Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT PHƯỢNG HOÀNG Chương 4 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

Chương 4 BẮT PHƯỢNG HOÀNG

2:22 chiều – 01/12/2024

“Giang gia đích nữ ngày ngày mơ tưởng được gả làm Thái tử phi, thậm chí còn nằm mộng thấy mình trở thành Hoàng hậu. Nhưng nào biết, loại nữ nhân bốc đồng, ngang ngược, không có đầu óc như nàng ta còn chẳng bằng một cung nữ trong hoàng cung.”

Những năm qua ở Giang gia, ta chưa từng xem trọng Giang Mộ Uyển. Thế mà nghe lời này, không biết sao ta lại tự dưng so sánh mình với Giang Mộ Uyển.

Ta hỏi:

“Vậy ta thì sao?”

Ánh mắt Cố Ung Trì sâu thẳm nhìn ta. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn đưa tay vén lọn tóc rủ trên mặt ta ra sau tai.

Chỉ là một động tác đơn giản, vậy mà ta nghe rõ tiếng tim mình bất chợt lỡ một nhịp, cùng tiếng cười khẽ của Cố Ung Trì.

Cố Ung Trì nói:

“Ngươi là người đã thành thân với ta.”

Người đã thành thân…

Nhưng rồi ta sẽ phải rời khỏi Trần quốc.

Sau đó, ta cố ý tránh né những chủ đề mập mờ với hắn, chỉ nghe hắn nói về chuyện giang sơn xã tắc.

Dù vậy nhưng ta cũng không cảm thấy chán.

14

Ba ngày sau, Cố Ung Trì vẫn chưa thể cử động thoải mái.

Hắn không thể tự mình cưỡi ngựa, chỉ có thể để ta cưỡi ngựa, còn hắn ngồi phía sau, vòng tay ôm lấy ta.

Hơi thở nóng rực của hắn phả lên vành tai ta, khiến tai ta tê dại như bị điện giật. Trên đường đi, ta luôn nghe thấy tiếng tim mình đập như trống dồn.

Cuối cùng cũng đến được trấn, ta đổi sang một cỗ xe ngựa.

Vốn dĩ bảy ngày là có thể tới kinh thành, nhưng vì những biến cố bất ngờ, phải mười ngày sau, ta và Cố Ung Trì mới nhìn thấy cổng kinh thành.

Sau khi vào cổng thành, trong xe ngựa, Cố Ung Trì ngay trước mặt ta cởi bỏ bộ y phục nữ nhân, thay vào đó là chiếc áo xanh của nam tử.

Một cơn gió mạnh thổi tung rèm xe, nữ tử bên ngoài xe sau khi nhìn thấy mặt Cố Ung Trì liền thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc:

“Là Thái tử điện hạ!”

Sở dĩ nữ tử ngoài xe có thể lập tức nhận ra Cố Ung Trì, là vì lúc này, vết sẹo trên mặt hắn đã gần như biến mất, chỉ còn lại ba đường vết mờ nhạt.

Ta đã dùng toàn bộ sinh nhan cao mẫu thân để lại thoa lên mặt hắn.

Không quá một tháng nữa, ba đường vết đỏ mờ nhạt này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Cố Ung Trì trước mặt mọi người nắm tay ta bước xuống xe ngựa, trở về phủ Thái tử.

 

15

Tin tức Cố Ung Trì đột ngột hồi kinh chẳng mấy chốc đã lan khắp nơi chỉ trong nửa ngày, kèm theo đó là việc Thái tử mang theo một nữ tử trở về phủ.

Mãi sau ta mới biết, khi nghe tin Thái tử mang theo một nữ tử trở về phủ, Giang Mộ Uyển – người đang chờ tuyển chọn làm Thái tử phi trong hoàng cung – tức đến suýt ngất.

Lúc này, tại phủ Thái tử, ta đang chặn Cố Ung Trì ở cửa phòng tắm.

Vừa tắm xong, hắn khoác bộ trung y lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh tinh tế. Những giọt nước từ đuôi tóc ướt nhỏ xuống theo đường xương quai xanh.

Cố Ung Trì toàn thân trên dưới ta đều đã thấy qua, vậy mà khi đối mặt cảnh tượng này, mặt ta vẫn không nhịn được đỏ bừng.

Hắn nhìn ta, người vẫn mặc bộ đồ có phần tầm thường, khẽ nhíu mày:

“Y phục ta đưa ngươi không thích sao?”

Tất nhiên, từ “tầm thường” này chỉ là tương đối. Bộ đồ này ở Vị thành còn được xem là trang phục tiểu thư khuê các.

Nhưng khi đặt chân đến phủ Thái tử, ta ăn mặc chẳng khác gì nha hoàn nơi đây.

Ta lắc đầu đáp:

“Ta không tới đây để mặc y phục đẹp, ta tới để giải Hoàng Nô chi độc.”

Cuối cùng, Cố Ung Trì cũng chịu mở miệng:

“Hoàng Nô chi độc trên đời này có giải dược.”

Đôi mắt ta sáng lên:

“Giải dược là gì?”

Ánh mắt hắn nhìn ta sâu thêm vài phần, rồi đột nhiên đổi giọng:

“Đột nhiên ta không nhớ ra. Hay là ngươi theo ta ra ngoài dạo một vòng, biết đâu tâm trạng tốt sẽ nhớ lại.”

Ta có thể mắng Cố Ung Trì là đồ vô lại được không?

Dù trong lòng tức giận, nhưng vì muốn biết giải dược Hoàng Nô chi độc, ta đành theo hắn ra khỏi Thái tử phủ.

Có lẽ để che đi ba vết đỏ chưa hoàn toàn mờ hẳn, Cố Ung Trì đeo mặt nạ bạc khi ra ngoài.

Ai ngờ hắn lại dẫn ta tiến thẳng vào hoàng cung.

Hoàng cung Trần Quốc đối với ta mà nói là nơi nguy hiểm, ta theo bản năng muốn rời đi, nhưng Cố Ung Trì siết chặt tay ta, không cho thoát.

Hắn nói:

“Xem hết vở kịch rồi đi.”

Khi ta và Cố Ung Trì đi qua một góc hành lang, đột nhiên có người đụng vào ta.

Người kia vừa nhìn thấy ta đã kinh hãi như gặp phải quỷ.

Giang Mộ Uyển cao giọng thét lên:

“Giang Mộ Đồng! Ngươi sao lại ở đây? Còn dám mang cả tên phu quân ăn mày của ngươi nữa? Đây là hoàng cung đấy!”

Lúc này, Giang Mộ Uyển đang mặc bộ y phục xa hoa nhất, trang điểm rực rỡ yêu kiều.

Ta quay đầu nhìn Cố Ung Trì, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng trong lòng lại dâng lên một tia chua xót.

Ta biết Giang Mộ Uyển, kẻ ngu xuẩn này, không thể trở thành Thái tử phi, nhưng chắc chắn sẽ có những nữ tử xuất chúng khác trở thành người của Cố Ung Trì.

Ngay cả giọng ta khi nói chuyện cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước, mà thoảng chút vị chua khó tả:

“Thì ra hôm nay là ngày tuyển chọn Thái tử phi.”

 

16

Do Cố Ung Trì mang mặt nạ bạc, lại thêm trong mắt Giang Mộ Uyển, ta vốn không có khả năng và cũng chẳng đủ tư cách xuất hiện trong hoàng cung.

Chưa kịp để Cố Ung Trì lên tiếng, Giang Mộ Uyển đã đắc ý liếc nhìn ta. Nàng ta cười lạnh:

“Giang Mộ Đồng, ta không ngờ ngươi lại mộng tưởng hão huyền đến mức, muốn vào phủ Thái tử mà cả gan xông vào hoàng cung. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”

Dứt lời, nàng ta lập tức kêu lớn:

“Người đâu! Có thích khách!”

Khi các thị vệ nghe tiếng chạy đến, Giang Mộ Uyển chỉ tay vào ta và Cố Ung Trì:

“Mau bắt bọn chúng lại! Đây chính là những dân đen dám xông vào hoàng cung!”

Ta: “…”

Trong lòng ta không nhịn được cười thầm vì sự ngu xuẩn của Giang Mộ Uyển.

Ta cố gắng giải thích:

“Hắn không phải thích khách.”

Giang Mộ Uyển trong mắt lộ rõ sát ý muốn ta chết:

“Thích khách nào lại tự nhận mình là thích khách chứ! Mau bắt hai tên thích khách này lại, nhốt vào thiên lao, chờ mùa thu xử trảm!”

Nếu trong hoàng cung thực sự có thích khách, cũng chẳng cần phải đợi đến mùa thu mới chém đầu.

Loại ngu xuẩn như Giang Mộ Uyển, đừng nói đến việc không thể làm Thái tử phi, cho dù có lên ngôi Hoàng hậu cũng sẽ không trụ nổi đến ngày kế vị, chắc chắn sẽ bị các phi tần trong hậu cung hạ bệ.

 

17

Thị vệ trong hoàng cung đều là những người có mắt tinh tường. Dẫu Cố Ung Trì đeo mặt nạ bạc, nhưng ngọc bội trên thắt lưng hắn đã đủ để lộ rõ thân phận. Thị vệ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy thế, Giang Mộ Uyển liền quát mắng:

“Bọn chúng vào hoàng cung gây rối, các ngươi không bắt đi còn đợi gì? Chẳng lẽ các ngươi là đồ vô dụng sao!”

Ta bỗng nảy ý muốn trêu đùa:

“Giang Mộ Uyển, ta bảo bọn họ quỳ thì bọn họ phải quỳ, ngươi tin không?”

 “Đều quỳ xuống cho ta!”

Hai thị vệ trước mặt lập tức quỳ xuống.

Giang Mộ Uyển chắc hẳn đầu óc đã bị nhét đầy phân:

“Thì ra các ngươi cùng một phe!”

Lần này, tiếng kêu cứu của nàng ta còn lớn hơn:

“Người đâu! Cứu mạng!”

Chẳng mấy chốc, các nữ tử tham gia hội tuyển Thái tử phi, thậm chí Hoàng đế và Hoàng hậu đều đến.

Hoàng đế vừa thấy Cố Ung Trì liền rơi lệ:

“Trì nhi, cuối cùng con đã trở về!”

Giang Mộ Uyển mặt đầy kinh ngạc:

“Hoàng thượng, ngài nhất định nhận nhầm người rồi! Hắn chỉ là một kẻ ăn mày, làm sao có thể là Thái tử!”

Cố Ung Trì tháo mặt nạ xuống. Ánh mắt hắn nhìn Giang Mộ Uyển như nhìn một kẻ đã chết:

“Nữ tử này trong hoàng cung lớn tiếng ồn ào, làm mất thể thống, còn buông lời lăng nhục bản Thái tử. Người đâu, lôi ra ngoài đánh ba mươi đại bản.”

Ba mươi đại bản, Giang Mộ Uyển không chết cũng mất nửa mạng.

Thế nhưng, khi nhìn thấy dung mạo của Cố Ung Trì, phản ứng đầu tiên của nàng ta không phải lo lắng cho tính mạng mình, mà là ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào hắn.

Phải rồi!

Lúc này, Giang Mộ Uyển tất nhiên không thể nào liên tưởng người nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mặt với kẻ ăn mày vừa xấu xí vừa hôi hám mà ta đã lấy làm phu quân.

Nhìn nàng ta, trong ánh mắt ta thoáng qua một tia khinh bỉ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:

“Hiện tại ngươi nên lo lắng xem, sau ba mươi đại bản, ngươi liệu còn mạng để thấy mặt trời ngày mai không.”

Giang Mộ Uyển lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Nàng ta lắc đầu lia lịa:

“Sao có thể! Tên ăn mày đó làm sao có thể là Thái tử! Giang Mộ Đồng làm sao có thể nhặt được Thái tử làm phu quân!”

Ta nhướng mày, một câu nói suýt khiến Giang Mộ Uyển tức ngất:

“Ai da, ta cũng không ngờ, các ngươi tùy tiện tìm một người về bảo ta gả, lại hóa ra là Thái tử điện hạ.”

Giang Mộ Uyển vốn đã sắp ngất, nghe xong lời này, trợn to mắt, phun ra một ngụm máu tươi.

Cố Ung Trì nhìn cảnh này, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ:

“Thật là xui xẻo!”

Giang Mộ Uyển ngày ngày mộng tưởng làm phượng hoàng, giờ lại bị người mà nàng mơ ước đến phát điên chán ghét.

Nàng lại phun ra ngụm máu thứ hai khiến Cố Ung Trì vội vàng phất tay, bảo thị vệ mau kéo nàng ra ngoài.

Nhìn Giang Mộ Uyển như một con chó chết bị lôi đi, ta cảm thấy vở kịch hôm nay quả thực rất thú vị.

Không ngờ, phần kịch tiếp theo lại rơi trên người ta.

Cố Ung Trì giấu đi chuyện bị Lục hoàng tử truy sát, chỉ đơn giản nói rằng ta đã cứu hắn và đã cùng hắn thành thân.

Ta chưa từng nói với Cố Ung Trì ngày sinh của mình, vậy mà hắn lại đưa một bản bát tự sinh thần đến trước mặt Hoàng đế.

Cố Ung Trì nói:

“Mộ Đồng cũng sinh vào năm âm giờ dương, hơn nữa nàng đã cứu nhi thần trong lúc nguy nan. Có lẽ nàng mới là người định mệnh của nhi thần.”