Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 5 BẮT NHẦM RỂ

Chương 5 BẮT NHẦM RỂ

11:14 sáng – 28/09/2024

12

Ngày ba mươi, kỳ thi khoa cử bắt đầu.

Ta lấy cớ có việc bận nên không đến tiễn Hàn Quan, rồi quay xe ngựa đến đón Ôn Kinh Triệt.

Ôn Kinh Triệt vén rèm xe lên thấy là ta đến thì thoáng sững sờ, sau đó vui vẻ nói: 

“Kim tiểu thư đến tiễn ta đi thi sao? Đa tạ.”

Nhìn hắn mắt mày cong cong, ta nghĩ thầm người này quả thật dễ hài lòng:

 “Nên thế mà.”

Ôn Kinh Triệt mỉm cười ngồi xuống: 

“Ôn mỗ còn lo Kim tiểu thư vẫn còn tình cảm với Hàn Quan, sẽ đi tiễn hắn chứ.”

“Ta cũng không đến mức thấp hèn như vậy.”

Ôn Kinh Triệt gật đầu khen ngợi:

 “Vậy thì tốt.”

Trên đường đến trường thi, khi sắp đến nơi, hắn vén rèm định xuống xe thì đột nhiên quay đầu lại nói:

 “Đã giúp thì giúp cho trót, ta sẽ thi đỗ trạng nguyên để đáp lại tiểu thư.”

Hắn tràn đầy ý chí, ánh mắt sáng rực: 

“Ta đã nói sẽ không để tiểu thư phải chịu thiệt.”

Được tham gia vào kỳ thi hội vốn đã là những tài năng từ khắp nơi, sau thi hội còn có kỳ thi đình. Người này tự tin đến mức nào mà dám nói mình sẽ đỗ trạng nguyên vào lúc này chứ?

Nhưng chẳng hiểu sao ta lại buột miệng nói: 

“Ta tin ngươi.”

Hắn cười, trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói:

 “Lời đã nói ra, không đỗ trạng nguyên có khi lại thành bất lịch sự.”

“Nàng cứ chờ xem!”

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe, tà áo màu xanh sẫm vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.

Thật kỳ diệu.

Rõ ràng trước đây chúng ta còn xa cách như vậy, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà đã có thể nói cười thân thiết với nhau như tâm giao tri kỷ vậy.

Không lâu sau, kết quả hội thi được công bố, Ôn Kinh Triệt quả thật đỗ đầu bảng như hắn đã nói.

Ngày thi đình, hắn bước ra khỏi cổng cung điện với vẻ mặt bình thản, thậm chí còn đủ thời gian hỏi ta có muốn ăn cam cống phẩm không.

“Ngươi đi thi mà còn lấy cả đồ ăn mang về sao?”

Hắn nở nụ cười đắc ý:

 “Hoàng thượng ban cho ta đấy. Đây, chia cho nàng một nửa.”

Hắn lấy từ trong áo ra mấy quả cam nhỏ tròn xoe. Cam được ủ ấm nhờ nnhiệt độ từ cơ thể hắn.

Ta hỏi hắn: 

“Nếu ngươi đỗ trạng nguyên, thỏa thuận trước đây của chúng ta còn có hiệu lực không?”

Hắn làm bộ ngạc nhiên: 

“Trạng nguyên là một yếu tố không phù hợp với tiêu chuẩn làm phu quân của tiểu thư sao?”

Ta bật cười. Trạng nguyên dĩ nhiên không phải là yếu tố không phù hợp.  Chỉ là lúc ấy ta không ngờ hắn thật sự có thể làm được.

Tiền tài dĩ nhiên hấp dẫn, nhưng từ xưa sĩ nông công thương, thương nhân luôn đứng dưới cùng. Có một tương lai tốt hơn, tại sao lại phải liên quan đến một tiểu thư thương nhân? Chưa kể thỏa thuận của chúng ta là “cướp nhầm tân lang,” điều này với hắn có thể không đẹp mặt lắm.

Nói cách khác, hiện tại ta không còn là sự lựa chọn tốt nhất của hắn.

Ôn Kinh Triệt từ tốn bóc vỏ một quả cam:

 “Kim tiểu thư yên tâm, ta không phải đợi đến lúc này mới nghĩ rằng mình có thể đỗ trạng nguyên.”

“Nói chung, mỗi thí sinh trước khi vào trường thi đều tự coi mình là trạng nguyên tương lai.”

Hắn đặt quả cam đã bóc vào lòng bàn tay ta: 

“Vậy nên lúc đó, giá tiểu thư trả đã là giá của trạng nguyên rồi.”

Ta không nói nên lời.

Quả nhiên, người và người không giống nhau.

Năm xưa, Hàn Quan là con thứ của nhà họ Hàn, còn ta là con gái nhà buôn chẳng thể hòa nhập vào giới tiểu thư khuê các.

Hàn Quan từng nói sẽ có một ngày hắn sẽ làm tướng, làm hầu để đánh bại tất cả những kẻ coi thường chúng ta. 

Khi đó, mẹ ruột của hắn đã thương thảo với gia đình ta để hắn ở rể.

Sau này, khi hắn tỏa sáng trong trường, nổi danh trong kỳ thi hương, hắn lại muốn thay đổi hôn ước từ ở rể thành cưới thê.

Giờ đây, ngay cả khi cha mẹ ta đã đồng ý đổi từ nhập tế thành xuất giá, hắn vẫn đang do dự liệu có nên tiếp tục chọn ta làm thê tử hay không.

Từ sau kỳ thi, mấy ngày trôi qua, hắn chưa từng ghé thăm lại.

13

Ngày công bố kết quả, ta theo kế hoạch đã định, dẫn một nhóm người hầu đến dưới bảng vàng để cướp tân lang.

Đám đông hỗn loạn, ta phải tìm rất lâu mới bắt gặp Ôn Kinh Triệt đang lẩn trốn khắp nơi.

Tóc hắn rối bù, khuôn mặt lộ rõ sự bàng hoàng: 

“Tiểu thư sao đến trễ thế, có vài nhà cướp rể thật sự quá hung hãn rồi.”

Hắn vừa càu nhàu vừa nhanh chóng tự đội mũ trùm đầu, giơ tay hỏi: 

“Có cần trói tay không?”

Quá mức phối hợp luôn ấy chứ!

Nói mới nhớ, những người khác  cướp tân lang có phải là một hành động “thô bạo” như chúng ta thế này không?

Ta lặng lẽ mở chiếc bao tải.

Ôn Kinh Triệt nhanh nhẹn chui vào, còn dùng tay sờ soạng bên trong, ngạc nhiên hỏi:

 “Cứng như này, là bảo thạch sao?”

“Đúng vậy.”

Chiếc bao tải sang trọng, được khảm đá quý bảy màu và chỉ vàng, hoàn toàn xứng đáng với thân phận trạng nguyên của hắn.

Ta ra lệnh cho đám người hầu khiêng chiếc bao tải đắt tiền cùng với người đắt giá kia lên xe ngựa, trở về Kim phủ.

Ôn Kinh Triệt bỗng nhiên hỏi: 

“Chiếc bao này có phải là tiểu thư đã chuẩn bị cho Hàn Quan không?”

“Liên quan gì đến ngươi?” 

Một giọng nữ không kiên nhẫn ngắt lời hắn.

 “Đưa cho ngươi là tốt rồi, lắm chuyện quá.”

“Tống tiểu thư sao lại bực bội thế.” Ôn Kinh Triệt nhỏ giọng đáp.

Đúng vậy, là Tống tiểu thư, hiện giờ trong chiếc xe này còn có một chiếc bao khác, bên trong là vị tiểu thư tài danh nhất kinh thành — Tống Hàn Doanh.

Hôm nay công bố kết quả, ngày mai là tiệc triều đình, Tống đại nhân bận rộn với công việc ở Lễ bộ, đây chính là cơ hội tốt để Tống Hàn Doanh trốn ra ngoài.

Nàng mặc nam trang, được người của ta trùm bao tải, hòa vào đám đông cướp tân lang, rồi được giấu vào một cỗ xe khác.

Tất nhiên, xe ngựa hoàn toàn không có dấu hiệu nhận dạng gì.

Lúc sắp đến Kim phủ, sau khi xác nhận an toàn xung quanh, ba chúng ta mới gặp nhau.

Ta ngồi trên ghế, còn hai người họ thì vẫn bị trùm trong bao tải. Một lúc sau, giọng nói kìm nén của Ôn Kinh Triệt vang lên:

 “Tống Tiểu thư, xe chật chội quá, mong tiểu thư cẩn thận tay chân.”

Hắn nói với sự căm phẫn:

 “Tiểu thư đá vào người ta rồi.”

Tống Hàn Doanh liếc mắt: 

“Châu nhi, hắn nói xe ngựa của nhà ngươi nhỏ kìa.” 

Nàng cười khẽ: 

“Ôn công tử không biết rồi, xe ngựa của Châu nhi sang trọng đến mức cả kinh thành này chẳng mấy nhà sánh được.”

Hơi thở của Ôn Kinh Triệt trở nên nặng nề ngay lập tức.

Hắn bật cười chua chát, tự giễu:

 “Ôn mỗ từ nhỏ nghèo khó, sao có thể so bì với Tống tiểu thư từng trải được.”

Tống Hàn Doanh: “…”

Ta không dám nói lớn, sợ kinh động đến “trà xanh.”

14

Sau khi dặn dò hạ nhân đưa Tống Hàn Doanh vào cửa sau, ta dẫn Ôn Kinh Triệt đã bịt mặt bịt miệng bước vào từ cửa chính.

Khách khứa đã đông đủ.

Hai gia đình tuy đều xuất thân từ Giang Nam nhưng họ hàng quan trọng đều đã đến kinh thành để dự lễ cưới của chúng ta, đặc biệt là họ hàng bên phía nhà Hàn gia.

Lễ cưới này chính là để bọn họ chứng kiến.

“Một bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”

“Lễ thành!”

Người nhà họ Hàn cho rằng ta không phục chuyện từ nhập tế đổi thành xuất giá nên mới cố ý để tân lang phải che mặt. Dù sao chuyện đó cũng là bên phía bọn họ đuối lý nên cũng không dám nói gì thêm.

Ôn Kinh Triệt và Hàn Quan vóc dáng tương đương, động tác phối hợp nhịp nhàng, không ai nghi ngờ rằng tân lang đã bị đổi người.

Khi chủ lễ hô “Đưa vào động phòng~~”, ta nắm lấy tay Ôn Kinh Triệt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Khoan đã!!!!”

Ta giật mình quay đầu lại nhìn.

Lúc này, Hàn Quan từ cửa bước vào với khuôn mặt đầy mồ hôi, dáng vẻ nhếch nhác:

 “Ngươi bắt nhầm người rồi!”

Ta tức đến mức muốn bóp chết hắn ngay lập tức.

Ta đã nghĩ hắn sẽ đến Tống phủ, cho dù có đến đây để từ hôn thì thời gian đi đi về về cũng không thể kịp đến dự hôn lễ, nên không để tâm nhiều. 

Ai ngờ…

Ôn Kinh Triệt nhẹ nhàng bóp tay ta, ra hiệu cho ta đừng lo lắng.

Hắn từ tốn chỉnh lại áo bào, không vội vàng mà ung dung tranh luận với Hàn Quan.

Hàn Quan nói:

“Đây là hiểu lầm thôi, Kim Châu Châu bắt nhầm người rồi. Ôn Kinh Triệt, ngươi đúng là không biết xấu hổ, mau trả thê tử lại cho ta.”

Ôn Kinh Triệt thản nhiên đáp lại: 

“Hàn huynh, ngươi hôm qua không mù, hôm kia cũng không mù, sao hôm nay lại thành mù được, bảo mặc áo đỏ thế mà lại mặc áo xanh.”

Sắc mặt hắn bình tĩnh đến cực độ, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, chỉ thiếu mỗi câu “là ngươi cố tình” mà thôi.

Sắc mặt của các khách khứa bắt đầu trở nên vi diệu.

Hàn Quan tự biết mình đã sai, hắn cúi đầu, giọng điệu nhún nhường: 

“Châu nhi, ta sai rồi. Nàng tha thứ cho ta lần này được không? Nàng thấy bảng vàng rồi chứ, ta…”

Ôn Kinh Triệt nhanh chóng nắm lấy tay Hàn Quan khi hắn định đưa tay về phía ta: 

“Hàn huynh, vậy chắc ngươi cũng biết ta là trạng nguyên rồi chứ. Cùng có tên trên bảng, ta ở đầu bảng, còn ngươi ở cuối bảng, đầu cuối tương ứng, chúng ta thật là có duyên.”

Hàn Quan còn chưa kịp phản bác, mẹ ta đã mỉm cười hài lòng.

Bà nghiêm khắc mắng:

 “Hàn gia tiểu tử, lần trước ngươi đã đặt điều kiện với nhà ta, nói nếu chúng ta không đồng ý hôn sự này, thì chuyện hôn lễ sẽ không thành.”

Bà liếc qua đám người Hàn gia, đặc biệt là mẹ kế của Hàn Quan, rồi cười mỉa mai:

 “Giờ chúng ta không thèm trèo cao với nhà họ Hàn các người nữa, ngươi còn đến đây làm loạn cái gì?”

Bà đưa mắt nhìn ta, ý muốn nói: Con cứ yên tâm, mẹ ở đây giải quyết, con đi lo liệu với tân lang của mình, đừng để hắn chạy mất.

Ta hiểu ý mẹ, kéo Ôn Kinh Triệt nhanh chóng rời đi.