Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ Chương 1 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

Chương 1 CHA GẢ TA CHO MỘT NGƯỜI THÊ THIẾP ĐẦY NHÀ

2:32 sáng – 30/08/2024

Ta danh là Ôn Tiện, đại tiểu thư của gia tộc thương nhân giàu có nhất tại Thượng Hải.

Sinh ra giữa thời loạn, ta vốn có thể yên ổn làm một thiên kim trong nhà. Nhưng nào ngờ, phụ thân ta, một kẻ phất lên nhanh chóng, lại làm ăn thất bại.

Để vượt qua tai họa này, phụ thân ta đã gả ta cho Giang Lễ làm thiếp, một người có thể cứu giúp ông thoát khỏi hoạn nạn. Trời ơi, sao ta lại gặp phải một người cha tham lam đến vậy.

Giang Lễ, xuất thân từ gia đình quân phiệt, mười sáu tuổi đã có thể tự mình dẫn binh. Duy chỉ có một khuyết điểm… đó là thê thiếp của hắn đầy nhà.

Ta được gả vào cửa và trở thành Ngũ di thái. 

Đại phu nhân là Lâm Thứ Ý, là tiểu thư xuất thân từ dòng dõi thư hương, có hôn ước từ nhỏ với hắn. 

Nhị di thái là Vãn Mị, một ca kỹ nổi tiếng từng khuynh đảo Bách Lạc Môn, ca hát nhảy múa nàng ta đều giỏi. 

Tam di thái là Trần Sơ Vận, mối tình đầu của Giang Lễ, là một tiểu thư từng du học nước ngoài trở về. 

Tứ di thái là Bạch Thái Thu, xuất thân từ gia đình tị nạn, trong lúc chạy trốn đến Thượng Hải, đã vô tình cứu mạng Giang Lễ và trở thành nữ y.

Ôi chao, một người là thanh mai trúc mã, một người là nốt chu sa, một người là tình đầu, một người là bạch nguyệt quang, còn ta, một người bị ép gả vào, thật là… không hợp chút nào.

Thật đáng trách phụ thân ta quá tham lam, thôi được, ta cũng không kén chọn, dù sao thì cũng phải gả, gả cho ai chẳng là gả. 

Huống chi giờ ta đã gả vào cửa rồi, đã gả vào cửa rồi, gả vào cửa rồi, vào cửa rồi, cửa rồi, rồi.

Nhưng ta thực sự không thể đấu lại các nàng thê thiếp kia, nhất là Nhị di thái, tính tình nàng vô cùng nóng nảy. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bị phạt quỳ ngay.

Được rồi, gả cũng đã gả rồi, có chết thì đã sao, mỗi lần như thế ta đều tự an ủi mình.

Mấy ngày qua, ta đã phải chịu đựng quá nhiều…

Ta nhận thấy, những di thái này mỗi người đều có đặc điểm riêng biệt.

Đại phu nhân, khi nhàn rỗi thì chăm sóc hoa cỏ, thêu thùa, chép kinh tụng văn, vẫn giữ chút tư tưởng phong kiến. 

Bình thường rất ít khi can thiệp vào chuyện của các di thái, nhưng một khi đã ra tay thì có thể khiến các di thái khác phải khiếp sợ.

Nhị di thái, lúc rảnh rỗi thì chơi mạt chược, hát ca nhảy múa.

Mỗi khi đi ngang qua phòng nàng ta, ta đều có thể nghe thấy tiếng nàng nói mơ: “Tới rồi! Đưa tiền đây!” 

Nàng có nét duyên dáng tự nhiên, yêu tiền nhưng không tham tiền, nhan sắc có thể nói là thuộc hàng bậc nhất của Thượng Hải.

Tam di thái, một người thẳng thắn, thoải mái, ngoài miệng thì cứng rắn nhưng lòng lại mềm.

Bề ngoài là một tiểu thư du học xa trở về, không bị gò bó, nhưng thực chất lại là một người rất thích hóng chuyện.

Chẳng có chuyện gì ở Thượng Hải này mà nàng không biết.

Tứ di thái, tính tình ôn hòa, nàng theo đạo Phật, cũng không tranh không đoạt và thường hay gần gũi với ta. 

Nghe nói trước đây nàng từng theo sư phụ học y, y thuật vô cùng cao minh.

Trong Giang gia, người không hợp nhau nhất chính là Nhị di thái và Tam di thái. Có lẽ là do tính cách thẳng thắn của Tam di thái, thực sự không thể chịu nổi sự giả tạo của Nhị di thái. Chỉ cần là chỗ có mặt hai người này, nơi nào cũng có thể là nơi cãi vã.

Gần đây, Thượng Hải chiến sự liên miên, phần lớn các gia đình giàu có đều đã chạy nạn rời đi. 

Người hầu trong Giang phủ cũng bỏ trốn dần, Giang Lễ vì ở trong quân doanh không thể trở về, nên chúng ta, vài vị di thái không dám làm gì liều lĩnh.

Nhị di thái vì không tìm được đủ bạn chơi bài, liền lôi kéo Tam di thái, Tứ di thái và ta cùng lập một bàn. 

Vì Tam di thái đã đánh bại Nhị di thái trong một ván bài, hai người lại cãi nhau một trận, cuối cùng hất bài ra, không vui mà tan rã. Ta và Tứ di thái nhìn nhau, mặt ngơ ngác…

Không nhớ rõ là tháng mấy ngày mấy, ở một nơi nào đó trên Thượng Hải lại vang lên vài tiếng súng. 

Nhị di thái nói rằng ta rất gan dạ, nàng sợ hãi đến mức nấn ná ở phòng ta không chịu rời đi. Đúng lúc đó, Tứ di thái đến để chữa vết thương ở lưng cho ta.

Nói đến cái thương tích ở lưng này, quả là kỳ quặc. 

Vì Tam di thái chê Nhị di thái nấu canh thiếu muối, hai người tranh cãi không ngớt, suýt chút nữa là làm nổ tung cả nhà bếp.

Ta sợ hai người đánh nhau, bèn đến can ngăn, không ngờ lại vô tình làm trẹo lưng.

“Pằng! Pằng pằng!”

Lại vang lên mấy tiếng súng từ xa, trong màn đêm yên tĩnh càng trở nên đáng sợ hơn. Khi Tam di thái bước vào, thấy Nhị di thái cuộn mình kín mít trong chăn của ta, liền bật cười thành tiếng.

Một lúc sau, Đại phu nhân nghe thấy tiếng động cũng đến. 

Cả Thượng Hải mất điện, là mất điện toàn khu vực, có lẽ do quân thống đang tìm kiếm máy phát điện báo của gián điệp. 

Chúng ta năm người ôm nhau ngồi chật ních trong căn phòng nhỏ của ta. Bầu không khí lúc ấy thật kỳ lạ, lại có chút… ấm áp?

“Ơ… hay là thắp nến rồi chơi một ván bài nhỉ?”

Tam di thái lên tiếng, cố ý chế nhạo Nhị di thái. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mọi người đều thấy đầu của Nhị di thái lấp ló từ trong chăn. Quả nhiên… Nhị di thái đúng là thần bài.

Tất nhiên, chúng ta không có tâm trạng nào mà đánh mạt chược. Đại phu nhân liên tục không liên lạc được với Giang Lễ, mọi người bắt đầu nghi ngờ rằng hắn đã gặp chuyện. 

Trong năm người chúng ta, chỉ có ta là cha mẹ còn sống, nhưng… phụ thân ta từ lâu đã ôm tiền chạy trốn, không thể nào nương tựa được. 

Vậy nên, không còn cách nào khác.

Đêm nay trôi qua thật dài, chúng ta đều cố thức cho đến khi mặt trời mọc, mới dám trở về phòng chợp mắt. 

Nhưng chưa được bao lâu, trên đầu đã nghe thấy tiếng máy bay của địch thả bom, Thượng Hải… đã rơi vào tay giặc…

Để tránh tai họa, chúng ta được người của quân thống đưa vào hầm trú ẩn. 

Từ tối qua đến giờ, ta chỉ ngủ được hai canh giờ.

Mọi người mơ màng bị đưa đi, đồ ăn mang theo chẳng được bao nhiêu. 

May thay, người của quân thống biết chúng ta là thê thiếp của Giang Lễ, nên đặc biệt chăm sóc rất chu đáo.

Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự đồng cam cộng khổ. 

Trong hầm trú ẩn có những bách tính không có gì ăn, phải chết đói mà không ai cứu giúp. 

Có người bất chấp hiểm nguy, ra khỏi hầm trú ẩn tìm kiếm thức ăn, nhưng rồi không bao giờ trở lại. 

Lại có sản phụ đến kỳ lâm bồn, nhưng vì không có điều kiện sinh nở tốt, nên đã bị băng huyết mà qua đời.