Quan Siêu Phong mắt tinh, lúc này thấy có người đứng không xa, nhìn hình dáng thì biết là Tiêu Hiên đang đi đến chỗ này bèn lớn tiếng nói: “Gặp A Vãn rồi, các cô gái khác, ta không thể để ý đến nữa.”
Tô Bạch Hồng lúc này cũng cảm thấy không đúng, bước lên kéo Quan Siêu Phong nói: “Siêu Phong, hôm nay là ngày tỷ tỷ ta về nhà lại mặt, ngươi đừng quấy rối, hãy về trước đi!”
Quan Siêu Phong dang tay ôm chặt Tô Bạch Hồng không cho hắn động thủ, ánh mắt vẫn nhìn Tô Bạch Vãn, nghẹn ngào nói: “A Vãn, ngươi quên những lời đã nói với ta sao? Ta không quên một lời nào, đều nhớ trong lòng.”
Tô Bạch Vãn mơ hồ, mình đã nói gì với hắn sao?
Quan Siêu Phong lại nói: “A Vãn, bất kể khi nào ngươi hòa ly với Tiêu Hiên, ta đều đợi ngươi.”
Tô Bạch Vãn định nói, thì nghe sau lưng có tiếng Tiêu Hiên.
“A Vãn, đi thôi!” Tiêu Hiên bước lên phía trước, cũng không nhìn Quan Siêu Phong một lần đã một tay ôm eo Tô Bạch Vãn bước đi.
Quan Siêu Phong ngớ người, những lời đã chuẩn bị sẵn đều nghẹn lại trong cổ họng.
Tô Bạch Hồng nhân cơ hội giật ra, giận dữ nói: “Siêu Phong, ngươi còn quấy rối nữa thì tình bạn giữa chúng ta chấm dứt.”
Quan Siêu Phong lập tức nắm tay Tô Bạch Hồng nói: “Ta đối với tỷ tỷ của ngươi là chân tình.”
“Đừng lôi kéo ta.” Tô Bạch Hồng đẩy Quan Siêu Phong, đưa hắn ra ngoài cửa.
Tại nhà họ Tô, Tiêu Hiên nhìn thời gian thấy không còn sớm nữa nên dẫn Tô Bạch Vãn cáo từ.
Hai người lên xe ngựa, mặt Tiêu Hiên lập tức sầm lại, không nhìn Tô Bạch Vãn một cái.
Tô Bạch Vãn liếc nhìn sắc mặt hắn, tức giận nói: “Hầu gia thế này, chắc là nghi ngờ ta với Quan Siêu Phong sao?”
Tiêu Hiên không trả lời, chỉ giận dữ đấm vào ghế xe.
Tô Bạch Vãn như bị dọa, mặt cũng thay đổi, nói lớn: “Hầu gia nếu nghi ngờ, cứ viết thư hưu thê hưu ta đi.”
Tiêu Hiên càng tức giận, chỉ vào Tô Bạch Vãn nói: “Ngươi chờ bị bỏ, để cùng đến với Quan Siêu Phong sao?”
Tô Bạch Vãn ngẩng đầu nói: “Hầu gia không cần thử ta, nếu trong lòng không vui, cứ hưu ta đi.”
Tiêu Hiên bị kích động, nắm cằm Tô Bạch Vãn, lạnh lùng nói: “Lúc nào cũng bảo ta hưu ngươi, còn nói không có ý đồ?”
Tô Bạch Vãn định nói gì, nhưng rồi lại thôi, không nói nữa.
Xe ngựa đến trước cửa Hầu phủ, Tiêu Hiên tự mình nhảy xuống xe, không quay đầu mà đi hùng hổ vào Hầu phủ.
Mặc Mụ Mụ bước tới đỡ Tô Bạch Vãn xuống xe, lo lắng nói: “Phu nhân, Hầu gia tức giận rồi.”
Tô Bạch Vãn cắn môi nói: “Là do hắn quá nhỏ mọn.”
Vào đến Hầu phủ, Tô Bạch Vãn đi gặp lão phu nhân Tiêu gia, kể chuyện về nhà lại mặt hôm nay, thỉnh an xong mới xin cáo từ về phòng.
Đến giờ cơm tối, Tô Bạch Vãn không thấy Tiêu Hiên, bèn sai nha hoàn đi hỏi.
Nha hoàn một lát sau về bẩm: “Phu nhân, Hầu gia đã dùng bữa trong thư phòng.”
Tô Bạch Vãn im lặng một lúc, tự mình cầm đũa ăn cơm.
Những người hầu trong phòng có chút lo lắng, đợi Tô Bạch Vãn ăn xong, Mặc Mụ Mụ tiến tới dò hỏi: “Phu nhân, có cần gọi nhà bếp làm một số món điểm tâm Hầu gia thích hay không? Hầu gia đọc sách đêm dễ đói, phu nhân mang điểm tâm qua, Hầu gia nhất định cảm động.”
Tô Bạch Vãn khẽ cười nói: “Mụ Mụ không cần lo nhiều.” Nàng ý vị thâm trường nói, “Mụ Mụ trước đây lo nhiều như vậy, kết quả ta vẫn bị hưu đấy thôi.”
Mặc Mụ Mụ nghe vậy không khỏi ngượng ngùng, không dám nói thêm gì nữa.
Tiêu Hiên đêm đó nghỉ trong thư phòng, nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên thấy trong người bứt rứt bực bội, kéo chăn bước xuống giường đi đến cửa sổ hóng gió, một lúc sau lại lên giường, tự nói: “Tô thị, ta lạnh nhạt với ngươi vài ngày, xem ngươi còn ngông cuồng nữa không.”
Đến đêm thứ ba, Tiêu Hiên mở sách ra, mắt thỉnh thoảng liếc ra cửa, lòng thầm nghĩ: đã là ngày thứ ba, Tô thị sao không mang điểm tâm đến? Nàng chỉ cần chịu nhún nhường, ta sẽ không chấp nhặt.
Suốt mấy ngày qua, đêm nào Tiêu Hiên cũng đọc sách, nhưng rốt cuộc cũng không đọc được trang sách nào, đợi đến khi tắt đèn lên giường, trằn trọc hồi lâu cũng không ngủ được.
Hắn lật qua lật lại, bất giác nhớ đến vẻ quyến rũ của Tô Bạch Vãn, một lúc sau đã cảm thấy khát khô cả cổ, người nóng bừng lên.
Tiêu Hiên mặc áo đứng dậy, đuổi tiểu đồng canh đêm đi, dưới ánh sao lập lòe mà đi thẳng đến viện của Tô Bạch Vãn, vừa đến cửa lại dừng bước.
Cứ thế này mà vào gặp Tô thị, chắc nàng lại làm cao, sau này càng không nghe lời. Không được, phải nghĩ cách, để nàng tự mình cầu hòa.
Tiêu Hiên quay đầu định đi, ngẩng lên thấy phòng ngủ của Tô Bạch Vãn vẫn sáng đèn, bèn vòng ra sau nhà, đứng ngoài cửa sổ, nhìn qua khe hở vào trong.
Dưới ánh đèn, Tô Bạch Vãn cầm sách đọc, Hải Đường vừa trải giường vừa nói: “Phu nhân, Hầu gia mấy ngày không đến, nếu Tống cô nương lại nảy sinh ý nghĩ như trước, chẳng phải…”
Tô Bạch Vãn cắt lời Hải Đường: “Ta không lo, ngươi lo gì?”
Hải Đường đành im lặng, nhanh chóng trải xong giường, đỡ Tô Bạch Vãn nằm xuống.
Tiêu Hiên đứng ngoài cửa sổ, tay đặt lên môi, trong lòng “hừ” một tiếng.
Ngày hôm sau, Tiêu Hiên dùng bữa sáng, nhíu mày nói: “Đầu bếp càng ngày càng không có sáng tạo, ngày nào cũng những món điểm tâm này.”
Nói xong lại than: “Đã lâu không được ăn bánh hoa sen của Huệ Nhi làm, nàng làm hợp khẩu vị ta nhất.”
Nha hoàn hầu hạ bên cạnh lén nhìn nhau.
Tối đó, Tiêu Hiên đang đọc sách, thư đồng vào nói: “Hầu gia, Tống cô nương mang điểm tâm đến, đang chờ ngoài cửa.”
Tiêu Hiên không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Vừa hay đói, ngươi mang điểm tâm vào, rồi bảo Tống cô nương rằng ta đang bận, không có thời gian gặp nàng.”
Thư đồng đáp ứng.
Một lát sau, Tiêu Hiên vừa ăn điểm tâm, vừa bảo thư đồng: “Mang một đĩa điểm tâm sang cho lão phu nhân, nói là Huệ Nhi tự tay làm.”
Đợi thư đồng đi, Tiêu Hiên uống nửa bình trà, khóe miệng nhếch lên, Tô thị hay ghen với Huệ Nhi nhất, biết mình ăn điểm tâm Huệ Nhi làm, tối nay chắc không ngủ yên được.
Chờ đến sáng mai, Tô thị nếu lo lắng thì sẽ như trước đây cũng làm điểm tâm mang đến, mình tất sẽ cho nàng bậc thang, cùng nàng về phòng.
Ngày hôm sau, việc Tống Huệ Nhi mang điểm tâm đến thư phòng cho Tiêu Hiên, quả nhiên đến tai Tô Bạch Vãn.
Tô Bạch Vãn nghe thấy, vui mừng trong lòng, đang lo không tìm được điểm đột phá, giờ thì tốt rồi, có thể mượn cớ này mà hành động.
Tối đó, Tống Huệ Nhi lại mang điểm tâm đến thư phòng của Tiêu Hiên, vừa nói chuyện với thư đồng, phía sau đã nghe tiếng Tô Bạch Vãn.
“Tống cô nương, chỗ này là nơi ngươi có thể đến sao?”
Tống Huệ Nhi quay lại, rất ngạc nhiên nói: “Phu nhân sao lại đến?”
Tô Bạch Vãn cười lạnh nói: “Sao, ngươi đến được, ta lại không đến được?”
“Ta không có ý đó.” Tống Huệ Nhi tỏ vẻ đáng thương.
Tô Bạch Vãn vừa nói, “xoạt” một tiếng bước lên, giật lấy giỏ trong tay Tống Huệ Nhi, “bốp” một tiếng ném xuống đất, lại nâng váy dẫm lên, mắng: “Đồ gì đây?”
Nắp giỏ rơi ra, điểm tâm trong giỏ lăn ra đất.
Tống Huệ Nhi sững sờ, lập tức cúi xuống, đưa tay nhặt điểm tâm, vừa khóc vừa nói: “Phu nhân bắt nạt quá đáng, đây là điểm tâm mà ta làm cả ngày.”
Tiêu Hiên trong thư phòng nghe tiếng Tô Bạch Vãn, lập tức vui mừng chạy ra. Nào ngờ vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Tô Bạch Vãn ném giỏ điểm tâm đi, còn Tống Huệ Nhi quỳ dưới đất, lập tức quát: “Tô thị, ngươi làm gì vậy?”
Tô Bạch Vãn lại dẫm nát một miếng điểm tâm, rồi quay lại, giận dữ nói: “Ta chính là làm loạn, thì sao?”
Tiêu Hiên thấy Tô Bạch Vãn thái độ ngang ngược, có chút không xuống nước được, quát: “Không có gia giáo gì cả.”
Tô Bạch Vãn cười lạnh: “Hầu gia thích ăn điểm tâm Tống cô nương làm, vậy thôi, Hầu gia hưu ta trước đi, sau đó cưới nàng vào cửa, vậy là có thể cả đời ăn điểm tâm nàng làm. Sao, Hầu gia hưu ta một lần, giờ không nỡ hưu lần hai sao?”
Tiêu Hiên tức đến trắng mặt, chỉ vào Tô Bạch Vãn nói: “Vào phòng đi!”
Đợi vào thư phòng, xem ta có dạy dỗ nàng thật tốt hay không!
Tô Bạch Vãn nghe vậy, linh hoạt xoay người, chân đạp lên tay Tống Huệ Nhi đang nhặt điểm tâm, nghe Tống Huệ Nhi kêu đau, đắc ý nói: “Tống cô nương, ta trước mặt Hầu gia giẫm ngươi, xem Hầu gia có nỡ hưu ta không?”
Tống Huệ Nhi hét lên, vừa kêu: “Hầu gia!”
Tiêu Hiên tức điên, bước tới nắm tay Tô Bạch Vãn, kéo nàng vào thư phòng, nghiến răng nói: “Tô thị, ngươi thực sự nghĩ ta không dám hưu ngươi lần hai?”
Tô Bạch Vãn giật tay Tiêu Hiên ra, ôm tay nói: “Ta chỉ sợ Hầu gia vừa viết thư hưu ta xong quay đầu lại hối hận, lại vội vã đến nhà họ Tô cầu hôn.”
“Tô thị, ngươi tự cao quá rồi.” Tiêu Hiên nén giận, lạnh giọng nói: “Ngươi nghĩ bị hưu lần hai, Quan Siêu Phong còn đợi cưới ngươi? Tấn Vương cũng đợi ngươi?”
Tô Bạch Vãn “hừ” một tiếng nói: “Ta chỉ biết, Hầu gia không dám hưu ta.”
Tiêu Hiên tức giận sôi sục, không nói thêm, rút bút mực trên bàn, nhanh chóng viết thư hưu thê, ký tên, đưa đến trước mặt Tô Bạch Vãn nói: “Tô thị, ta đây làm như ngươi mong muốn!”
Tô Bạch Vãn nhìn giấy trắng mực đen được đưa đến trước mặt mình, dường như sững lại, lẩm bẩm: “Thật sự viết rồi!”
“Sao, không dám lấy?” Tiêu Hiên cầm thư hưu thê, “Không dám lấy thì quỳ xuống xin lỗi, ta có thể xem như chưa viết.”
Tô Bạch Vãn thở dài, đưa tay lấy thư hưu thê.
Tiêu Hiên lại giữ thư không động đậy gì “Nghĩ kỹ chưa?”
“Sao, Hầu gia lại không nỡ?” Tô Bạch Vãn kéo kéo, thấy Tiêu Hiên không buông tay, liền tăng giọng, “Ta đã nói, Hầu gia chỉ dọa ta thôi.”
Tiêu Hiên lập tức buông tay, nhìn Tô Bạch Vãn cầm thư hưu thê định đi, nhanh chân bước tới, chặn trước cửa nói: “Tô thị, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi quỳ xuống xin lỗi, chúng ta vẫn là vợ chồng ân ái.”
Tô Bạch Vãn chưa nói, ngoài cửa đã nghe tiếng Tống Huệ Nhi kêu, xen lẫn tiếng người khác: “Có rắn!”