Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 4 BẮT NHẦM RỂ

Chương 4 BẮT NHẦM RỂ

11:14 sáng – 28/09/2024

9

Ôn Kinh Triệt hỏi:

 “Ngươi có biết danh tiếng của Tống tiểu thư ở kinh thành không?”

Ta ngay lập tức cảm thấy tự hào, kiêu hãnh đáp: 

“Tiên nữ hạ phàm, vừa đẹp vừa tốt, tiên nữ trần gian!”

Dĩ nhiên ta đã từng nghe ngóng về Tống Hàn Doanh. Nàng nổi tiếng đến mức có người thậm chí còn khẳng định đã từng tận mắt thấy Tống đại tiểu thư chạm tay vào cây khô, ngay lập tức cây khô trở lại xanh tươi.

Ôn Kinh Triệt nhìn ta bằng ánh mắt đầy lo lắng, an ủi: 

“Nàng cướp vị hôn phu của người khác, làm sao gọi là tâm địa thiện lương?”

Ta không hài lòng:

 “Nàng có nỗi khổ riêng. Ta với nàng là bạn thân, ta hiểu nàng hơn bất kỳ ai.”

Ôn Kinh Triệt nhìn ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: 

“Thì ra là bị khuê mật cướp mất vị hôn phu.”

Ta: …

Ta nói: 

“Ngươi kể tiếp về Tống Hàn Doanh đi, danh tiếng tốt không phải là một điều tốt hay sao?”

Ôn Kinh Triệt bắt đầu kể một điển cố.

Hắn nói rằng Linh Kiếm Tử có chép lại rằng, ngày xưa Hứa Tốn chân quân đã giết đại mãng xà ở ranh giới giữa Tây Bình và Kiến Xương. Sau đó ông còn để lại một lời tiên tri, đề cập đến vùng đất Dự Vệ và trong vòng ngũ lăng sẽ có tám trăm người đắc đạo thành tiên.

Ôn Kinh Triệt nói:

 “Ngươi có biết tổ tiên của nhà họ Tống quê quán ở đâu không?”

Ta lắc đầu. 

Ta chỉ biết nhà Tống Hàn Doanh có gốc gác ở Đồng Thành, nhưng tổ tiên từ đâu chuyển đến thì ta chưa từng nghe nàng nhắc đến.

“Tống đại nhân tự nhận quê gốc ở quận Dự Chương.” 

Ôn Kinh Triệt ngầm ám chỉ:

“Hiện tại cả kinh thành đều biết nhà họ Tống là người Dự Chương.”

Ta khó khăn mà cất giọng hỏi tiếp:

 “Ý ngươi là Tống đại nhân muốn sửa quê quán để có thể bay lên trời thành tiên?”

Ông ấy dường như đang tu luyện một loại bí thuật mới khác lạ vậy.

Ta có chút không hiểu, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Tống Hàn Doanh, một người đổi quê quán, cả gia đình đều thành tiên ư?

Mà nói đi cũng phải nói lại, sao tu tiên lại có sự phân biệt vùng miền thế này?

Ôn Kinh Triệt bị tư duy của ta làm cho sửng sốt, hắn nghĩ mãi mà không hiểu nổi:

 “Sao ngươi không thắc mắc trước tiên về tính thực hư của lời tiên tri này?”

Ta đáp, từ xưa đến nay, điều quan trọng không phải là lời tiên tri có thật hay không, mà là có ai tin vào nó hay không.

Ôn Kinh Triệt thán phục: 

“Kim tiểu thư quả là trí tuệ trong sự đơn giản.”

Ta im lặng nhìn hắn.

Hắn có phải là đang mắng ta trông ngốc hay không nhỉ?

Chưa chắc chắn, nghe thêm thử xem sao!

Dưới ánh mắt lạnh lùng của ta, Ôn Kinh Triệt bắt đầu nói rõ từng chi tiết suy đoán của hắn.

Hắn nói rằng việc sửa quê quán gốc gác để tu tiên dĩ nhiên là không thể. Tống đại nhân chỉ muốn lợi dụng lời tiên tri vốn đã rất nổi tiếng ở cả vùng Giang Nam này để tạo dựng một vị thần.

Trong lời tiên tri có nói rõ rằng, trong tám trăm người thành tiên đó sẽ có một người đứng đầu. Người này không chỉ có thể tự mình bay lên trời thành tiên, mà còn quyết định danh sách những người khác được theo.

Ôn Kinh Triệt hạ giọng: 

“Hiện tại xem ra, người mà Tống đại nhân chọn làm ứng cử viên của lời tiên tri chính là Tống tiểu thư.”

Ta vừa kinh ngạc trước khả năng phân tích từ nhiều manh mối rời rạc của Ôn Kinh Triệt, vừa cảm thấy lòng mình lạnh dần.

“Hàn Doanh là con gái của ông ấy cơ mà.” 

Ta khó nhọc thốt lên. Trên mặt Ôn Kinh Triệt cũng lộ ra vẻ không nỡ. 

Nếu suy đoán của Ôn Kinh Triệt là đúng, Tống Hàn Doanh chắc chắn sẽ phải chết.

Trong thời đại này, việc tạo dựng thần không phải là điều quá khó khăn.

Từ thời Đường đến nay, Phật đạo hưng thịnh, người đời phần lớn đều có tín ngưỡng của riêng mình, tin vào sự tồn tại của những người thần thánh có thể cảm ứng với trời đất, thông linh với thần tiên.

Điều mà Tống đại nhân muốn làm cũng đã có tiền lệ.

Các quan lại chọn một thiếu nữ có độ tuổi thích hợp trong nhà, tuyên bố rằng nàng là ứng cử viên của một lời tiên tri nào đó, thậm chí chính các vị quan này còn quỳ gối bái con gái mình làm sư phụ để tăng tính thuyết phục cho danh xưng “tiên sư”, rồi hợp tác với vài văn nhân để tạo thế, cuối cùng thành công xây dựng một hệ thống tín ngưỡng xoay quanh cô gái đó.

Và thành công này nhất định phải được xây dựng trên cơ sở cô gái đó “bay lên trời thành tiên” một cách thuận lợi.

Chỉ khi nàng thật sự “phi thăng” thì tín đồ mới hoàn toàn tin tưởng, và người thân của nàng mới có thể sở hữu quyền giải thích mọi lời của tiên nhân.

Đạo gia nói rằng việc phi thăng có thể đạt được thông qua “thi giải”, tức là chỉ cần chết đi thì sẽ thành tiên.

Đến lúc đó, tín đồ sẽ đến đầy đủ, người thân và bạn bè tụ hội, họ sẽ thành tâm cầu nguyện, thúc giục nàng mau chóng đi chết đi.

Dù là lửa thiêu, nước nhấn chìm, hay binh khí đâm vào thân, họ sẽ cầu mong nàng sớm lên cõi cực lạc, để lại cho người sống mọi kỳ vọng, niềm tin, và quyền lực cùng những tham vọng khác.

Ta lạnh toát cả người.

Ôn Kinh Triệt nói rằng, hắn nghe nói có không ít đại nho đã viết văn ca ngợi Tống Hàn Doanh từ nhỏ đã có tiên duyên, bố cục của Tống đại nhân đã hoàn thành tám chín phần, ông ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nàng xuất giá.

Hắn ngập ngừng nói:

 “Hàn Quan không phải là kẻ ngu, hẳn trong lòng hắn cũng có nghi ngờ. Nếu tiểu thư nói rõ chân tướng, nhất định sẽ…”

“Ta muốn cứu A Doanh.”

 Ta nói với giọng đầy kiên định.

Ôn Kinh Triệt kinh ngạc, không biết ta có nghe nhầm chỗ nào trong những lời phân tích của hắn không mà lại quyết định cứu Tống Hàn Doanh.

10

Trong lời tiên tri có nhắc đến “Long Sa phủ đầy trời, Giang Nam xuất thần tiên”, ý chỉ rằng cát bụi phủ kín lòng sông chính là điềm báo ứng nghiệm.

Ôn Kinh Triệt nói rằng loại hiện tượng thiên nhiên này thường có dấu hiệu trước, và mỗi vài chục năm lại xảy ra một hoặc hai lần.

Tống đại nhân đã đọc rất nhiều sách, chắc chắn sẽ không tung ra lời tiên tri này một cách vô căn cứ, mà phải có sự chắc chắn thì ông ta mới dám rầm rộ tạo thế cho Tống Hàn Doanh trong mấy năm nay.

Ôn Kinh Triệt bảo ta rằng, muốn cứu Tống Hàn Doanh thì phải hành động sớm.

Hắn đã tra cứu các ghi chép của tiền nhân, mỗi năm vào thời điểm giao chuyển giữa mùa đông và mùa xuân là lúc dễ xảy ra hiện tượng này nhất. Hắn lo lắng nói:

 “Tiểu thư có lòng hiệp nghĩa, Ôn mỗ rất khâm phục. Nhưng Tống đại nhân thế lực lớn, tiểu thư chỉ cần cố hết sức là đủ rồi.”

Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu:

 “Ngươi cứ yên tâm chuẩn bị khoa cử.”

Tháng hai năm nay trùng hợp với đợt đại kiến, kỳ thi khoa cử được ấn định vào ngày ba mươi tháng hai, chỉ còn vài ngày nữa là Ôn Kinh Triệt sẽ vào trường thi.

Nhận được những lời phân tích cặn kẽ và lời khuyên từ hắn đã là may mắn lắm rồi. Đây là chuyện giữa ta và Tống Hàn Doanh, không nên kéo hắn vào.

Ta nói:

 “Đa tạ công tử. Hôm nay mời công tử đi cùng còn vì một việc nữa.”

Ta đưa cho hắn một chiếc chìa khóa.

Mùa đông trong ngôi miếu đổ nát thật sự khắc nghiệt. Nếu ta đã thuê người ta rồi thì không cần để hắn phải sống trong hoàn cảnh như vậy mà đi thi.

“Ngôi nhà này gần trường thi, công tử có thể ở tạm trước. Ta đã sắp xếp đầy đủ người hầu rồi. Ngươi thu dọn đồ đạc, theo Lưu thúc qua đó là được.”

Ta không cho hắn cơ hội từ chối, nhét chìa khóa vào tay hắn.

“Ta còn có việc, không muốn làm phiền công tử nữa.”

Ta mở cửa định đi.

Ôn Kinh Triệt thở dài một tiếng: 

“Khoan đã!”

“Tiểu thư, ta có một kế.” 

Chiếc chìa khóa xoay tròn trong ngón tay hắn, rồi hắn nắm chặt lại trong lòng bàn tay.

Hắn cúi đầu, khẽ mỉm cười: 

“Coi như ta nhận tiền của tiểu thư rồi thì cũng nên góp chút sức lực vậy.”

“Ôn mỗ cả đời ghét nhất là kẻ phụ bạc, tiếp theo là những kẻ bị phụ bạc nhiều lần mà không biết tự trọng. Tiểu thư khi biết chuyện này, không hề nghĩ đến việc cứu vãn vị hôn phu, mà muốn cứu một người đáng thương khác.”

Ôn Kinh Triệt ngước mắt nhìn ta đầy quyết tâm và ngưỡng mộ, ánh mắt hắn sáng rực:

 “Ta khâm phục tiểu thư, và sẵn lòng giúp đỡ người.”

11

Ngày hai mươi bảy, từ sáng sớm ta đã gửi bái thiếp đến phủ Tống gia xin gặp.

Chiều tối, khi ta vừa về đến nhà thì  thấy Hàn Quan đang đứng trước cửa. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, lộ rõ sự lo lắng.

Ta hỏi: 

“Ngươi đứng đây làm gì?”

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc rồi mới mỉm cười nói: 

“Ta nhớ nàng. Nghĩ rằng đợi trước cửa, có thể sớm gặp được nàng.”

Hắn vốn luôn giỏi nói lời ngọt ngào.

Từ thuở bé, hắn đã luôn đứng trước mặt ta, giúp ta chống lại những tiểu thư khinh thường ta vì là con nhà buôn, luôn miệng nói “Châu nhi là tuyệt nhất.”

Chỉ là đáng tiếc, cậu thiếu niên với đôi mắt sáng ngời trong ký ức, giờ đây đã hoàn toàn khác xưa.

Ta không tiếp lời:

 “Không có việc gì thì về học bài đi, còn hai ngày nữa là thi rồi.”

“Điều đó nàng không cần lo, ta nhất định sẽ giành được công danh về cho nàng.” 

Hắn đưa tay ra định chạm vào má ta, nhưng ta nghiêng đầu tránh đi.

Nụ cười trên khuôn mặt Hàn Quan đông cứng lại. Giọng hắn mang chút dò hỏi: 

“Hôm nay nàng đi đâu vậy?”

“Phủ Tống gia.”

“Vậy nàng có gặp lại cố nhân thuở thiếu thời không?”

 Hắn nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta đáp lại ánh mắt hắn, thấy hắn hơi lảng tránh, ngón út khẽ siết chặt vào lòng bàn tay.

“Cố nhân? Nàng ta có xứng để làm cố nhân của ta không?” 

Ta nói từng chữ rõ ràng.

 “Ngươi có thấy kỳ lạ không? Ta mới nói vài câu đã không chịu nổi mà tát nàng ta một cái, nhưng nàng lại chẳng dám ho he gì.”

Hàn Quan không còn cười được nữa, lúng túng nói: 

“Có phải nàng hiểu lầm gì không? Tống tiểu thư vốn luôn có danh tiếng rất tốt, sao nàng có thể ra tay làm tổn thương người khác?”

Ta không kiên nhẫn đáp:

 “Không nhắc chuyện này nữa. Ngươi có còn nhớ ngày công bố bảng vàng ngươi mặc gì không? Nếu không đến lúc đó người quá đông, ta sợ lại bắt nhầm người.”

“Áo bào màu hồng bạc thêu hoa hải đường.” hắn đáp.

“Ừ, đừng quên đấy.”

Ta mỉm cười tiến lại gần hắn:

 “Nếu chúng ta không thể thành thân, theo như khế ước, những năm qua số tiền ngươi tiêu xài đều phải hoàn trả cho nhà ta.”

Hàn Quan hoảng hốt ngẩng đầu nhìn ta.

Ánh nắng chiều hắt vào mắt hắn, ánh nhìn trở nên phức tạp, nhưng tiếc là ta chẳng muốn bận tâm đến những cảm xúc trong đó.

Hắn mấp máy môi, cuối cùng cúi đầu nói: 

“Nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành hôn.”

“Ta đã hứa với nàng rồi.”

 Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng có phần day dứt, như đang tự đấu tranh.

Hắn còn có thể đấu tranh vì điều gì đây? Đấu tranh giữa việc lấy một cô nương từ gia đình danh giá hay một tiểu thư con nhà thương gia giàu có à?

Thật ghê tởm!