Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT PHƯỢNG HOÀNG Chương 1 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

Chương 1 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

2:20 chiều – 01/12/2024

Thầy bói nói, nếu muốn Giang gia đích nữ hưởng vận Phượng hoàng thì người có quan hệ máu huyết thân cận nhất ắt phải gả cho kẻ ăn mày làm thê.

Thân thế ăn mày càng bi thảm thì vận Phượng của đích nữ càng thịnh vượng.

Ở Giang gia, ta là một thứ nữ không được sủng ái, cho nên chuyện xui xẻo này liền trực tiếp rơi xuống đầu ta.

Ngày thành hôn, một kẻ ăn mày được khiêng từ loạn táng cương trở về, miễn cưỡng khoác hỷ bào, bị đưa thẳng vào khuê phòng ta.

Rõ ràng người kia đã gần đất xa trời, thế mà vẫn nắm chặt tay ta không buông, giọng nói đầy cảnh giác:

“Ngươi là ai?”

Ta sờ cằm, trầm mặc một hồi:

“Là người sẽ thủ tiết vì ngươi.”

 

1

Trong khuê phòng treo đèn hỷ, đốt nến đỏ, bầu không khí vui mừng là vậy nhưng mùi hôi thối của tử thi xông vào khiến đầu ta đau nhức.

Người nam nhân đang nằm trên giường hấp hối, sắc mặt trắng bệch như giấy, ba vết sẹo trên má trái lại càng thêm thê thảm khó nhịn.

Chỉ có đôi mắt hắn, khi vừa mở ra, lại khiến ta liên tưởng tới ngọn hải đăng soi bóng trên mặt biển.

Nam nhân kia dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay ta:

“Cứu ta!”

Ta lắc đầu từ chối:

“Ta muốn làm quả phụ.”

Ta vốn không muốn để bí mật của mình bị người nam nhân trước mắt này phát giác.

Ta định làm theo kế hoạch của Giang gia, hôm nay là hỷ sự, ngày mai thành tang sự.

Có lẽ hắn cũng nhìn thấu sự quyết tuyệt của ta. Ánh mắt hắn lạnh lùng như tiên nhân hạ phàm, lặng lẽ nhìn ta khiến ta trong thoáng chốc thất thần.

Khi ta kịp phản ứng lại thì hắn đã cắn mạnh vào cổ tay ta.

Nam nhân đó dửng dưng nói:

“Ta nếu chết, ngươi cũng đừng mong sống một mình.”

Vừa dứt lời thì hắn liền ngất lịm.

Ta kinh ngạc nhìn nơi cổ tay bị hắn cắn, chỉ thấy máu đen từ vết thương rỉ ra.

Hắn đã hạ độc ta!

Nhìn những giọt máu đen nhỏ xuống giường, ta không hề kinh hoảng.

Mẫu thân từng dạy ta y thuật, lấy trình độ y thuật hiện tại của ta có thể giải được bách độc thế gian.

Ta lập tức phong bế huyệt đạo giải độc, nhưng thử mọi cách mà độc tố trong cơ thể vẫn không thể trục ra.

Ta lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình:

“Chẳng lẽ, ta đã trúng Hoàng Nô chi độc?”

Ta có thể giải bách độc thế gian, nhưng trước khi qua đời, mẫu thân từng nói, trên đời có ba loại độc bà không thể truyền dạy.

Một trong ba loại đó chính là Hoàng Nô chi độc, loại độc lây từ người sang người, cuối cùng biến thành súc sinh, sống không bằng chết.

Ta vốn đã chuẩn bị sẵn tang phục để thay, nhưng giờ vì giải độc, chỉ có thể gạt sang một bên, dốc toàn lực kéo người nam nhân này từ Quỷ Môn Quan trở lại.

Nến đỏ cháy sáng suốt một đêm.

Đến hừng đông, ngoài cửa vang lên giọng nói chua ngoa, cay nghiệt của Giang Mộ Uyển, đích nữ Giang gia.

“Người bị vứt vào loạn táng cương làm ăn mày mà nàng cũng có thể cùng hắn ngủ chung, quả nhiên hạ tiện không khác gì mẫu thân hồ ly tinh của nàng!”

Nhớ lần trước Giang Mộ Uyển mắng chửi mẫu thân ta, toàn thân nàng ta nổi mẩn đỏ, suốt ba tháng mới tiêu tan.

Lần này, chi bằng hủy dung nàng ta cho xong. Để nàng ta hoàn toàn hiểu rõ cái gọi là vận Phượng Hoàng, căn bản chẳng có nửa xu quan hệ với nàng.

Tuy nhiên, ngay khi ta đứng dậy, vì thức suốt đêm không ngủ, trước mắt tối sầm, ta liền ngã nhào vào lòng nam nhân kia.

Giang Mộ Uyển mở cửa, liền bắt gặp cảnh này. Nàng ta lớn tiếng kêu:

“Giang Mộ Đồng, ngươi quả thật không biết liêm sỉ!”

 

2

Khi ta tỉnh lại thì trời đã xế chiều.

Bụng đói đến mức lưng dính vào ngực, cơm còn chưa ăn đã bị gọi tới từ đường.

Ánh mắt mọi người nhìn ta tràn ngập khinh bỉ, ngay cả phụ thân ta, Giang Chính, cũng không ngoại lệ.

Giang Chính cất tiếng quát trầm:

“Quỳ xuống.”

Quỳ trời đất có thể, quỳ Giang Chính thì còn tùy tình hình.

Ta không quỳ, vẫn đứng thẳng:

“Phụ thân, ta không phạm lỗi, cớ sao phải quỳ?”

Giang Chính tức giận, đập mạnh tay xuống bàn:

“Ta gả ngươi cho ăn mày, không phải để ngươi làm mất mặt gia tộc! Còn không biết xấu hổ, cùng hắn làm chuyện bại hoại!”

Giang Mộ Uyển đứng bên, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Hiện tại, trên giường có vết máu. Trước đó, vì để giữ lại cái mạng cho nam nhân kia, ta đã cởi bỏ hết y phục trên người hắn rồi cứu hắn.

Bây giờ lại bảo ta phải giải thích ư? Không có khả năng.

Giang Mộ Uyển muốn thấy ta xấu hổ không đất dung thân, ta sao có thể để nàng ta được như ý?

Ta trầm giọng nói:

“Phụ thân, hắn không phải ăn mày, hắn là phu quân của ta.”

Lời vừa dứt, Giang Chính liền ném một bình độc dược xuống trước mặt ta.

Ánh mắt ông đầy vẻ độc ác:

“Để hắn chết đi là được.”

Nếu hắn chết, Hoàng Nô chi độc trong cơ thể ta biết tìm ai mà giải?

Ta lập tức nhặt lấy bình độc dược dưới đất, đưa lên miệng mình.

Đúng như ta dự liệu, Giang Chính kinh hãi, vội vã đánh rơi bình độc dược khỏi tay ta.

Ông giận đến mức toàn thân run rẩy:

“Nghịch nữ!”

Ta tuy không được sủng ái ở Giang gia, nhưng nếu ngày thứ hai sau khi tân hôn mà ta chết, Giang gia trong mắt người ngoài lại càng trở thành trò cười lớn hơn.

3

Giang Chính phạt ta quỳ trong từ đường đến giờ Tý.

Giờ Tý vừa tới, ta liền đứng dậy, định quay về viện của mình thì lại bị Giang Mộ Uyển đắc ý ôm một bó cúc trắng chặn ta trước cửa.

Giang Mộ Uyển cất giọng:

“Muội muội tân hôn, tỷ tỷ còn chưa kịp tặng lễ chúc mừng. Bó cúc trắng này, mấy ngày tới hẳn là muội dùng được.”

Ánh mắt Giang Mộ Uyển đầy vẻ mỉa mai, lại tự mình nói tiếp:

“Muội phu ăn mày của ta khi được khiêng vào, chẳng qua chỉ còn nửa hơi thở. Muội cũng có thể xuống tay như vậy. Thật ghê tởm!”

Ta lạnh lùng hừ một tiếng:

“Có kẻ ngày ngày mơ mộng làm phượng hoàng trên cành, quả thật ghê tởm. Bó cúc này, tỷ cứ giữ lại trước, đợi ngày sau tỷ quy Tây, ta sẽ mang cắm trên mộ của tỷ.”

Giang Mộ Uyển lập tức nổi giận:

“Giang Mộ Đồng, ngươi là đồ tiện nhân!”

Nàng ta giơ tay định tát thẳng vào mặt ta.

Ta không động đậy hay né tránh làm gì, chỉ thản nhiên nói:

“Những lời thầy bói từng nói, tỷ còn nhớ chăng?”

Giang Mộ Uyển bỗng như bị đông cứng tại chỗ, bàn tay giơ cao cũng không dám hạ xuống.

“Thầy bói nói, trước khi được chọn làm Thái tử phi, nếu tỷ động sát niệm phải đến trước Phật tổ sám hối suốt một đêm. Nếu ra tay đánh người, thì phải chịu gấp mười lần hậu quả trên chính mình, tránh làm tổn hại vận mệnh Phượng hoàng của mình.”

Nhìn bóng dáng Giang Mộ Uyển ném bó cúc trắng xuống đất rồi giận dữ bỏ đi, khóe môi ta hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

Khi trở về khuê phòng, vị phu quân ăn mày nhập trạch kia của ta vẫn chưa tỉnh.

Ta nhìn gương mặt đã hồi phục chút huyết sắc của hắn, vươn tay che lên nửa khuôn mặt bị thương.

Quả nhiên như ta nghĩ, nửa khuôn mặt chưa bị thương của hắn lại vô cùng tuấn mỹ, thậm chí còn mang một chút áp lực khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.

Xem ra, thân phận của hắn không phải tầm thường.

Đột nhiên, nam nhân mở mắt, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Nhìn đủ chưa?”

Ta thuận tay vỗ nhẹ lên nửa khuôn mặt không bị thương của hắn:

“Phu quân, để kéo ngươi từ Quỷ Môn Quan trở về, ta đã hao tốn gần bốn canh giờ châm cứu, trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa từng nhìn qua?”

Nam nhân không hề cau mày, tựa như trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là công cụ để kéo dài mạng sống của hắn.

Nam nhân cất giọng nhàn nhạt:

“Y thuật của ngươi không tệ, hẳn đã biết rõ loại độc trong cơ thể ta.”

Ánh mắt ta chợt lạnh, lập tức bóp chặt cổ hắn:

“Nói! Rốt cuộc ngươi là ai?”

 

4

Hiện tại, ta và nam nhân này đều trúng phải Hoàng Nô chi độc.

Hắn tự tin rằng ta sẽ không giết hắn nên chỉ thản nhiên nói:

“Biết được thân phận của ta, ngươi bây giờ có thể sống, nhưng sau này tất chết.”

Ta nhướng mày nhìn hắn:

“Phu quân, ta không phải lớn lên nhờ dọa nạt, cũng không phải kẻ ngu dốt. Dù bây giờ không biết thân phận ngươi, đợi ngươi hoàn toàn hồi phục, ta cũng tất chết.”

Hắn dùng Hoàng Nô chi độc để khống chế ta, vậy ta cớ sao không thể dùng cách tương tự để khống chế hắn?

Ta lấy ra một viên dược hoàn nuốt vào, sau đó cúi xuống hôn lên môi hắn, ép buộc hắn nuốt viên dược ẩn chứa cổ độc.

Đôi môi hắn mỏng, lạnh lẽo, khác biệt với hơi thở tử khí trên người hắn, trong hơi thở lại phảng phất hương trà thanh nhã.

Trà này ta đã từng uống qua, chính là Lan Chi Hương do hoàng cung sử dụng!

Ba năm trước, Giang Chính từng bỏ ra số tiền lớn mua một hộp. Ta thần không hay quỷ không biết tráo đổi, chưa đến nửa tháng đã uống hết sạch.

Hương trà này chứng tỏ thân phận của nam nhân kia lại càng thêm bất phàm.

Ta liền uy hiếp:

“Ta ngày sau có chết hay không thì chưa biết. Nhưng nếu ngươi không nói, đêm nay ngươi sẽ ngứa ngáy không chịu nổi, sống không bằng chết.”

5

Cổ độc nhanh chóng phát tác trong cơ thể hắn.

“Khó khăn lắm mới từ Quỷ Môn Quan trở về, lại bị cổ độc hành hạ một trận, dù có giải được Hoàng Nô chi độc, không phải từ ba đến năm năm cũng chẳng thể dưỡng tốt.”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn bị đau đớn thay thế, giọng nói run rẩy, nhưng ngữ khí vẫn mang theo cảm giác áp bức khiến người khác không dám coi thường.

Hắn nói:

“Giải cổ độc cho ta, ta sẽ nói.”

Ánh mắt ta hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hắn vậy mà biết đây là cổ độc.

Sau khi ta giải cổ độc cho hắn, giọng nói yếu ớt nhưng dứt khoát vang lên:

“Cố Ung Trì.”

Nghe thấy cái tên hắn thốt ra, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng ta.

Cố Ung Trì chính là tên của Thái tử đương triều, người mà Giang Mộ Uyển ngày đêm mơ tưởng gả làm Thái Tử phi.

Ánh mắt ta dán chặt vào khuôn mặt hắn, lúc này trong mắt hắn hiện lên một nụ cười băng lãnh, mang theo ý trêu đùa.

Hắn như đang chờ đợi ta bộc lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng.

Luồng lạnh lẽo trên lưng lan khắp toàn thân, nhưng ta cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh.

“Không ngờ Giang Mộ Đồng ta lại nhặt được bảo vật. Chỉ là tùy tiện thành thân, vậy mà lại gả cho Thái tử đương triều.”

Ánh mắt Cố Ung Trì sâu thêm vài phần:

“Ngươi không sợ sao?”

Ta cười nói:

“Thái tử đương triều suýt chết nơi loạn táng cương, hẳn khắp nơi trong Vị thành này đều có sát thủ tìm tung tích Thái tử.”

Cố Ung Trì khẽ nhíu mày:

“Ngươi thật thông minh.”

“Nếu ta không thông minh thì Thái tử phu quân ngài đã chết rồi.”

Cố Ung Trì khép mắt, dưỡng thần, không muốn cùng ta phí lời, cho đến khi ta bế ngang hắn lên.

Cố Ung Trì mở to mắt, kinh ngạc hỏi:

“Ngươi làm gì?”

Ta đặt hắn lên chiếc trường kỷ mềm:

“Thái tử phu quân, ta khi ngủ thường không an phận, sợ rằng thân thể ngài không chịu nổi. Vì vậy hiện tại ngài ngủ trên trường kỷ sẽ an toàn hơn.”

Cố Ung Trì liếc nhìn chiếc giường gỗ lim mềm mại, rộng rãi của ta, sắc mặt tối sầm:

“Đã biết thân phận của ta thì chiếc trường kỷ này để ngươi ngủ, giường để ta nằm.”

Ta thay bộ ga giường mới rồi nằm xuống:

“Thái tử phu quân, hiện giờ ngài không phải nằm ở loạn táng cương đã là may mắn rồi.”

Cố Ung Trì bất đắc dĩ, đành thu lại sát khí.

Trong bóng tối, sắc mặt ta dần trở nên nghiêm trọng.

Mẫu thân trước khi lâm chung đã nói, đợi ta đến mười tám tuổi, sẽ có người đến đón ta rời khỏi Giang gia.

Còn ba tháng nữa là đến ngày ta tròn mười tám, tuyệt đối không thể vì sự xuất hiện của Cố Ung Trì mà phát sinh biến cố gì không hay.