặt trong lòng, không thể vùng vẫy, chỉ có thể ngẩng đầu đáp lại.
Một lúc lâu sau, ta mệt mỏi dựa vào giá sách, ngước mắt nhìn Thẩm Kính Tu. Trong ánh mắt của huynh ấy vẫn lấp ló cảm xúc cuồn cuộn, ta lại mở miệng:
“Nhưng, muội đã không còn là muội của ngày xưa nữa.
Có lẽ Kính Tu ca yêu thích là cô tiểu thư bé nhỏ ngây thơ, trong sáng của nhà họ Triệu.
Hiện giờ, không phải tất cả lời đồn đều là giả dối. Muội có lẽ không đến mức tàn nhẫn độc ác, nhưng năm đó vì sống sót, vì đưa Lương Duẫn lên ngôi, đôi tay muội đã không còn sạch sẽ.
Kính Tu ca, huynh xứng đáng với muội, chưa bao giờ là không đủ.
Nhưng hiện tại, con người muội, giống như huynh đang nhìn thấy, tính toán đủ đường, chơi đùa quyền mưu, có thật sự vẫn là người mà huynh thích hay không?”
8
Chu Nhụy nói lời ngông cuồng, Chu đại nhân khó mà chối bỏ trách nhiệm.
Ngày hôm sau, khi thượng triều, Lương Duẫn nổi cơn thịnh nộ, lập tức cách chức và đày Chu đại nhân. Đồng thời tất cả các tiểu thư có giao tình với Chu Nhụy từ trước đều bị nghi ngờ là nguồn gốc của những lời lẽ ngông cuồng đó.
Lương Duẫn xuất thân là con của tội phi, sinh ra từ dòng thứ, lên ngôi mang theo lòng căm ghét sự phê phán và rất cần lập uy.
Hôm ấy ta khiêu khích bọn họ, chẳng qua cũng chỉ muốn khuấy động vũng nước đục của phe cánh nhà Vệ gia, không ngờ Chu Nhụy lại thiếu suy nghĩ đến mức như vậy, vô tình đưa cho ta và Lương Duẫn cái cớ chính đáng.
Ngày hôm đó, không ít phụ thân hoặc huynh trưởng của các tiểu thư có mặt đều bị liên lụy, giáng chức hoặc bị bãi chức.
Trong chốn khuê phòng kinh thành, các mối quan hệ xã giao giữa các tiểu thư cũng có quy tắc, sự qua lại phụ thuộc rất nhiều vào phe cánh của các huynh trưởng trong triều.
Những người thân cận với Nhan Cửu Nương hầu hết thuộc phe của Vệ gia, lần này Lương Duẫn đã một lần đánh tan bọn họ, khiến họ không thể trở mình.
Nhan thượng thư, con cáo già này rất biết cách giữ mình. Khi Lương Duẫn vừa bắt đầu thanh trừng, ông ta đã không chần chừ mà dâng Vệ Thịnh lên, đúng như ta dự đoán, quay sang ủng hộ Tống thị – gia tộc mới nổi.
Lương Duẫn nhìn bản tấu ông ta trình lên, mỉm cười đầy ẩn ý. Dù là Hoàng đế trẻ tuổi, nhưng tâm tư của Bệ hạ rất thâm sâu và khó lường:
“Nhan ái khanh trung quân ái quốc, biết cách nhìn thời thế, Trẫm tự nhiên sẽ ban thưởng.
Nghe nói ái khanh còn có một ái nữ, đã đến tuổi xuất giá, chi bằng Trẫm sẽ ban hôn cho tân khoa tiến sĩ Đường Ngô.”
Nhan thượng thư nghe vậy liền hoảng hốt trong lòng, ngay lập tức hiểu được ý răn đe của Lương Duẫn.
Tuy Đường Ngô là tân khoa tiến sĩ nhưng xuất thân từ gia đình nghèo khó, không có bất kỳ sự chống lưng nào.
Bệ hạ đã bỏ bao công sức để tiêu diệt nhà Vệ gia, làm sao ngài có thể để Tống gia trỗi dậy?
Sự sủng ái nhất thời dành cho Tống gia chẳng qua chỉ là quân cờ trong ván cờ quyền lực của Lương Duẫn mà thôi.
Cả kinh thành đều biết Nhan thượng thư có ý định gả con gái cho Tống Hàn Lâm. Vì thế, việc Bệ hạ ban hôn cho tân khoa tiến sĩ Đường Ngô không khác nào một lời cảnh cáo: an phận làm thần tử, đừng nghĩ đến chuyện kết bè phái.
Ta đứng sau tấm bình phong, ngơ ngẩn nhìn Nhan thượng thư vội vã cáo lui với vẻ hốt hoảng.
Ta và Lương Duẫn, cặp bài trùng trong quyền mưu, cũng như vô số lần trước đây ở hậu cung, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Tất cả mọi người đều là quân cờ của chúng ta, và mọi tình cảm đều có thể trở thành công cụ tính toán. Đôi khi, ngay cả bản thân ta cũng không còn nhận ra chính mình.
Nhưng hôm đó, Thẩm Kính Tu ôm lấy ta, chỉ liên tục nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, là ta không bảo vệ được muội.
Không để muội giống như trước khi xuất giá, vô lo vô nghĩ; không để muội mãi là cô tiểu thư ngây thơ, trong sáng.”
Mãi cho đến khi Lương Duẫn bước qua bình phong, ta mới chợt bừng tỉnh.
“Xong rồi chứ?”
“Xong rồi.”
Lương Duẫn nói với giọng nhẹ nhõm:
“Nếu không vì thành tích chính trị tốt, ông ta sao có thể thoát khỏi cuộc thanh trừng này.”
Ta chống cằm, suy nghĩ:
“Nhan thượng thư này cũng thật kỳ lạ, hết lòng kết đảng, nhưng lại sống thanh liêm đến nỗi nhà cửa trống không. Không biết ông ta đang toan tính điều gì.
Nhưng giữ ông ta lại cũng tốt. Một là ông ta sau này sẽ không dám manh động, hai là cũng không nên ép người ta đến bước đường cùng.”
Ta ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Lương Duẫn không hề chăm chú lắng nghe, mà chỉ lặng lẽ nhìn ta.
“Sao thế?”
“Tây Đan đã yên ổn, Vệ gia đã bị loại bỏ, Nương nương có muốn quay về cung không?”
Ta lắc đầu liên tục:
“Linh Thái phi đã qua đời, ta lấy thân phận gì mà quay lại cung đây, hơn nữa…”
“Thân phận thì đơn giản thôi, Thái phi đã chết, nên thân phận nào cũng được.”
Lương Duẫn đột ngột cắt ngang lời ta.
“Thôi dừng lại đi.”
Ta không muốn nghe từ miệng Lương Duẫn những lời như “dưỡng già an nhàn” nữa.
Ta còn trẻ như thế này, tại sao ngày nào Bệ hạ cũng làm như ta sắp đến tuổi nghỉ hưu.
“Ta không muốn về cung nhìn đám phi tần của ngài tranh đấu, rồi ngày nào cũng đến trước mặt ta tỏ vẻ hiếu thuận, giả bộ vô tội.
Hơn nữa, Thẩm Kính Tu nói rằng huynh ấy muốn cưới ta.”
“Nếu Trẫm chỉ nạp một người thôi thì sao?”
Ta và Lương Duẫn đồng thời lên tiếng.
Sau khi nghe rõ lời nhau, Lương Duẫn khẽ “à” một tiếng ngắn gọn, còn ta nhún vai, nói:
“Vậy thì Hoàng hậu của ngài cũng thật nhàn nhã.”
“Người suy nghĩ kỹ chưa?”
Lương Duẫn nhìn ta nghiêm túc. Ta nhướng mày:
“Chưa nghĩ kỹ.
Dù ta không còn danh nghĩa Thái phi, nhưng cả kinh thành đều biết ta đã tái giá.
Giờ lại thêm Thẩm Kính Tu, người có gia thế hiển hách và tài năng xuất chúng, ta làm sao xứng với huynh ấy?
Đến lúc đó, chắc chắn lời đàm tiếu sẽ rộ khắp thành, không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe.”
Ánh mắt Lương Duẫn chùng xuống, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài vòng, rồi đột nhiên quay lại nhìn ta:
“Còn Nương nương thì sao? Có tình cảm với Thẩm tướng quân không?”
Ta nhẹ nhàng cười:
“Nếu không có tình cảm, làm sao ta nói với Bệ hạ chứ?”
Lương Duẫn phất tay áo một cái:
“Chỉ cần Nương nương có tình cảm với hắn, Trẫm sẽ có cách để tất cả mọi người im lặng.
Phải nói thật, Thẩm Kính Tu, tên lầm lì đó, quả thật không xứng với Nương nương.
Dù Thẩm Kính Tu có gia thế hiển hách, nhưng y chỉ dựa vào nhà Thẩm. Còn Trẫm, mãi mãi sẽ là chỗ dựa của Nương nương.”
Lương Duẫn, bậc thầy quyền thuật, đã thể hiện rõ sự quyết đoán của Đế vương trên triều, nhưng khi đối diện với ta, lại lộ ra sự hồn nhiên của một thiếu niên.