Tiêu Hiên định giận bỏ đi, lại nghe Thân thị nói: “Hôm qua, Quan Siêu Phong lại nhờ mai mối đến nhà, nếu hầu gia không cưới, nhà họ Quan thành ý chân thành, khiến chúng ta khó xử.”
Tiêu Hiên nghe vậy dừng bước, một lúc sau nói: “Để ta về bàn với mẫu thân.”
Tiêu Hiên về đến Hầu phủ, kể lại với lão phu nhân.
Lão phu nhân nghe xong nói: ” Sính lễ của A Vãn vẫn còn ở Hầu phủ, lần này mang hai con ngỗng lớn đến nhà họ Tô cầu hôn, rồi dùng kiệu lớn rước nàng về, cũng không tốn sức.”
Tiêu Hiên nói: “ Chúng ta cứ thuạn theo ý Tô thị, chỉ sợ nàng về rồi lại ngạo mạn.”
Lão phu nhân nói: “Nàng là một cô gái nhỏ, có chút ngạo mạn thì thế nào? Trước đây nàng phải chịu đựng Huệ Nhi nhăm nhe trong phủ nên làm mọi việc chẳng qua để đuổi Huệ Nhi đi, tự lập trong phủ. Nay đã đưa Huệ Nhi đi rồi, đón nàng về phủ thì ta đoán nàng cũng không dám làm loạn.”
Tiêu Hiên nghĩ đến Quan Siêu Phong đang lăm le, lại nghĩ đến vẻ đẹp hiện tại của Tô Bạch Vãn, cuối cùng không kiên trì nữa, trầm ngâm nói: “Ta nghe lời mẫu thân.”
Hai ngày sau, Tiêu Hiên mang ngỗng lớn đến nhà họ Tô cầu hôn, một ngày sau, kiệu lớn rước Tô Bạch Vãn về.
Tô Bạch Vãn ngồi lên kiệu mà thở phào, cưới lại lần ba!
Chỉ trong thời gian ngắn mà đã cưới hỏi tận ba lần, nếu lại bị hưu, thật sự khó lòng thu xếp.
Lần này, chỉ có thể kiềm chế tính tình, cùng Tiêu Hiên làm vợ chồng tốt, xây dựng tình cảm, sau đó mới tìm cách hị hưu lần ba.
Khi kiệu lớn vừa đến cửa, Tiêu Hiên lập tức bước lên kiệu bế Tô Bạch Vãn xuống, làm lễ bái đường rồi vội vàng bảo người đưa Tô Bạch Vãn vào tân phòng.
Tối đó, Tiêu Hiên vào phòng, dùng thắt lưng trói Tô Bạch Vãn vào cột giường, dùng nhiều cách trêu chọc, giọng khàn khàn nói: “Nói ngươi sau này không dám chạy nữa, ta sẽ thả ngươi.”
Tô Bạch Vãn run rẩy nói: “Không dám nữa, hầu gia thả ta ra!”
Tiêu Hiên ghé vào tai nàng nói: “Cầu ta, cầu ta…, ta sẽ…”
Tô Bạch Vãn vừa xấu hổ, vừa kích thích, nhỏ giọng cầu xin hắn.
Tiêu Hiên nghe giọng nàng yêu kiều, lập tức không chịu được, áp sát vào, vừa hành động vừa cởi thắt lưng.
Tối đó, hắn hết sức “hành hạ” nàng, rất vui thích trò tình thú mới phát hiện này.
Tô Bạch Vãn thở dốc, có chút mê man, đồng thời tỉnh ngộ, hóa ra báo ân là phải báo thế này.
16
Sau một đêm giày vò, Tô Bạch Vãn cả người kiệt sức, sáng hôm sau không thể dậy nổi, đến trưa mới gắng gượng ngồi dậy.
Hải Đường và các nha hoàn vội vàng đến hầu hạ, một người nhỏ giọng bẩm: “Phu nhân, hầu gia sáng sớm đã ra ngoài, trước khi đi dặn dò phu nhân rằng hôm nay hắn phải theo ngự giá, đến tối mới về phủ, bảo phu nhân tự dùng bữa tối, chỉ có một điều, phải thắp đèn chờ hắn.”
Tô Bạch Vãn nghe vậy, mặt đỏ bừng, Tiêu Hiên nói thế nghĩa là tối nay hắn còn muốn giày vò nàng, bảo nàng đừng ngủ sớm, phải chờ đợi.
Nàng “ừm” một tiếng, dùng xong bữa trưa, pha một ấm trà, rồi mới bắt đầu xử lý công việc trong phủ.
Vì gần đến tết Đoan Ngọ, các phủ thường tặng quà lễ cho nhau, năm ngoái Tô Bạch Vãn còn chưa về nhà chồng, không biết những tục lệ hàng năm, liền gọi quản gia phu nhân vào hỏi rõ.
Quản gia phu nhân không giấu diếm gì, nói hết mọi điều.
Phu nhân trước đây giả vờ hiền thục, sau khi bị hưu và khi tái giá thì hoàn toàn thay đổi, vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ, vài chiêu đã đẩy Tống Huệ Nhi đi, hầu gia lại cưng chiều nàng như bảo vật. Từ đó không ai dám xem thường nàng nữa.
Chiều tối, Tô Bạch Vãn có chút rảnh rỗi. Nàng dựa vào giường giả vờ đọc sách, thực ra là trò chuyện với hệ thống.
Giờ đã bị hưu hai lần, nếu bị hưu lần ba, tình cảm giữa nàng và Tiêu Hiên sẽ tiêu tan hết, khó mà hàn gắn lại. Tình cảm hết, Tiêu Hiên sẽ không chịu cưới lại nàng.
Lúc đó nhiệm vụ bị hưu bảy lần không thể hoàn thành.
Hệ thống nói: “Không cần bi quan nhưu vậy, nếu không được, ngươi có thể dùng trí.”
Tô Bạch Vãn hỏi: “Dùng trí thế nào?”
Hệ thống nói: “Ngươi tự nghĩ kỹ.”
Tô Bạch Vãn suy nghĩ mãi, thấy thời gian này tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao hiện tại nàng nhờ nhan sắc mê hoặc Tiêu Hiên, tình cảm giữa họ thực ra không sâu.
Vẫn phải xây dựng tình cảm, để Tiêu Hiên thật lòng với nàng, lúc đó bị hưu lần ba, Tiêu Hiên sẽ không nỡ, chỉ cần dùng chút kế, vẫn có thể tái giá.
Đêm tết Đoan Ngọ, vì trời nóng, Tô Bạch Vãn trong phòng chỉ mặc lụa mỏng, khi Tiêu Hiên vào phòng, nàng nhẹ nhàng lướt đi, làm Tiêu Hiên mê mẩn đến chảy máu mũi, thề non hẹn biển.
Sau tết Đoan Ngọ, Tiêu Hiên đưa Tô Bạch Vãn lên trang viên ở ngoại ô tránh nóng.
Đến đêm, khi ít người, Tô Bạch Vãn nài nỉ Tiêu Hiên đưa nàng ra sông bên trang viên để Tiêu Hiên dạy nàng bơi.
Một người thích dạy, mắt ngắm đã đời, một người muốn học, táo bạo làm đủ mọi việc.
Bảy ngày sau, Tô Bạch Vãn biết bơi, còn Tiêu Hiên cũng thử nếm vị ngon của nàng bên bờ sông, cảm giác khó quên.
Tiêu Hiên lúc sau còn phát hiện, ngoài nhan sắc đỉnh cao ra, Tô Bạch Vãn còn thạo cầm kỳ thư họa.
Buổi sáng họ thưởng trà, buổi trưa đánh cờ, chiều tối ngắm tranh chữ, đêm thưởng sáo, vui vẻ vô cùng. Tiêu Hiên thổi sáo, Tô Bạch Vãn múa theo tiếng sáo, mềm mại không xương, quyến rũ vô song. Khi nắng nóng giảm bớt, Tiêu Hiên đưa Tô Bạch Vãn về Hầu phủ, vợ chồng đã rất ân ái, tình cảm vững chắc.
Gần đến trung thu, Tô Bạch Vãn có chút lo lắng, nếu cứ ân ái thế này, sẽ khó có cơ hội cãi nhau, không thể khiến Tiêu Hiên bỏ mình.
Đêm đó, nàng uống thêm vài cốc trà đặc, trằn trọc mãi, tâm sự nặng nề.
Đến nửa đêm mới ngủ, lại mơ thấy ác mộng, trong mơ, đao quang kiếm ảnh, có người tàn sát thành, nàng nhỏ bé, sợ hãi khóc lóc, rồi cảnh chuyển, là A Hiên đang thề thốt.
Tiêu Hiên nghe tiếng động, mở mắt, thấy Tô Bạch Vãn nhắm mắt, đầu đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩm gì đó, vội đưa tay lay nàng tỉnh, hỏi: “Nàng gặp phải ác mộng à?”
Tô Bạch Vãn tỉnh dậy, chưa kịp nhận ra đây là thực hay mơ liền hét lên một tiếng, chui vào lòng Tiêu Hiên, cơ thể run rẩy không ngừng.
Tiêu Hiên vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi dịu dàng, hỏi: “Mơ thấy gì mà sao lại sợ như vậy?”
Tô Bạch Vãn trong lòng Tiêu Hiên run nhẹ, định nói nhưng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, đắn đo nói: “Mơ thấy ác mộng, trong mơ, ta mắc nợ chàng, chàng còn thề rằng kiếp này phải hưu ta bảy lần, nếu không, ta sẽ chết yểu.”
Tiêu Hiên cười nói: “Chỉ là mơ mà thôi, nàng không cần để ý.”
Tô Bạch Vãn không nói gì, chỉ là thân thể vẫn run nhẹ.
Tiêu Hiên thương xót nói: “Ngủ đi, mai đến chùa thắp hương, xin bùa hộ mệnh, sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”
Hôm sau, Tiêu Hiên đưa Tô Bạch Vãn đến chùa thắp hương, xin cao tăng giải mộng.
Cao tăng nghe xong, bảo Tô Bạch Vãn rút thẻ, xem thẻ xong, nhắm mắt một lúc nói: “Mọi việc có nhân quả, nữ thí chủ mơ thấy, là nhân gieo từ kiếp trước, kiếp này phải tìm cách hóa giải, mới không bị ác mộng đeo bám.”
Tô Bạch Vãn hỏi: “Vậy làm sao hóa giải?”
Cao tăng nói: “Trong mơ, nam tử thề phải hưu ngươi bảy lần, theo ngươi kể, người trong mơ là phu quân kiếp này của ngươi, vậy ngươi để hắn hưu ngươi bảy lần, ân oán kiếp trước tự nhiên hóa giải.”
Nói xong, ông ấy còn bổ sung: “Nhân quả kiếp trước, là nghiệt duyên của hai người, đến kiếp này, phải tự mình hóa giải, không liên lụy người khác, tránh lại sa vào nhân quả.”
Tô Bạch Vãn hỏi: “Không liên lụy người khác, nghĩa là không được nói với người khác sao?”
Cao tăng gật đầu.
Khi ra khỏi chùa, Tiêu Hiên vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm: “Ta với nàng kiếp trước có nghiệt duyên sâu vậy sao? Còn phải hưu nàng tận bảy lần mới được?”
Tô Bạch Vãn gật đầu đau đớn nói: “Ta đã bị chàng hưu hai lần rồi, còn thiếu năm lần.”
Lúc họ ra khỏi chùa, Hải Đường lén gặp cao tăng, đưa một tấm ngân phiếu cho ông ấy, dặn dò: “Phải giữ kín chuyện này!”
Cao tăng cười nhẹ nói: “Yên tâm!”
Hải Đường thở phào, nhanh chóng ra khỏi chùa.
Phu nhân bảo nàng đến sớm, đưa ngân phiếu cho cao tăng, bảo ông giải mộng theo ý nàng…
Hải Đường lắc đầu, phu nhân để giữ lòng Hầu gia cũng thật tốn công sức.
Từ chùa về, yên ổn được hai ngày, Tô Bạch Vãn lại bắt đầu mơ ác mộng. Đêm đó nàng tỉnh dậy từ ác mộng, khóc đến khản cả giọng.
Tiêu Hiên ôm nàng, đưa tay lau nước mắt, an ủi dịu dàng, hỏi: “Vẫn là giấc mơ đó sao?”
Tô Bạch Vãn gật đầu, dụi vào người Tiêu Hiên, thấy thần sắc của hắn đầy vẻ thương xót, bèn nhỏ giọng nói: “A Hiên, chàng có thể viết cho ta năm lá thư hưu thê không?”
Nàng lệ rơi như mưa, vừa khóc vừa nói: “Nếu không làm theo giấc mơ, ta sợ sẽ chết.”
“Không nghiêm trọng vậy đâu chứ.” Tiêu Hiên nhìn Tô Bạch Vãn, thấy nàng khóc thương tâm như vậy, bèn nghi ngờ.
Tô Bạch Vãn nói: “A Hiên, chàng hãy đồng ý với ta, viết cho ta năm lá thư hưu thê đi!”
Tiêu Hiên định thần nói: “Để sáng ngày mai ta sẽ xin Hoàng thượng cho ngự y đến khám, kê thuốc an thần, có lẽ sẽ không mơ nữa.”
Hôm sau, Tiêu Hiên mời ngự y đến Hầu phủ khám cho Tô Bạch Vãn, ngự y khám xong kê thuốc, dặn dò vài lời rồi rời đi.
Tô Bạch Vãn uống thuốc vài ngày, vẫn mơ thấy ác mộng. Tiêu Hiên lại mời hết danh y dân gian khám và kê thuốc cho Tô Bạch Vãn, vẫn không giúp nàng ngủ yên.
Nhìn Tô Bạch Vãn ngày càng tiều tụy, Tiêu Hiên lo lắng, sợ nàng thật sự không sống được lâu.
Đêm đó, hắn ôm Tô Bạch Vãn nói: “A Vãn, hay là, mời cao tăng đến phủ làm lễ?”
Tô Bạch Vãn lắc đầu nói: “Không có tác dụng đâu.”
Nàng lại khóc xin Tiêu Hiên: “A Hiên, chàng hãy viết thư hưu thê cho ta đi! Dù sao hôm nay bỏ, ngày mai lại cưới về.”
Tiêu Hiên thấy Tô Bạch Vãn khóc thế, đắn đo một lúc nói: “Hôm nay hưu, ngày mai lại cưới về sao?”