Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CÂU CHUYỆN CỔ XƯA: BẢY LẦN NGHỈ TÁM LẦN THÀNH HÔN Chương 18: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

Chương 18: Bảy lần nghỉ, tám lần thành hôn

1:26 chiều – 03/09/2024

“Á, ta sợ rắn!” Tô Bạch Vãn lập tức trèo lên ghế, chỉ ra ngoài nói: “Hầu gia, nhanh đi bắt rắn.”

Tiêu Hiên sắc mặt dịu lại, dặn: “Ở đây không được ra ngoài, thư hưu thê ngươi xé đi, ta không tính toán với ngươi nữa.”

Nói xong ra ngoài chỉ huy gia nô đi bắt rắn.

Tô Bạch Vãn đợi hắn đi khuất liền nhanh chóng nhảy xuống đất, đẩy cửa chạy ra.

A ha, cuối cùng cũng bị hưu lần hai. Nhờ điểm tâm của Tống Huệ Nhi, nếu không nàng còn phải tốn thêm thời gian.

Nàng đã chuẩn bị trước nên cũng không cần về phòng thu dọn làm gì, chạy thẳng ra cửa phủ. Ngoài cửa phủ có một chiếc xe ngựa đang đợi, xa phu thấy nàng ra lập tức nhảy xuống đỡ nàng.

Dưới ánh đèn lồng ở cửa phủ, xa phu có khuôn mặt tuấn tú kia, chính là Tô Bạch Hồng.

Tô Bạch Hồng nghi hoặc hỏi: “Tỷ, sao lại bắt ta đến đón tỷ vào lúc này? Những người hầu hạ tỷ đâu?”

Tô Bạch Vãn nói: “Đi nhanh, về nhà ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.”

Lúc Tiêu Hiên dẫn người đuổi tới cửa phủ thì xe ngựa của Tô Bạch Hồng đã đi xa.

Thư đồng bên cạnh lẩm bẩm: “Phu nhân bị ai bắt cóc rồi?”

Tiêu Hiên ngón tay nắm chặt kêu rắc rắc, là Quan Siêu Phong, chắc chắn là Quan Siêu Phong.

15

“Đuổi theo!”

Tiêu Hiên dẫn người phi ngựa như bay.

Hắn cưỡi ngựa tốt, dù xe ngựa của đối phương có nhanh, cũng không nhanh bằng ngựa của hắn. Chỉ cần nàng không ra khỏi thành, chắc chắn có thể đuổi kịp. Còn việc sau khi đuổi kịp phải làm gì, thì hắn chưa nghĩ đến.

Khi Tiêu Hiên vừa đuổi kịp xe ngựa, phát hiện đối phương đang hướng về phía nhà họ Tô. Hắn lập tức hiểu ra, à, đôi cẩu nam nữ này không định vụng trộm, mà chuẩn bị thưa chuyện với trưởng bối, chính thức thành hôn.

Hắn cảm thấy đau nhói ở ngực, không trách được Tô Bạch Vãn luôn đòi hắn viết thư hưu thê, hóa ra là vừa tái hôn về đã hối hận.

Những ngày này, nàng luôn tính toán để có được thư hưu thê, chuyện tối nay Tống Huệ Nhi mang điểm tâm, thật ra cũng nằm trong kế hoạch của nàng. Hắn cũng đã mắc bẫy, đưa cho nàng thư hưu thê.

Tức điên, tức điên mất thôi!

Tô Bạch Vãn nghe tiếng ngựa phía sau đuổi theo liền vén rèm lên nhìn, thấy là Tiêu Hiên đã đuổi đến liền giục Tô Bạch Hồng: “Nhanh, chạy nhanh hơn, đừng để Tiêu Hiên đuổi kịp.”

Tô Bạch Hồng vâng lời, thúc ngựa chạy nhanh. Xe ngựa như một cơn gió chạy đến trước nhà họ Tô, Tô Bạch Hồng nhanh nhẹn nhảy xuống xe rồi bước tới đỡ Tô Bạch Vãn.

Hai tỷ đệ vừa đứng vững thì ngựa của Tiêu Hiên đã đuổi đến cửa. Tiêu Hiên ghìm cương ngựa lại rồi nhảy xuống, chặn Tô Bạch Hồng và Tô Bạch Vãn.

Dưới ánh đèn lồng trước cửa, Tiêu Hiên thấy phu xe là Tô Bạch Hồng, lập tức cười lạnh: “Quả nhiên đã có mưu đồ từ trước.”

Nói xong nhìn quanh, không thấy Quan Siêu Phong, liền bước nhanh đến vén rèm xe, nhìn vào trong, cũng không thấy Quan Siêu Phong, bèn quay lại chặn hai tỷ đệ nhà họ Tô, chất vấn: “Quan Siêu Phong đâu?”

Tô Bạch Hồng ngạc nhiên nói: “Hầu gia tìm Quan Siêu Phong à? Nếu muốn tìm hắn thì ngài nên đến phủ của hắn, đến nhà chúng ta làm gì?”

Tiêu Hiên hơi sững lại, mặt vẫn giận dữ, nhìn Tô Bạch Vãn, giọng gay gắt: “Tô thị, ngươi đòi thư hưu thê, chẳng lẽ không phải do Quan Siêu Phong xúi giục?”

Tô Bạch Vãn lập tức hiểu ra, hóa ra Tiêu Hiên nghĩ nàng muốn cùng Quan Siêu Phong, nên mới lập kế đòi thư hưu thê.

Nàng rung rinh hàng mi, mắt đã đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Hầu gia đang nói gì vậy? Rõ ràng là ngươi vì Tống Huệ Nhi, lại lần nữa bỏ rơi ta. Nay ngài lại nhắc đến Quan Siêu Phong làm gì? Quan Siêu Phong có liên quan gì đến ta?”

Tiêu Hiên nghe vậy, bước lên một bước nói: “Thật không phải Quan Siêu Phong xúi giục ngươi? Nếu vậy, sao ngươi cứ đòi thư hưu thê?”

Tô Bạch Vãn cắn môi nói: “Hầu gia vì Tống Huệ Nhi, lạnh nhạt ta mấy ngày, khi Tống Huệ Nhi mang điểm tâm đến thư phòng lại công khai ủng hộ nàng mà làm mất mặt ta, ta nhất thời nói lời giận dỗi, hầu gia lại thật sự viết thư hưu thê, ta…”

Nàng khóc lên, “Ta cầm thư hưu thê ra cửa phủ, đúng lúc gặp Bạch Hồng có việc đến Hầu phủ, ta liền bảo hắn đưa ta về nhà, có gì sai? Hầu gia lại hưu ta, còn muốn đổ oan cho ta, đây là ép ta chết mà đúng không?.”

Tiêu Hiên nghe việc không liên quan đến Quan Siêu Phong thì sắc mặt cũng dịu lại, đưa tay nói: “Trả lại thư hưu thê, chúng ta về nhà!”

Tô Bạch Vãn núp sau Tô Bạch Hồng, lắc đầu nói: “Ta không về, Hầu phủ có ta không có Tống Huệ Nhi, có Tống Huệ Nhi không có ta.”

Tiêu Hiên mặt mày khó coi, định đưa tay kéo Tô Bạch Vãn lại, nhưng bị Tô Bạch Hồng ngăn lại.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Tô thị, ngươi về trước, chuyện của Huệ Nhi, ta sẽ sắp xếp cho nàng một chỗ khác.”

Tô Bạch Vãn vẫn lắc đầu: “Hầu gia hãy sắp xếp Tống Huệ Nhi cho xong, rồi đến đón ta.”

Tô Bạch Hồng nghe vài câu, hiểu được chút tình hình, quay lại khuyên Tô Bạch Vãn: “Tỷ, hiện giờ cũng đã khuya, Tổ mẫu và cha biết tỷ lại bị hưu nữa chắc sẽ không yên đâu. Tỷ về với hầu gia đi!”

Tô Bạch Vãn nghe vậy, lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta bị ức hiếp như vậy, nhà mẹ đẻ cũng không bảo vệ ta chút nào sao? Nếu vậy, ta không sống nữa.”

Tô Bạch Hồng nghe vậy lúng túng, chỉ đành nói: “Tỷ, ta không có ý đó.”

Hắn lại quay sang Tiêu Hiên nói: “Hầu gia, ngài xem…”

Tiêu Hiên cắn răng nói: “Thôi được, ta về trước, đợi sắp xếp xong Huệ Nhi, sẽ đến đón tỷ tỷ ngươi. Nhưng thời gian này, ngươi trông chừng tỷ tỷ ngươi giúp ta, nếu có chuyện gì, ta sẽ chỉ hỏi tội ngươi.”

Tô Bạch Hồng đành hứa: “Hầu gia yên tâm, ta sẽ trông chừng tỷ ta cẩn thận.”

Tiêu Hiên nhìn Tô Bạch Vãn một cái, quay người leo lên ngựa rời đi.

Về đến Hầu phủ, Tiêu Hiên nghe lão phu nhân Tiêu gia tìm, liền vội vàng đi gặp. Lão phu nhân đang tức giận, thấy mặt Tiêu Hiên liền mắng: “Nghe nói ngươi lại làm A Vãn giận bỏ đi nữa rồi? Tối muộn thế này, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tiêu Hiên thở dài nói: “Mẫu thân, chuyện này các bà tử không kể với người sao?”

“Dĩ nhiên có nói.” Lão phu nhân đập bàn, “Ngươi khó khăn lắm mới tái hôn với A Vãn, không biết ở với nàng cho tốt, lại đi chọc Huệ Nhi làm gì? Giờ thì hay rồi, A Vãn bỏ đi rồi. Ngày mai tin tức lan ra, kinh thành người ta lại cười chê chúng ta.”

Tiêu Hiên nói: “Tô thị không lý lẽ, ghen tuông bậy bạ, con cũng bất lực.”

Lão phu nhân nói: “Ngươi còn lý lẽ à? Tối muộn như vậy rồi, sao lại để Huệ Nhi mang điểm tâm cho ngươi? Đừng biện minh nói là Huệ Nhi tự ý mang.”

Tiêu Hiên có chút lúng túng, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải Tô thị ngạo mạn sao?  Con bất đắc dĩ mới dùng cách này, nghĩ rằng nàng sẽ biết phải giữ gìn ta, không ngờ nàng lại đòi thư hưu thê xong liền bỏ đi.”

Lão phu nhân giận không chịu được, mắng: “Cưới về rồi cũng không biết dỗ dành, lại làm cho mọi chuyện thành ra thế này.”

Mắng xong, bà lại nói: “Đợi mai, ta sẽ sai người đến nhà đường thúc của Huệ Nhi, nói rõ tình hình, để Huệ Nhi đến đó tạm ở, đợi tìm được gia đình thích hợp thìbgả nàng đi. Cha mẹ nàng rời kinh thành, nhiều lần nhờ ta tìm mối tốt cho nàng, ta nghĩ nàng cũngncòn trẻ, từ từ tìm mối tốt. Nay không chờ được, phải nhanh chóng tìm mối tốt cho nàng.”

Tiêu Hiên thở phào nói: “Mọi việc theo mẫu thân sắp xếp.”

Ngày hôm sau, lão phu nhân sai bà tử đắc lực đến nhà đường thúc của Tống Huệ Nhi.

Bà tử đi nửa ngày, về bẩm: “Lão phu nhân, bên đó nghe nói chúng ta muốn đưa Tống cô nương đến, ban đầu không muốn, nói vòng vo, khi nghe mọi chi phí do chúng ta chi trả, mỗi tháng còn bù thêm mười lượng bạc, lập tức đồng ý.”

Lão phu nhân thở dài: “Nếu không xảy ra chuyện này, từ từ tìm thì chắc chắn có thể tìm cho Huệ Nhi mối tốt, nhưng nay, chỉ có thể trông chờ vận số của nàng.”

Tống Huệ Nhi nghe lão phu nhân muốn đưa nàng đi, ban đầu cầu xin bà ấy. Đến khi biết không thể cứu vãn được nữa bèn quỳ trước mặt lão phu nhân khóc lớn. Lão phu nhân phải an ủi, hứa sẽ giúp nàng tìm mối tốt, khuyên mãi mới bảo người đỡ nàng xuống.

Hai ngày sau, lão phu nhân cho người đưa Tống Huệ Nhi đi.

Tô Bạch Vãn nghe tin, nói với hệ thống: “Thấy không, đàn ông không phải không làm được, mà là không muốn làm. Bị ép một chút, hắn liền đưa Tống Huệ Nhi đi.”

Đang nói, Hải Đường vào nói: “Phu nhân, Hầu gia đến, nói muốn đón người về phủ.”

Tô Bạch Vãn “hừ” một tiếng nói: “Viết thư hưu thê hưu ta, quay đầu không dỗ dành, không bảo người nói giúp, không nhờ người cầu xin mà đã muốn đón ta về? Ngươi ra nói với hắn, muốn ta về Hầu phủ, phải cưới lại.”

Hải Đường: “…”

Tiêu Hiên nghe Tô Bạch Vãn đòi cưới lại, lập tức cười lớn, cười xong nói: “Nàng điên rồi sao? Ngươi nói với nàng, bỏ qua tính khí trẻ con, theo ta về phủ, ta sẽ đối đãi như trước, nếu còn như vậy, thật sự hòa ly.”

Người nhà họ Tô nghe Tô Bạch Vãn nói vậy cũng ngạc nhiên không kém, đồng loạt khuyên bảo nàng đừng làm mình làm mẩy.

Đến khi Thân thị khuyên, Tô Bạch Vãn khóc nói: “Mẹ, hầu gia nói hưu là hưu không chút mảy may do dự.  Nếu cứ để hắn làm vậy, sau này không vừa ý con điều gì lại viết thư hưu thê, làm ta bị chê cười. Chỉ có để hắn biết, một khi đã viết thư hưu thê rồi, muốn ta quay lại thìnphải cưới lại, hắn mới biết khó mà không dễ dàng hưu vợ.”

Thân thị có chút mệt mỏi, thở dài: “Sao lại không để người ta yên lòng vậy?”

Bà nghĩ ngợi một lúc, tự mình đến thương lượng với Tiêu Hiên, nói: “Hầu gia, A Vãn kiên quyết đòi cưới lại, chúng ta học theo nhà thường dân, đơn giản làm lễ, một chiếc kiệu rước đi, vậy được không?”