Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ Chương 2 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

Chương 2 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

2:44 sáng – 30/08/2024

Chẳng qua mấy ngày, trong hầm trú ẩn xuất hiện nhiều quan quân mặc áo vàng. Họ nói những lời mà chúng ta không hiểu được. 

Họ cầm súng, bắt chúng ta ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Tứ di thái nhanh trí, thấy tình hình không ổn, liền bảo chúng ta bôi tro lên mặt.

Họ dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi ai trong chúng ta là vợ của Giang Lễ. Cả năm người chúng ta đều không dám đứng lên. 

Tên quan quân dẫn đầu lại lên tiếng, nếu chúng ta không nói, họ sẽ giết từng người một, từ đầu đến cuối, cho đến khi tất cả bách tính bị giết sạch.

Ba, hai, một…

“Ta là thê tử của Giang Lễ!”

Câu nói này ta muốn thay mặt Đại phu nhân mà thốt lên, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cuối cùng nàng ta lại đứng lên dũng cảm đối mặt. 

Khi họ trói Đại phu nhân lại, định mang nàng đi, thì bất ngờ nhìn thấy Nhị di thái đang co rúm ở góc tường.

Những tên quan quân đó lộ ra vẻ mặt đê tiện, Nhị di thái sợ hãi, lập tức cúi đầu. “Ngươi, tên là gì?” 

Lại một lần nữa, tiếng Trung bập bẹ, giọng nói đầy nham hiểm. Nhị di thái không nói gì, có lẽ nàng bị sợ hãi đến mức không dám cất lời, thậm chí không biết nói gì nữa.

“Ngươi không nói, tốt lắm.” Họ kéo Nhị di thái ra ngoài. Nàng thực sự rất xinh đẹp, dù mặt đã bôi một lớp tro dày cũng không thể che giấu được. 

Nàng là người có thể nổi bật từ trong đám đông, vì vậy, không một lời báo trước, họ trói Nhị di thái và Đại phu nhân mang đi.

Tam di thái nắm chặt lấy áo ta, toàn thân nàng run rẩy, đến khi bọn họ đi xa, nàng mới dần thả lỏng ra. Bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, ai cũng hoảng sợ đến tột độ.

“Ta phải cứu các nàng ấy, chúng ta phải cứu các nàng.”

Ta run rẩy nói ra câu này, cố gắng ngăn không để bản thân bật khóc.

Còn Tứ di thái thì sao? Bây giờ nàng đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt nhợt nhạt như kẻ bệnh nặng.

“Làm sao đây, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ta không thể chết, ta không thể chết.”

Chúng ta bị đưa lên xe, ba chiếc xe, một chiếc chở nữ nhân, một chiếc chở trẻ em, một chiếc chở nam nhân.

Ba chiếc xe ấy đều chạy theo ba hướng khác nhau. Tam di thái nói với ta…

Đó là người Nhật.

Người Nhật… Ta lớn lên trong sân nhà ở quê từ thuở nhỏ, luôn nghĩ rằng trên thế gian này chỉ có một loại người nói cùng một thứ ngôn ngữ như chúng ta. 

Ban đầu, ta hoàn toàn không hiểu du học là gì, không biết cách sử dụng điện thoại, cũng không quan tâm đến những chuyện lớn lao khác. Trước đây, sự hiểu biết của ta thật hạn hẹp. 

Mỗi ngày chỉ biết ngồi xe kéo, đúng giờ đúng điểm đến con hẻm nhỏ để ăn bánh bao chiên.

Người Nhật… Chúng ta bị người Nhật bắt cóc. Chúng đã xâm chiếm đất nước của chúng ta, hành động bạo ngược, không hiểu lễ nghĩa.

Vậy, Giang Lễ rốt cuộc đã đi đâu? Hắn có phải đã chết rồi không? Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu, liệu có thể trở lại mảnh đất này nữa hay không?

Ngồi trên xe của người Nhật, ta đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm cả việc ta sẽ trông như thế nào sau khi chết.

Sau đó, ta chỉ nhớ rằng đã có người đến cứu chúng ta. 

Tiếng súng bên ngoài vang lên chói tai, chúng ta chạy tán loạn trên những con phố xưa kia từng phồn hoa của Thượng Hải. Người rất nhiều, rất đông đúc, ta đã bị lạc mất các nàng. 

Hình như ta bị ai đó va vào rồi bất tỉnh, xung quanh rất ồn ào, ta cảm giác mình sắp chết rồi.

Không phải đơn giản chỉ là ngất đi, mà dường như ta đã trúng một phát đạn, nhưng lại không cảm nhận được đau đớn, máu chảy ra từng dòng từng dòng.

Thôi kệ, chết thì chết. 

Dù sao ta cũng chẳng có gì ràng buộc, cha không thương, mẹ không yêu, gả cho Giang Lễ cũng không được yêu thương, chưa thất thân, không con không cái. 

Cuộc đời trải qua quá ít, chết đi cũng chẳng lo sẽ có ai rơi lệ vì mình. 

Thôi bỏ qua, bỏ qua, ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ta đã có một giấc mơ. 

Trong mơ, Thượng Hải ngập tràn trong tuyết lớn. Ta đứng giữa tuyết, không lâu sau, quân đội Nhật ập tới, chúng giết người không chút do dự.

Máu tươi nhuộm đỏ cả con đường, tiếng thét gào, tiếng la hét của đồng bào vang lên không ngớt. 

Ta mới nhận ra mình hoàn toàn bất lực, mọi thứ rối loạn, phố phường rối loạn, Thượng Hải rối loạn. 

Những cảnh sát từng bảo vệ dân chúng giờ đây đã trở thành chó săn, chúng cùng với kẻ thù giết hại đồng bào, thậm chí những binh lính quân thống cũng đồng ý hợp tác với chúng.

Ta đã lâu lắm rồi chưa được thấy tuyết…

Hôm nay là tròn một tháng kể từ ngày ta được Hứa Tri Ngôn cứu thoát. Vết thương do đạn bắn của ta đã gần như lành hẳn, ta đã có thể xuống giường và đi lại tự do.

Hứa Tri Ngôn nói rằng ta mệnh lớn, thật ra ta cũng nghĩ vậy.

Hứa Tri Ngôn, là giáo sư của Đại học Giang Châu, đồng thời là một thành viên của tổ chức Thuận Hoa.

Hắn đã bí mật cứu thoát nhiều đồng bào khỏi tay người Nhật, đối với ta, đây là một người vô cùng đáng kính.

Ngày đó, ta nhờ Hứa Tri Ngôn dò hỏi tung tích của Đại phu nhân và các vị di thái. 

Nhị di thái bị những kẻ súc sinh đó đưa sang Nhật Bản, giờ không rõ tung tích.

Khi Giang Lễ đến cứu, chỉ còn lại Đại phu nhân trong phòng thẩm vấn. 

Vì mất liên lạc quá lâu, nên Tam di thái và Tứ di thái càng khó tìm hơn, hơn nữa lại không có hình ảnh của hai nàng, nên càng thêm khó khăn.

Nói thật lòng, người Nhật thực sự là bọn súc sinh, khiến biết bao gia đình tan cửa nát nhà.