6
Giang Chính vì vận Phượng Hoàng của Giang Mộ Uyển, đã sớm truyền tin khắp Vị thành rằng ta gả cho một kẻ ăn mày, trở thành chuyện cười trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng thiên hạ dạo gần đây.
Để tránh rước xui xẻo vào mình, ta cũng lười ra khỏi cửa.
Giang Chính tất nhiên không muốn gặp ta, càng không muốn thấy kẻ ăn mày mà ta lấy làm phu quân.
Giang Mộ Uyển sợ động sát niệm, tuy không tới tìm ta gây sự, nhưng mỗi sáng sớm đều sai nha hoàn rắc cánh hoa cúc trắng trước viện của ta.
Nào hay, người nam nhân mà nàng ngày đêm mơ tưởng, giờ đây đang nằm ngay trong khuê phòng của ta.
Ta ngồi bên cửa sổ, vừa bóc hạt thông vừa nhấp từng ngụm rượu lâu năm mà đêm qua ta lấy trộm từ mật thất của Giang Chính.
Cố Ung Trì nằm trên trường kỷ, ánh mắt liếc về phía ta, cứ như hắn buồn bực muốn tìm ai đó trò chuyện.
“Thái tử phu quân, nghe đồn khi ngài chào đời, Tư Thiên Giám đã nói ngài phải lấy một nữ tử sinh vào năm âm, giờ dương làm thê. Không ngờ lời ấy quả thực ứng nghiệm.”
Giang Mộ Uyển tuy sinh trước ta hai tháng, nhưng khác tháng, còn ta cũng giống nàng, đều sinh vào năm âm, giờ dương.
Trong Giang phủ này, chỉ có mẫu thân là nhớ rõ ngày sinh của ta.
Thấy Cố Ung Trì không nói lời nào, ta lại tự mình tiếp lời:
“Hai năm trước, có tin đồn vì thân thể không khỏe, ngài đến hành cung ở Vị thành để dưỡng bệnh. Hẳn là lúc đó đã trúng Hoàng Nô chi độc.”
Ta mang theo hơi rượu tiến lại gần, ghé sát vào hắn:
“Thái tử phu quân, dù gì bây giờ ta và ngài cũng như châu chấu buộc chung một sợi dây, có lẽ ngài nên nói cho ta biết những gì ngài hiểu về Hoàng Nô chi độc, biết đâu ta có thể tìm ra cách giải độc.”
Ánh mắt Cố Ung Trì nhìn ta sâu thêm vài phần. Hắn hỏi lại:
“Tại sao ngươi lại giỏi dùng cổ độc?”
Đây là bí mật giữa ta và mẫu thân, ngay cả Giang Chính cũng chưa từng biết.
Ta nheo mắt, thổi một hơi rượu lên vành tai trắng nõn của hắn:
“Ngài nếu hứa từ nay không giết ta, ta sẽ nói cho ngài biết.”
Cố Ung Trì khẽ nhíu mày, nhắm mắt lại:
“Tránh xa ta ra.”
Ta thuận miệng đáp:
“Trừ mùi tử khí trên người, ngài đã ba ngày chưa tắm rửa. Mùi càng thêm mùi, quả thật ta nên tránh xa ngài.”
Cố Ung Trì nét mặt như mắc chứng táo bón, lại mở mắt ra, ra lệnh cho ta:
“Hầu hạ ta tắm rửa.”
“Thái tử phu quân, hay là thế này, ngài thề trước trời rằng sau này không giết ta, ta liền hầu hạ ngài tắm rửa.”
Trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn:
“Đổi điều kiện khác.”
Câu trả lời của Cố Ung Trì nằm trong dự liệu của ta.
Dù sao ta vốn không phải người Trần Quốc, chẳng e ngại việc sau này Cố Ung Trì sẽ trả thù ta.
Ta cất giọng đầy lý lẽ:
“Không muốn đổi, chính là điều này. Nếu ngươi không đồng ý, ta liền đem cổ độc khi trước tái nhập vào cơ thể ngươi, tặng kèm việc ném ngươi vào hố phân còn thối hơn cả loạn táng cương.”
Ánh mắt Cố Ung Trì bắn ra sát ý:
“Ngươi dám.”
“Ta có gì mà không dám? Dù sao ngươi có chết trong hố phân đi chăng nữa thì ta cũng chỉ mất một phu quân ăn mày mà thôi.”
Cố Ung Trì tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ta làm như không thấy, điểm huyệt hắn, lại cúi xuống hôn môi, ép hắn nuốt thêm cổ độc.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng giờ đây ta đã bị ánh mắt của Cố Ung Trì xuyên thủng thành ngàn mảnh.
7
Bầu trời đầy sao tựa bàn cờ, gió đêm thoảng qua mang theo hương cỏ xanh mát.
Ta ôm Cố Ung Trì đến suối nước nóng phía sau núi.
Trong mắt Cố Ung Trì thoáng qua vẻ kinh ngạc:
“Ngươi đổi ý rồi?”
Ta đặt Cố Ung Trì bên mép suối, lắc đầu:
“Không hề. Ngươi đồng ý rồi ta mới hầu hạ ngươi tắm rửa.”
Cố Ung Trì không phải kẻ ngốc, lúc này hẳn đã nhận ra cổ độc mà ta vừa ép hắn nuốt không phải loại khiến hắn ngứa ngáy toàn thân, mà là loại cổ dược có tác dụng hoạt huyết hóa ứ.
Cổ dược phối hợp với suối nước nóng sẽ mang lại hiệu quả trị liệu tốt hơn.
Cố Ung Trì cụp mắt, đôi mắt vương hơi nước thoáng trầm mặc:
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
“Tốt lắm!”
Sau khi đỡ Cố Ung Trì vào trong suối nước nóng, ta cởi giày tất, ngồi bên mép suối ngâm chân.
Cố Ung Trì hít sâu một hơi:
“Thu chân về.”
“Thu cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta thông tin về Hoàng Nô chi độc.”
Ánh mắt Cố Ung Trì rơi xuống bàn chân ta đang vẫy nước trong suối, hàng lông mày khẽ nhíu.
Hắn lạnh lùng thốt lên:
“Không biết liêm sỉ!”
Ta trực tiếp hất nước rửa chân lên mặt hắn:
“Thái tử phu quân, ngươi và ta đã từng động phòng. Ta đã nhìn hết mọi chỗ trên người ngươi rồi, nay để ngươi nhìn bàn chân ta, coi như là lễ đáp trả.”
Cố Ung Trì đáp lời, giọng lạnh như băng:
“Kẻ trúng Hoàng Nô chi độc, mỗi đêm trăng tròn sẽ như chó điên, mất đi lý trí, cắn người khắp nơi. Kẻ bị cắn cũng sẽ nhiễm độc. Sau ba năm, người đó vĩnh viễn mất lý trí, trở thành súc sinh.”
Ta còn chưa kịp mở lời, Cố Ung Trì đột nhiên hạ giọng cảnh báo:
“Có người tới!”
Ta tuy giỏi y thuật và cổ độc, nhưng võ công không được cao. Thấy ta nhíu mày, Cố Ung Trì dường như đoán được điều ta đang nghĩ.
Hắn thản nhiên nói:
“Có năm tên sát thủ.”
Ta không định đối đầu trực diện với năm tên sát thủ:
“Trong suối này có một chỗ hõm, chúng ta có thể ẩn nấp bên trong.”
Ta ôm y phục của Cố Ung Trì nhảy vào suối nước nóng, cùng hắn lẩn vào hõm sâu.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân của năm người đã vang lên rõ ràng.
Hương thuốc trên người Cố Ung Trì vẫn còn vương trong không khí.
Sát thủ nói:
“Người hẳn đang ở gần đây!”
Bọn chúng lùng sục quanh quẩn một hồi lâu, ta vốn không giỏi bơi, đến lúc nhịn thở không nổi, mắt bắt đầu lật trắng, thì một đôi môi mềm áp xuống môi ta.
Không khí tươi mới được truyền vào miệng, ta trợn mắt nhìn gương mặt Cố Ung Trì gần trong gang tấc.
Khi sát thủ rời đi, ta ướt sũng nằm trên bãi cỏ, thở hổn hển từng hơi lớn.
Cố Ung Trì sau khi ngâm suối nước nóng, sắc mặt đã dần có lại huyết sắc. Hắn đứng thẳng dưới bầu trời đêm, chậm rãi nói:
“Giang Mộ Đồng, nghĩ cách đưa ta về kinh thành, nếu không Giang gia sẽ rước họa sát thân.”
8
Cố Ung Trì tuy là Thái tử, nhưng Lục hoàng tử luôn dòm ngó ngôi vị Thái tử đó của hắn.
Sát thủ ẩn nấp ở Vị thành này hẳn là do Lục hoàng tử phái đến. Có lẽ việc Cố Ung Trì trúng độc cũng có liên quan đến Lục hoàng tử.
Còn ba tháng nữa, người bên kia mới tới đón ta. Ta không muốn chết trước khi người đó xuất hiện.
Nếu đi kinh thành, có lẽ còn có thể dò hỏi thêm về Hoàng Nô chi độc.
Hôm ấy, Giang Mộ Uyển được quan phủ hộ tống lên đường tới kinh thành để tham gia tuyển chọn Thái tử phi.
Còn ta, cũng chuẩn bị để lại thư, lấy cớ đưa phu quân ăn mày đi ngao du thế gian mà rời Giang gia.
Không ngờ trước khi đi, Giang Mộ Uyển lại khoác một bộ hoa phục đứng trước cửa viện của ta.
Có lẽ nàng ta cảm thấy xui xẻo nên không bước vào.
Giang Mộ Uyển cất giọng the thé gọi vào trong viện:
“Không ngờ muội phu của ta mạng cứng như vậy, lại có thể sống sót. Hai người bây giờ hành đại lễ với ta đi, sau này ta làm Thái tử phi, có lẽ còn thương tình mà ban cho hắn một chức quan nhỏ.”
Cố Ung Trì đang đứng dưới gốc cây phơi nắng, còn ta vừa thu dọn xong đồ đạc, ngồi ở bàn đá nghỉ ngơi, uống trà.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt trầm ổn của Cố Ung Trì, ta nhịn không được bật cười:
“Phu quân, Thái tử phi tương lai hứa hẹn sẽ cho chàng một chức quan nhỏ!”
Cố Ung Trì quay đầu nhìn thẳng vào Giang Mộ Uyển, chỉ nói một chữ:
“Cút!”
Giang Mộ Uyển giận đến đỏ bừng mặt, nhưng lại e ngại lời thầy bói, đành nuốt giận vào trong:
“Hiện tại các ngươi không nịnh bợ ta, sau này nhất định sẽ hối hận! Một đôi cẩu nam nữ, chúng ta cứ chờ xem!”
Sau khi Giang Mộ Uyển rời đi, ta tiến lại gần Cố Ung Trì:
“Phu quân, chàng thấy vị Thái tử phi tương lai này thế nào?”
Ánh mắt Cố Ung Trì lại dừng trên khóe miệng hơi nhếch lên của ta. Hồi lâu hắn mới nói:
“Đã đến lúc rời đi rồi.”
9
Rời khỏi Giang gia, ta cùng Cố Ung Trì cải trang lên đường tới kinh thành.
Tại khách điếm, ta ngồi xuống thì thấy Cố Ung Trì, trong trang phục nữ nhân, tóc buộc bằng dây thừng, cũng theo sau ngồi xuống.
Ta khẽ ho một tiếng:
“Xuân Đào, mau đem đôi đũa này lau sạch cho bản tiểu thư.”
Ta lấy một đôi đũa từ trong ống trúc, đưa đến trước mặt Cố Ung Trì. Gương mặt Cố Ung Trì lập tức đen như mực.
Quay đầu lại, ta liền thấy chưởng quầy giấu một thanh trường đao dưới quầy.
Rõ ràng, tên chưởng quầy giả trang thành sát thủ này không hề nghi ngờ thân phận của ta và Cố Ung Trì nên mới không kiêng dè mà giấu đao trước mặt chúng ta.
Ta chớp mắt với Cố Ung Trì một cái. Để không bại lộ, hắn chỉ có thể làm theo lời ta nói.
Đem đường đường là Thái tử ra sai khiến như nha hoàn, cảm giác này quả là sảng khoái!
Khi ta ăn gần no, mới phất tay gọi Cố Ung Trì:
“Ngươi cũng ăn đi.”
Ai có thể ngờ rằng Thái tử đương triều giờ đây chỉ có thể tức tối ăn đồ ăn thừa của ta.
Ta vui vẻ híp mắt, không ngờ lại bị Cố Ung Trì bắt gặp.
Về tới phòng, Cố Ung Trì cởi bỏ y phục nữ nhân, bước đến gần ta, đe dọa:
“Giang Mộ Đồng, bản Thái tử đã hứa không giết ngươi, nhưng có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Ta điềm nhiên đáp lại:
“Thái tử phu quân, ngài cũng là người thông minh. Nếu không có bộ đồ thô sơ này, khí chất thanh cao của ngài khó lòng che giấu. Nếu ngài vẫn hành động như chủ nhân mà làm những việc một nha hoàn không nên làm, ngài nói xem, lão bản của khách điếm này liệu có sinh nghi không?”
Cố Ung Trì gật đầu:
“Ừm, ngươi nói không sai.”
Nói xong, hắn lập tức nằm xuống giường.
“Ê, Cố Ung Trì, ngươi xuống giường!”
Hắn nhắm mắt, đáp gọn lỏn:
“Trên đường này, giường thuộc về ta. Đến kinh thành, bản Thái tử sẽ ban cho ngươi vinh hoa phú quý.”
Ta chẳng hề hứng thú gì với vinh hoa phú quý ở kinh thành.
Thấy Cố Ung Trì không chịu dậy, ta liền nằm xuống bên cạnh hắn, giật lấy chăn quấn mình thành cái kén.
Cố Ung Trì tức giận quát:
“Ngươi!”
Ta làm như không nghe thấy, trùm chăn ngủ thẳng cẳng.
Ta đã tính sẵn rồi, nếu Cố Ung Trì dám đá ta xuống giường, ta sẽ cho hắn ăn cổ độc!
May thay, Cố Ung Trì cũng là kẻ biết điều, để mặc ta ngủ ngon giấc đến sáng.