Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ Chương 3 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

Chương 3 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

2:45 sáng – 30/08/2024

Ta nói với Hứa Tri Ngôn rằng ta cũng muốn tham gia cách mạng, Hứa Tri Ngôn sửng sốt, có lẽ cũng không ngờ rằng một tiểu thư yếu đuối như ta lại nói ra điều này.

Ban đêm, chúng ta ngồi trong sân, thường nghe thấy tiếng súng vọng lại từ xa. 

Từ khi người Nhật đến Thượng Hải, gần như không ai có thể yên lòng. 

Bọn chúng thậm chí còn đột ngột xông vào nhà tìm kiếm, thật là hỗn loạn, thật là vô lễ. 

Sau đó, ta học được từ miệng của Hứa Tri Ngôn một câu, gọi là “quỷ tử.”

Quỷ tử. Tiểu quỷ tử. Tiểu Nhật quỷ tử. Bọn tiểu Nhật chó má.

Có vẻ là như vậy. Những lời này khi thốt ra từ miệng của một thiên kim tiểu thư như ta lại không chút gượng gạo.

Hứa Tri Ngôn phái ta đến Trùng Khánh, tổ chức Thuận Hoa được ra đời tại Trùng Khánh. 

Hắn đồng ý cho ta tham gia cách mạng, tất nhiên ban đầu hắn cũng rất thận trọng với ta, nhưng về sau ta từng bước vượt qua thử thách, còn theo hắn đến dinh thự Anh Mộc nơi bọn quỷ tử ở để lấy trộm tình báo, cung cấp manh mối quan trọng cho các đồng chí, lúc đó hắn mới đồng ý cho ta gia nhập.

Dù gì thì đây không phải chuyện trẻ con. Tất nhiên ta cũng hiểu điều đó trong lòng. Ta thu dọn hành lý, cuối tháng Chạp liền lên đường, chuyến đi này đã kéo dài hai năm.

Ở Trùng Khánh, ta đã gặp gỡ rất nhiều người cùng làm cách mạng, ta vô cùng kính trọng họ. 

Ta ngày đêm khổ luyện tiếng Nhật và kỹ năng bắn súng, thề sẽ trở thành một anh hùng yêu nước như họ. 

Họ đặt cho ta một mật danh là “Thư Sinh,” cấp trên của ta chính là Hứa Tri Ngôn, người từng cứu ta, mật danh của hắn là “Hắc Ảnh.”

Quốc gia không còn, gia đình làm sao có thể tồn tại? Cứu vớt các sinh linh, đó là sứ mệnh của chúng ta. Hai năm sau, ta lại trở về Thượng Hải.

Với thân phận là giáo viên âm nhạc của Đại học Giang Châu, ta âm thầm hoạt động, hỗ trợ Hứa Tri Ngôn ám sát tên đầu sỏ Nhật Bản, “Chính Điền Thứ Lang.”

Thời gian trôi qua, Thượng Hải ngày trước vẫn náo nhiệt như thường, nếu khác thì có lẽ giờ đây đã có thêm những công trình mang phong cách Nhật Bản, cùng với sự hiện diện của người Nhật ở khắp nơi. 

Ta không biết Đại phu nhân và các vị di thái giờ đây ra sao, liệu họ có còn sống hay không.

Hứa Tri Ngôn nói với bên ngoài rằng ta là em họ của hắn, để dễ bề che giấu, ta đặc biệt đổi tên thành Hứa Ôn Tiện. 

Hắn đã dùng mối quan hệ đưa ta vào dinh thự Anh Mộc, làm gia sư dạy đàn piano cho Yuuko, em gái của Chính Điền Thứ Lang. 

Yuuko cũng là sinh viên của Đại học Giang Châu, nàng ta dường như đặc biệt quan tâm đến Hứa Tri Ngôn, hỏi ta rất nhiều về hắn.

Khi mối quan hệ giữa ta và Yuuko ngày càng thân thiết, nàng đã đưa ta đến biệt thự Thanh Dã, nơi mà nàng gọi là nhà. 

Nhưng thực chất, căn biệt thự đó là nơi chúng ta đã từng sinh sống. Yuuko lần lượt giới thiệu cho ta những góc cạnh của nơi này, càng nói ta càng cảm thấy buồn cười. 

Nơi mà trước đây chúng ta đã từng cười đùa vui vẻ, nay lại trở thành nơi mà những kẻ xâm lược dùng để mời chủ cũ đến thăm với tư cách là khách.

Ta nhìn những cảnh vật quen thuộc giờ đây đã trở nên xa lạ, nước mắt chực trào. Để Yuuko không phát hiện, ta vội thu lại những cảm xúc đó.

Trong bữa tối, Yuuko tự tay nấu rất nhiều món Nhật Bản, giới thiệu cho ta biết sashimi và sushi là gì. 

Sau bữa ăn, ta có ý định giúp Yuuko dọn dẹp, nhưng không may đã va phải lưỡi dao, tạo thành một vết cắt sâu, máu chảy thành từng giọt lớn. 

Yuuko vội vàng gọi bác sĩ riêng đến băng bó cho ta.

Thật tình cờ, vị bác sĩ đó lại chính là Tứ di thái, Bạch Thái Thu, người mà ta đã không gặp từ lâu.

Bạch Thái Thu nhìn ta, và ta cũng nhìn nàng. Nếu Yuuko không có mặt ở đó, ta chắc chắn sẽ chạy đến ôm chặt lấy nàng. 

Sau hai năm xa cách, nàng đã cắt bỏ mái tóc dài yêu thích của mình, giờ chỉ còn tóc ngắn ngang vai. 

Nàng đứng sững lại, còn ta thì nhanh chóng phản ứng, “Bác sĩ, tay ta thế này có phải không được chạm nước nữa phải không?”

Bạch Thái Thu nhận được tín hiệu, liền đặt hộp dụng cụ xuống và bắt đầu băng bó cho ta. “Vết thương hơi sâu, sau khi cầm máu, trong ba ngày không được để dính nước.” 

Ta gật đầu. Yuuko lo lắng nhìn ta, “Hứa giáo sư, tất cả là lỗi của ta.”

Nghe từ “giáo sư” đó, Bạch Thái Thu ngẩng lên nhìn ta. “Là ta, ta đã cố gắng giúp đỡ ngươi, nhưng rốt cuộc lại gây rắc rối.”

Vừa băng bó xong, Chính Điền Thứ Lang liền trở về nhà. Ta chợt nhớ ra! Hắn chính là tên quan quân trong hầm trú ẩn ngày đó. 

Ta dường như nhớ lại dáng vẻ của hắn, để hắn không nhận ra sự bối rối của ta, ta đã giả vờ bình tĩnh.

“Ca ca, sao ca lại về đây? Ta đã mời Hứa giáo sư đến nhà ta làm khách.”

Chính Điền Thứ Lang nhìn ta từ đầu đến chân, sau đó cho rằng ta không có gì đáng đe dọa.

Chính Điền Thứ Lang nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt.

“Đừng để giáo sư về quá muộn, dạo này vẫn đang truy bắt đám người của hội Thuận Hoa, đường sá có thể không an toàn.”

Hắn dùng tiếng Nhật để nói chuyện với Yuuko, và ta chỉ biết thầm cảm ơn vì mình đã không học tiếng Nhật một cách vô ích. Trong lòng, ta thầm rủa xả hắn từ đầu đến chân.

“Ta tin rằng sĩ quan của Đế quốc Đại Nhật Bản sẽ không giết hại người vô tội.”

Ta đáp lại bằng tiếng Nhật, Chính Điền Thứ Lang có lẽ thấy gần gũi hơn, vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng, lần này thậm chí không phải là nụ cười giả tạo nữa.

“Hứa tiểu thư, Đế quốc Đại Nhật Bản là chính nghĩa, chỉ sợ ngươi bị người của hội Thuận Hoa bắt được, sẽ…”

Ngay sau đó, hắn làm động tác cắt cổ, ta không khỏi rùng mình, sợ hãi trước sự tàn nhẫn của hắn.

Thấy ta không nói gì thêm, hắn quay sang Yuuko:

“Chị gái Shoko của muội sẽ đến Thượng Hải vào mùa thu này để ở bên muội.”

Yuuko vui mừng reo lên:

“Thật sao? Ca ca, ngươi định đính hôn với chị Shoko sao?”

Shoko, Morimura Shoko, ta đã từng nghe Hứa Tri Ngôn nhắc đến nữ nhân này, nàng chính là tình nhân của Chính Điền Thứ Lang, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đính hôn.

“Hứa giáo sư, lúc đó ngươi cũng có thể đến dự tiệc đính hôn của chúng ta, ta mời ngươi.”

Sau đó, Chính Điền Thứ Lang quay sang nhìn Bạch Thái Thu:

“Bác sĩ Bạch cũng đã đồng ý đến dự tiệc của ta rồi.”

Ta gật đầu:

“Vậy xin đa tạ Chính Điền quân, trời đã tối, ta xin phép về trước.”

Chính Điền Thứ Lang đề nghị người hộ tống ta, nhưng ta đã từ chối, thấy thế hắn cũng thôi. 

Ta không cần người Nhật bảo vệ ta, vì đối với ta, họ chính là mối đe dọa lớn nhất.

Nếu có thể ám sát Chính Điền tại tiệc đính hôn, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn chút.

Khi bước ra khỏi biệt thự, Bạch Thái Thu chạy theo ta:

“Đi chung về đi, hôm nay ta phải trực ở bệnh viện Nhân Đức.”

Ta gật đầu, giờ nàng đã là một bác sĩ, mặc áo blouse trắng, hoàn thành giấc mơ của mình.

“Ôn Tiện, ta đã cho người tìm ngươi suốt thời gian qua, nhưng không có tin tức gì, ta còn tưởng ngươi đã…” Bạch Thái Thu lại lên tiếng,

“Những năm qua ngươi đã đi đâu? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nhà Chính Điền?”

“Đó cũng là điều ta muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở đó?”

“Hai năm trước sau khi chúng ta lạc nhau, ta được đưa đến bệnh viện Nhân Đức để điều trị, rồi cũng ổn định làm việc ở đó. Sau này, ta vô tình cứu được Yuuko, Chính Điền đánh giá cao y thuật của ta, nên mới để ta làm bác sĩ riêng cho Yuuko. Ta thực sự không thể tưởng tượng được có ngày sẽ lại gặp được ngươi, ta thực sự đã nghĩ rằng ngươi đã…” 

Bạch Thái Thu xúc động nắm chặt tay ta.

Ta cũng đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy các nàng nữa.

Trước đây, ta đã nhờ không ít người tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Giờ đây, nàng bất ngờ xuất hiện trước mắt ta, ta cảm thấy như đang mơ.

Về đến nhà, ta kể lại cho Hứa Tri Ngôn nghe toàn bộ chuyện hôm nay. 

Hứa Tri Ngôn như thường lệ, dặn dò ta phải cẩn thận mọi điều. Dạo này, hắn bận rộn với việc công bố tác phẩm “Hải Đường Cựu Mộng”. 

Ta may mắn đã được xem bản thảo, bề ngoài là viết về tình yêu và tình thân, nhưng thực chất là tình yêu nước và lòng thù hận, chỉ có đồng bào mới hiểu được, chỉ có kẻ trong bóng tối mới hiểu được sự cứu rỗi.

Vài ngày sau, bài diễn thuyết của Hứa Tri Ngôn tại Đại học Giang Châu về “Hải Đường Cựu Mộng” đã được đăng trên báo, gây náo động, kích động không ít người yêu nước đứng lên. 

Nhiều nhà báo đến phỏng vấn nhưng đều bị từ chối. 

Đặc biệt, có một nữ ký giả họ Trần, đã đến tìm nhiều lần, sau đó mới được Hứa Tri Ngôn mời vào nhà riêng.

Đáng tiếc, ta không có dịp gặp nữ ký giả tài giỏi này, vì giờ học đàn piano của Yuuko không thể trễ nải, ta đành vội vàng đi dạy. 

Khi ta trở về thì người ta đã rời đi. 

Thực ra, ta có chút tư lợi, muốn hỏi thăm nữ ký giả này về tin tức của những người xưa, vì dù sao nàng cũng là nhà báo, đi khắp nơi, biết nhiều chuyện.

Vào ngày mùng Một tháng Năm, cấp trên đã gửi một bức mật thư cho Hứa Tri Ngôn, yêu cầu chúng ta tiếp xúc với một đồng chí có mật danh là “Dù Giấy Dầu”, người này sẽ cho chúng ta biết nhiệm vụ tiếp theo.

Điểm gặp mặt được ấn định tại chùa Hoài Ân ở ngoại ô phía Bắc. 

Sau khi Hứa Tri Ngôn công bố “Hải Đường Cựu Mộng,” danh tiếng của hắn đã lan rộng, vì thế nhiệm vụ lần này đương nhiên giao cho ta.

Ta theo yêu cầu cầm một chiếc dù giấy dầu, mặc một chiếc sườn xám trắng, ngồi trong ngôi đình phía sau chùa Hoài Ân để chờ người đến.

Nhưng ta không ngờ, người đến lại chính là… Giang Lễ, người chồng cũ của ta.

Hắn cũng không ngờ người gặp lại là ta. 

Thực ra, ta và hắn không quen thuộc nhau lắm, năm xưa hắn bận việc quân sự, chúng ta chỉ gặp mặt vài lần trong phủ, ngay cả ngày thành thân hắn cũng không vào phòng ta.

Ta thực sự có chút đau lòng, là phụ nữ, ai lại không cảm thấy đau đớn chứ? Ta nghĩ vậy. Lúc trước không được sủng ái, việc gả cho hắn cũng chỉ vì quyền lợi và tiền tài của cha.

Thì ra trước khi ta gả cho hắn, hắn đã gia nhập hội Thuận Hoa, sau đó lấy danh nghĩa thiếu soái quân thống để ẩn mình trong quân thống. 

Đại phu nhân và các di thái bị bắt vì người Nhật muốn hợp tác với quân thống, Giang Lễ buộc phải đồng ý mới có thể cứu được Đại phu nhân. 

Theo lời hắn kể, khi cứu được Đại phu nhân ra, trên người nàng đầy những vết bầm tím, không lâu sau, nàng lâm vào u sầu, bệnh tật, và mất vào năm ngoái. 

Nàng được chôn cất ở quê nhà, Tô Châu.

Không ai biết Đại phu nhân đã phải chịu đựng những hành hạ phi nhân tính nào trong phòng thẩm vấn. 

Giang Lễ đã thử hỏi nàng về tung tích của Nhị di thái, nhưng mỗi lần nhắc đến những từ đó, Đại phu nhân lại la hét điên loạn, hoàn toàn mất đi lý trí. 

Sau đó, không ai dám hỏi đến nữa. Ta nghĩ, nếu có một ngày, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng.

Giang Lễ giao cho chúng ta một nhiệm vụ, đó là ám sát Morimura Shoko, người sắp đến Thượng Hải. 

Chẳng phải đó chính là vị hôn thê của Chính Điền Thứ Lang sao? 

Giang Lễ nói Morimura Shoko vốn là người Trung Quốc, sau đó phản quốc, đổi tên, và sang Nhật. Hội Thuận Hoa căm ghét nhất là hạng người bán nước.

Huống chi đó lại là vị hôn thê của Chính Điền Thứ Lang. Sau khi nhận nhiệm vụ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hành động ngay khi thuyền của nàng ta cập bến Thượng Hải.

Sau mùa thu, trời càng lúc càng lạnh, đặc biệt là vào ban đêm. Như thường lệ, ta ngồi trong sân, Hứa Tri Ngôn đẩy cửa bước vào và nhìn thấy ta.

“Đã khuya rồi sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Hân cởi áo khoác và choàng lên người ta.

“Gần đây ta bận việc bên trường học, về nhà rất trễ, sau này đừng chờ nữa.”

“Ngài không về, ta không ngủ được.”

Ta sợ… Ta sợ người Nhật lại tự tung tự tác, sợ chúng lại xông vào nhà lần nữa. Hắn có vẻ ngạc nhiên thấy rõ, rồi quỳ xuống an ủi ta.

Trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh lúc tiếp xúc với Giang Lễ.

“Hứa Tri Ngôn, ta có một chuyện nghi vấn đã lâu.”

“Hôm đó khi gặp nhau, Giang Lễ nói với ta rằng Đại phu nhân đã qua đời. Nhưng ta cảm thấy hắn chẳng hề bận tâm đến chuyện đó, vợ mình qua đời mà hắn lại không buồn phiền, không lo lắng. Hắn thực sự không có trái tim sao?”

Ta thực sự không cảm nhận được cảm xúc của Giang Lễ. Hôm đó, hắn thản nhiên nói về cái chết của Đại phu nhân. 

Có lẽ ta không hiểu rõ về hắn, hoặc hắn đã giấu kín cảm xúc, hoặc hắn thật sự không bận tâm đến tình cảm nam nữ.

“Hiện nay tình cảm đối với đất nước phải đặt lên trên, tình cảm cá nhân phải đặt xuống dưới. Đại phu nhân mất, liệu Giang Thiếu soái có thể buông xuôi? Trong thời loạn lạc này, hắn phải giấu kín cảm xúc, đứng lên chống lại kẻ thù. Đó mới là điều đúng đắn.”

Hứa Tri Ngôn giải thích cho ta, ta cuối cùng cũng hiểu phần nào.

Sau đó, chúng ta cứ ngồi lặng yên như vậy, dường như trong lòng cả hai đều đang suy nghĩ điều gì đó…