Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT PHƯỢNG HOÀNG Chương 3 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

Chương 3 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

2:21 chiều – 01/12/2024

10

Trên đường đi, đôi khi ta và Cố Ung Trì có thể ngủ lại khách điếm, nhưng phần lớn thời gian phải cắm trại nơi hoang dã.

Trong không khí thoảng mùi khét, lúc này Cố Ung Trì đang ăn con gà rừng cháy khét mà ta nướng. Ta nhíu mày, nói:

“Gà rừng cháy thành thế này, ngươi cũng nuốt được sao?”

Cố Ung Trì đáp:

“Vẫn tốt hơn là ăn sống.”

Nghe vậy, ta khẽ biến sắc.

Thời gian gần đây, ta phát hiện mỗi khi ta xử lý con mồi, Cố Ung Trì – người luôn trấn định ung dung – lại có biểu hiện ghê tởm khi nhìn thấy thịt sống, như thể không thể chịu đựng được.

Ta thuận miệng hỏi:

“Có phải liên quan đến Hoàng Nô chi độc không?”

Cố Ung Trì không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận.

Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây ráng đỏ cuối chiều hiện lên rõ nét:

“Trúng Hoàng Nô chi độc, đêm trăng tròn liền hóa thành súc sinh. Súc sinh thích ăn thịt sống, mà hôm nay… chính là đêm trăng tròn.”

Cố Ung Trì siết chặt chiếc đùi gà cháy khét trong tay:

“Trước khi trăng lên, ta sẽ đánh ngươi ngất.”

“Đánh ngất đau lắm! Dùng Mông Hãn dược thì hơn.”

Thấy ta từ trong ngực lấy ra một gói lớn Mông Hãn dược, sắc mặt Cố Ung Trì liền biến đổi:

“Ngươi lúc nào cũng mang theo bên người?”

Đoán được hắn đang nghĩ gì, ta cười đáp:

“Yên tâm, ta không có ý định chuốc ngươi ngất rồi đi tìm Lục hoàng tử đổi lấy giải dược Hoàng Nô chi độc.”

Trong mắt Cố Ung Trì thoáng qua vẻ khó hiểu:

“Vì sao?”

Ánh tà dương nhuộm lên khuôn mặt ta, ta nghiêng đầu cười nói:

“Chưa từng nghe sao? Một ngày làm phu thê, trăm ngày ân nghĩa.”

Có thể tùy tùy tiện tiện mà làm lễ thành thân một lần ở Trần Quốc thế này, cũng coi như là một chuyện thú vị.

 

11

Ta đốn vài cây trúc xanh làm thành cốc trúc, đổ Mông Hãn dược cùng nước suối vào trong.

Đưa cốc trúc đến trước mặt Cố Ung Trì, ta cười nháy mắt:

“Thái tử phu quân, ngày thành thân chúng ta chưa uống rượu giao bôi, hôm nay bù lại.”

Cố Ung Trì nhìn chằm chằm vào cốc trúc:

“Ngươi không hận ta? Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không trúng Hoàng Nô chi độc.”

Nụ cười trên mặt ta không đổi, nhưng lời nói lại khác:

“Hận chứ.”

Hàng lông mày của Cố Ung Trì nhíu chặt, ánh mắt hiện lên sự phức tạp, ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

Ta phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:

“Thái tử phu quân, nếu không uống rượu giao bôi này, trăng liền mọc rồi.”

Cố Ung Trì không nói thêm, uống cạn Mông Hãn dược trong cốc.

Ta uống Mông Hãn dược chậm hơn hắn một bước nên khi hắn ngất, ta vẫn còn tỉnh.

Nhìn nửa khuôn mặt tuấn mỹ, nửa khuôn mặt dữ tợn của Cố Ung Trì, ý thức của ta dần mơ hồ như người say rượu.

Ta lẩm bẩm đứt quãng:

“Cố Ung Trì, nếu trên đời chỉ có một liều giải dược Hoàng Nô chi độc, chi bằng ta sinh cho ngươi một đứa con, giải dược để lại cho nó. Như vậy… ngươi và ta đều không thiệt…”

Trước khi hoàn toàn ngất đi, ta mơ hồ thấy hàng mi của Cố Ung Trì khẽ động.

Vì để phòng ngừa tình trạng hóa thú, Mông Hãn dược không đủ mạnh, ta đã tăng liều lượng. Đến tận trưa hôm sau, ta mới tỉnh lại.

Thế nhưng khi ta tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú. Tiếng gầm ấy rất gần.

Âm thanh nguy hiểm này làm ta có cảm giác, dường như ngay giây tiếp theo, cổ họng ta sẽ bị cắn đứt.

Đúng lúc ấy, Cố Ung Trì với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, bất ngờ lao thẳng về phía ta.

“…”

Ta theo bản năng nghĩ rằng tiếng gầm gừ vừa rồi là phát ra từ Cố Ung Trì.

Rốt cuộc là hắn đã hóa thú, hay thú tính của hắn đã bộc phát?

Đúng lúc ta theo bản năng muốn đẩy Cố Ung Trì ra thì hắn lại càng siết chặt ta hơn.

Lúc này, ta mới nhận ra một bóng đen đang bao trùm lên cả ta và hắn. Một mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí.

“Cố Ung Trì!”

Sau lưng hắn, một con gấu nâu khổng lồ đang đứng sừng sững!

Vừa rồi, nếu không phải Cố Ung Trì đỡ thay ta một đòn, e rằng ta đã bị móng vuốt sắc bén của con gấu xé toạc bụng ra rồi!

Cố Ung Trì rút dao găm, xoay người đâm thẳng vào mắt con gấu. Con gấu gào lên đau đớn, hoảng loạn bỏ chạy.

Phía sau lưng của Cố Ung Trì đã bị máu nhuộm đỏ, những vết thương dữ tợn lộ cả xương trắng.

Cơn đau dữ dội khiến hơi thở hắn trở nên dồn dập, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia cười khổ.

Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt, nhưng ánh mắt nhìn ta lại thêm phần nóng bỏng:

“Chỉ là vô thức mà đã bảo vệ ngươi…”

Cố Ung Trì lại ngất lịm, lúc này ta mới nhận ra ngoài vết cào vừa rồi của con gấu, phần eo của hắn cũng bị thương, tựa hồ đã bị móng vuốt xuyên qua.

Đường đường là Thái tử, Cố Ung Trì dẫu phải liều mạng cũng muốn trở về kinh thành. Tương lai hắn sẽ là hoàng đế Trần Quốc, không có lý do gì vì ta mà lại lần nữa bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan.

Nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc của hắn, giọng ta run lên không tự chủ được:

“Cố Ung Trì, hôm nay nếu ngươi chết ở đây thì sẽ tổn thất lớn lắm đấy.”

Mẫu thân từng dạy ta khi gặp chuyện không được hoảng hốt, nhưng lúc này, nhìn Cố Ung Trì toàn thân đầy máu, ta thực sự hoảng rồi.

Rõ ràng vết thương không phải trên thân ta, nhưng trái tim ta lúc này lại đau đớn tựa như bị móng vuốt của con gấu xé toạc.

 

12

Đêm lạnh như cắt, ta ôm chặt Cố Ung Trì vào lòng.

Hắn đang sốt cao, cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Nếu không nhờ y thuật của ta không tệ, có lẽ hắn đã sớm trở thành một thi thể cứng đơ rồi.

Nhưng nếu cơn sốt này không hạ qua đêm nay, ngày mai hắn cũng không qua nổi.

Trong mắt ta dâng lên một tầng hơi nước, bàn tay dính đầy thuốc mỡ khẽ chạm vào khuôn mặt hắn, ta thì thầm:

“Cố Ung Trì, đừng chết…”

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, lớp hơi nước trong mắt ta cuối cùng ngưng tụ thành một giọt lệ rơi xuống.

Ta nghĩ, có lẽ ta đã có chút cảm tình với Cố Ung Trì. Ta tin rằng ý chí con người có thể chiến thắng số mệnh.

Ngoại trừ lần mẫu thân sắp qua đời, ta từng quỳ trước tượng Phật trong chùa cầu xin cho bà ra thì chưa bao giờ ta nguyện cầu trời cao.

Nhìn lên ánh trăng khuyết giữa màn đêm, ta như năm ấy, quỳ xuống đất, thành kính cầu nguyện.

“Trời cao chứng giám, xin người cứu hắn. Dẫu hắn đã truyền Hoàng Nô chi độc cho ta, vốn dĩ tội đáng chết vạn lần. Nhưng hắn lại… cứu mạng ta.”

“Hắn không phải kẻ ngu ngốc, cũng chẳng phải kẻ tàn bạo. Nếu sau này làm hoàng đế, hắn nhất định sẽ cai trị tốt non sông Trần Quốc. Vì trăm họ của Trần quốc, cầu xin người, hãy để hắn sống.”

Ta cứ quỳ như thế suốt cả một đêm. Lời cầu nguyện trên môi tuy đã dứt, nhưng lời khẩn cầu trong lòng chưa từng ngừng.

Có lẽ trời cao có đức hiếu sinh, cuối cùng cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của ta. Khi trời rạng sáng, Cố Ung Trì – người vốn đã một chân bước qua Quỷ Môn Quan – lại chầm chậm mở mắt.

Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự kinh ngạc:

“Ta… chưa chết sao?”

May mắn thay, hắn chưa chết.

Thấy khóe môi hắn yếu ớt cong lên một nụ cười nhạt, sự nghiêm trọng trong ánh mắt ta mới dần tan biến.

Ta khẽ ho một tiếng, hơi nới lỏng vòng tay đang ôm lấy hắn:

“Ngài đã từng nằm ở loạn táng cương rồi, mạng lớn như vậy đâu dễ mà chết.”

Cố Ung Trì nhìn vào quầng thâm dưới mắt ta, ánh mắt hắn sâu thêm vài phần, nhưng không nói gì.

Đôi chân ta đã tê dại, mất hết cảm giác vì quỳ quá lâu. Thấy ta không đứng lên được, Cố Ung Trì liền hỏi:

“Chân ngươi làm sao vậy?”

Ta chỉ có thể bịa lời đáp:

“Ngài là một người sống sờ sờ mà lại đè lên chân ta cả đêm. Tất nhiên là chân ta bị tê rồi.”

Cố Ung Trì dường như nhìn thấu lời nói dối của ta.

Hắn ngập ngừng:

“Lúc ta tỉnh dậy, ta thấy ngươi ở bên cạnh ta, tựa như đang quỳ bái đúng không?”

Trên mặt ta tuy không lộ vẻ hoảng loạn, nhưng lòng lại dậy sóng.

Cảnh tượng lúng túng, mất mặt như vậy lại bị Cố Ung Trì nhìn thấy.

Ta trầm giọng nói:

“Là ngài sốt đến mơ hồ rồi. Ta sao có thể quỳ thần bái phật được.”

Khóe môi Cố Ung Trì vẫn giữ nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn ta sâu thẳm, nhưng không nói thêm gì.

13

Do Cố Ung Trì bị thương rất nặng nên chúng ta không thể tiếp tục hành trình.

Ta và hắn ở lại tại chỗ dưỡng thương ba ngày.

Trong ba ngày này, vết thương nơi thắt lưng của hắn đều do ta đích thân bôi thuốc.

Trước đây, khi vô tình thấy làn da kín đáo của hắn, ta chỉ cảm thán rằng trên người hắn không một chút mỡ thừa, toàn thân tràn đầy sức mạnh tiềm tàng.

Chỉ thế thôi,  ta tuyệt đối không nghĩ gì nhiều!

Nhưng bây giờ, khi đầu ngón tay ta thoa thuốc lên vết thương trên thắt lưng hắn, làn da hắn tuy lạnh lẽo, nhưng đầu ngón tay ta lại nóng rực lên. Mơ hồ, ta thậm chí còn nghe được hơi thở hơi dồn dập của Cố Ung Trì.

Ta nghĩ rằng do lực tay ta khi bôi thuốc quá mạnh.

Hình ảnh móng vuốt sắc bén của con gấu nâu xé toạc thắt lưng hắn lại hiện lên trong đầu, ta khẽ mím môi nói:

“Thái tử phu quân, ngươi đã quá liều lĩnh rồi.”

Cố Ung Trì hiểu ta đang nhắc đến chuyện gì. Hắn im lặng một lúc, rồi khóe tai hơi đỏ, bật cười đáp:

“Nương tử dạy dỗ rất phải.”

Hắn vậy mà gọi ta là “nương tử”…

Lần này, tay ta thực sự run lên, lực bôi thuốc nặng hơn hẳn, đau đến mức khiến Cố Ung Trì hít một hơi khí lạnh.

Ba ngày ta và Cố Ung Trì tạm dừng lại nơi hoang dã, vì hắn không thể cử động nên những lời hắn nói với ta trong ba ngày này nhiều hơn tổng số lời trước đây cộng lại.

Ta nghe hắn ngâm thơ trong lúc rảnh rỗi, nghe hắn chủ động nói về chính sự của Trần quốc. Hắn thậm chí còn nhắc đến Giang Mộ Uyển.

Cố Ung Trì nói: