Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẮT NHẦM RỂ Chương 6 BẮT NHẦM RỂ

Chương 6 BẮT NHẦM RỂ

11:15 sáng – 28/09/2024

15

Trời đã về chiều, cổng thành sắp đóng rồi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều.

Ta thay bộ áo cưới và đưa cho Tống Hàn Doanh mặc, để nàng và Ôn Kinh Triệt lên xe ngựa ra khỏi thành, dọc đường tung kẹo và lễ vật, nhất định phải làm cho mọi người biết rằng trạng nguyên đang cùng thê tử ra ngoài thành để cúng tế người mẹ đã khuất.

Còn ta thì cải trang thành thương gia mà trà trộn vào đoàn thương nhân, cưỡi ngựa ra khỏi thành, tránh đi cùng thời điểm với họ.

Chúng ta hành động nhanh chóng, xe ngựa cuối cùng cũng ra khỏi cổng thành ngay trước khi đóng cửa.

Đêm nay đúng lúc đoàn thương nhân của Kim gia lên đường.

Một đoàn đi về phía Giang Nam để thu mua tơ lụa, một đoàn khác đi về phía Tây Nam để mua chè, và một đoàn khác nữa hướng về Lĩnh Nam để chờ thu hoạch lô vải sớm nhất làm mứt vải bán lại cho Lạc Kinh.

Không kịp nói lời từ biệt, ngàn lời nói tóm gọn trong cái siết tay thật chặt, ta dùng lực lắc nhẹ hai lần: 

“Bảo trọng.”

Tống Hàn Doanh nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói: 

“Bảo trọng.”

Cả hai chúng ta đều hiểu rằng, lần này chia tay, không biết bao giờ mới gặp lại.

Nhìn theo bóng nàng khuất xa, ta thay lại áo cưới. Ôn Kinh Triệt quay lưng đứng cách xa đằng kia mà đợi ta.

Ta hít mũi vài cái, rồi một chiếc khăn tay bất ngờ đưa đến trước mặt.

“Đa tạ.”

“Không có gì. Đi thôi, trời đã tối rồi, chúng ta đến quán trọ trước.” 

Ôn Kinh Triệt còn chưa dứt lời, từ xa xuất hiện ánh sáng của những ngọn đuốc. Một nhóm người cưỡi ngựa cầm đuốc đang tiến về phía chúng ta.

Người dẫn đầu khi đến gần liền mạnh mẽ ghìm dây cương, con ngựa dưới chân phát ra tiếng hí vang.

“Châu nhi, sao con lại ở đây?”

 Ông ta thân thiết gọi ta bằng tên thân mật, nhưng ánh mắt đầy sự xét đoán lạnh lùng.

Là Tống đại nhân, ông ta đang truy đuổi Tống Hàn Doanh.

Ta quay đầu không nhìn ông ta, giọng điệu lạnh nhạt: 

“Bá phụ ra ngoài làm nhiệm vụ ạ?”

“Phủ bị trộm đột nhập lấy mất báu vật, thánh thượng đã ưu ái cho mượn binh mã để ra khỏi thành truy tìm.”

Ông ta còn lên tiếng thăm dò:

“Châu nhi có gặp ai khả nghi không?”

“Không, con vẫn ở cùng với tân lang của mình.”

“Vào đêm tân hôn mà lại cùng với tân lang ra bến đò sao?”

Ông ta vẫy tay ra hiệu, binh sĩ phía sau lập tức bao vây chúng ta.

Ta nhìn Ôn Kinh Triệt.

Hắn bước lên một bước, nửa như chắn trước mặt ta, cung kính chắp tay chào Tống đại nhân:

 “Mẫu thân ta nhiều năm trước đã mất do đuối nước. Hôm nay, thành thân có phần vội vàng, nên ta đưa thê tử đến bờ sông để cúng tế mẫu thân.”

Giọng điệu hắn vẫn rất điềm tĩnh: 

“Chúng ta thực sự không gặp kẻ trộm nào.”

Tống đại nhân không tìm thấy gì khả nghi, cuối cùng phất tay ra hiệu cho chúng ta rời đi.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên ta nghe ông ta nói:

 “Rảnh rỗi thì đến phủ chơi với A Doanh.”

Ta lập tức cứng người lại, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó quay đầu lại giận dữ nhìn ông ta: 

“Bá phụ, ngày đó ta náo loạn tại phủ của ngài, ngài lại làm như không có chuyện gì xảy ra sao?”

“Ta coi Tống Hàn Oanh như tỷ muội ruột thịt, còn nàng thì sao?”

Ôn Kinh Triệt như hiểu ý, nhẹ nhàng bấm vào eo ta một cái, khiến ta bật khóc, giọng điệu bi thương nhưng âm lượng vẫn rất lớn:

 “Nàng cướp mất vị hôn phu của ta!”

Sắc mặt Tống đại nhân trở nên căng thẳng. Những binh lính đứng bên cạnh lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.

“Nếu hôm nay ta không may mắn giành được một người nam tử về nhà, thì ta…”

Tống đại nhân liếc nhìn người bên cạnh, rồi ra lệnh:

 “Cổng thành đã đóng. Người đâu,  cầm tín vật của ta, hộ tống trạng nguyên lang và Kim tiểu thư về phủ.”

“Hôm nay gió lạnh, nếu để bệnh thì làm sao đây?”

Ông ta cười mỉm, nói:

 “Châu nhi, hiểu lầm này để khi khác chúng ta bàn tiếp.”

16

Được quân lính hộ tống về phủ, ta thật sự đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Người nhà Hàn gia phần lớn đã rời đi, chỉ còn lại mẹ của Hàn Quan đang kéo hắn đứng chờ tại sân.

Năm đó chính bà ấy đã nắm tay con trai nhỏ của mình đến Kim phủ, thái độ khúm núm muốn dùng hôn ước để tìm một con đường tương lai cho con trai.

Khi thấy chúng ta trở về, bà ấy không nói hai lời, vung tay tát Hàn Quan hai cái.

“Hai cái tát này, ta thay mặt Châu nhi mà đánh. Thật nực cười làm sao! Khi ấy ta cứ nghĩ thay đổi hôn ước là vì Châu nhi không muốn để con cháu nhập thương tịch.”

Triều đình quy định con cháu nhà thương nhân không được tham gia khoa cử và không thể làm quan, vì vậy không ai muốn nhập thương tịch.

Thì ra, đó là cách mà Hàn Quan giải thích với mẹ hắn.

Trong ký ức của ta, bá mẫu luôn dịu dàng và khiêm nhường, giống như cái bóng phía sau chồng và con trai, nhưng hôm nay bà đứng thẳng lưng, nói với mẹ ta:

 “Làm sai thì phải trả giá. Chúng tôi đã tiêu bao nhiêu đồng bạc của nhà họ Kim thì sẽ hoàn trả từng đồng.”

Bà ấy cúi người lạy mẹ ta một cái thật sâu, sau đó liền kéo Hàn Quan rời đi. Sắc mặt Hàn Quan trắng bệch, trông đầy vẻ hoang mang. 

Xem ra, dưới sự tra hỏi của mẹ ta, hắn đã thú nhận tất cả trước mặt mọi người.

Không còn danh phận con rể, làm sao một thư sinh trong thư phòng có thể chống lại mưu mẹo của những con cáo già chinh chiến nhiều năm trên thương trường được?

Ta cúi đầu không nhìn hắn.

Khi Hàn Quan đi qua bên cạnh, hắn cầu xin:

 “Châu nhi, ta đã sai. Nhưng ta đã chọn nàng. Hôm nay khi ta đang đến Tống phủ, ta đã hối hận nửa chừng. Ta đã cố gắng quay lại, nhưng không ngờ…”

“Ngay từ lúc ngươi cân nhắc chọn lựa giữa ta và người khác,  ngươi đã vĩnh viễn bị loại bỏ khỏi trái tim ta.” 

Ta nói một cách bình thản.

Hắn nói nữ nhi nhà thương gia không xứng với tân khoa tiến sĩ, nhưng đâu phải bây giờ hắn mới biết ta là con gái nhà thương nhân?

Nếu không có tiền và nguồn lực từ gia đình ta, hắn mãi mãi chỉ là một trong những đứa con ngoại tộc vô danh của Hàn gia.

Ta có thể chấp nhận tình yêu thay đổi, nhưng không thể chấp nhận việc hắn dùng gia đình ta làm bệ phóng để vươn tới thành công, rồi quay lưng lại và vứt bỏ ta.

Ta sẽ không bao giờ tha thứ.

17

Cuối cùng thì cũng đến đêm động phòng hoa chúc thật sự.

Hôm nay ta đã mệt mỏi vô cùng.

Mỹ nam bị “bắt cóc” ngồi đoan chính trên giường cưới, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn ta.

Hắn đưa tay về phía ta, những ngón tay trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng.

Thật đẹp, nếu không phải là người đến để đòi tiền ta thì càng đẹp hơn!

Ta đau lòng lấy ra mười tấm ngân phiếu.

Làm gì có duyên phận trời định, chỉ là ta sẵn sàng bỏ tiền ra thuê mà thôi!

Ôn Kinh Triệt thở dài bất lực, đứng dậy cầm lấy chén trà bên cạnh ta: 

“Giúp nàng bận rộn mấy ngày nay thế mà còn chẳng được nàng rót cho một chén nước sao?”

Ta cười ngượng ngùng, nhanh chóng giành lấy ấm nước và rót trà cho hắn.

Mọi chuyện hôm nay dường như hỗn loạn và vội vã, nhưng hầu hết đều nằm trong kế hoạch của Ôn Kinh Triệt.

Hôm đó hắn nói sẽ giúp ta, rồi nhanh chóng lập ra kế hoạch…

Ôn Kinh Triệt nói rằng, muốn cứu Tống Hàn Oanh, đồng thời cũng phải giữ cho ta và toàn thể người nhà họ Kim được trong sạch, không để Tống đại nhân nắm được bất kỳ sơ hở nào.

Hắn bảo ta trước hết đến Tống phủ thăm hỏi, một mặt thông báo kế hoạch cứu hộ Tống Hàn Oanh, mặt khác cũng để tỏ ra rằng ta và nàng đã đoạn tuyệt quan hệ.

Hôm đó, ta không nói dối Hàn Quan. Ta thực sự đã làm náo loạn Tống phủ, thậm chí còn tát Tống Hàn Oanh một cái.

Nhược điểm của việc này là chuyện Tống Hàn Oanh từng lén lút ra ngoài gặp gỡ các nam nhân sẽ bị lộ, khiến cho việc nàng sinh sống sau này thêm khó khăn.

Về vấn đề này, Ôn Kinh Triệt tỏ ra không mấy bận tâm, hắn nói:

 “Nếu Tống cô nương ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có, thì chúng ta không cần cứu nàng làm gì.”

Việc sắp xếp ba đoàn thương đội và kế hoạch chia đường đến bến tàu cũng đều do một tay hắn đề xuất.

Điều quan trọng nhất là, dù Tống đại nhân có quyền thế đến đâu, dù có chặn ba đoàn thương đội lại, ông ta cũng sẽ không tìm thấy Tống Hàn Oanh.

Cả bến tàu lẫn thương đội đều chỉ là chiêu trò đánh lạc hướng.

Thực tế, ta đã thuê một nhóm hiệp sĩ giang hồ quen biết trên đường thương mại để hộ tống Tống Hàn Oanh ra khỏi thành bằng đường bộ. 

Sau đó nàng sẽ đi đâu, quyết định thế nào, tất cả đều tùy thuộc vào nàng.

Cuộc chia ly này, như chim bị nhốt trong lồng vàng được trả về thiên nhiên.

Trời cao biển rộng, nay xin tặng nàng sự tự do.

18

Về sau, cha mẹ ta trở về Giang Nam, để ta ở lại kinh thành phát triển sự nghiệp.

Nhưng ta biết, mẹ ta chỉ thèm khát khả năng sinh con của Ôn Kinh Triệt.

Bà đã biết chuyện ta thuê hắn làm phu quân giả để lấy thể diện. Nhưng bà nói Ôn Kinh Triệt vừa tài giỏi vừa đẹp đẽ, lại có khí chất, có con với hắn chắc chắn sẽ sinh ra những đứa trẻ thông minh xuất chúng.

Ta đáp rằng, mỗi ngày ta trả hắn hai mươi lượng bạc, không bao gồm dịch vụ đặc biệt và ta cũng không có nhu cầu đặt trước dịch vụ này.

Ta sợ giá cả sẽ bị đội lên quá cao.

Nhìn cách hắn tránh xa nữ nhân, ta biết rõ hắn thiếu kinh nghiệm và kỹ năng. Ai mua hắn cũng ssẽ chịu thiệt thôi.

Cuộc sống bên cạnh Ôn Kinh Triệt thật sự rất vui vẻ. Thời gian trăm ngày đã nhanh chóng trôi qua.

Ôn Kinh Triệt nói rằng hắn vừa mới nhậm chức, nếu lúc này hòa ly thì danh tiếng sẽ rất khó nghe.

“Kim cô nương ra giá đi. Ta thuê nàng làm thê tử của ta thế nào?” 

Hắn lo lắng hỏi.

Thuê ta? Hắn biết giá trị của ta là bao nhiêu không?

Nhưng kỳ lạ thay, ta chỉ đòi những thứ vô giá trị để tiếp tục hợp đồng.

Một nhành hoa đào mùa xuân, một nắm hạt sen mùa hạ, một lá phong đỏ mùa thu…

Ôn Kinh Triệt nhanh chóng thăng tiến trên quan trường, thường xuyên chia sẻ với ta những chuyện trong triều đình mà không hề e ngại về việc tránh né nữ giới.

Càng về sau, ta càng hiểu rõ Ôn Kinh Triệt hơn.

Ta biết mẫu thân của hắn là một người si tình, sau khi bị phụ thân hắn bỏ rơi, đã tự vẫn bằng cách nhảy xuống sông, bỏ lại hắn mồ côi một mình.

Biết được rằng tài tử lỗi lạc này từng phải trốn trong góc của tư thục để lén nghe người khác giảng bài, tiết trời rét buốt của mùa đông lạnh giá khiến tay chân hắn tê cứng.

Biết rằng vào ngày đi thi ở kinh thành, ta tiện tay cho hắn quá giang một đoạn, hắn đã thầm quyết tâm sẽ trả ơn ta trong tương lai…

Nhưng lúc đó ta chỉ nghĩ rằng, thiên hạ có bao nhiêu người thi cử, đối thủ của Hàn Quan không chỉ có mình hắn.

 Thời gian dự thi còn dài, nếu không có sự giúp đỡ của ta thì hắn vẫn có thể đến kinh thành bằng đường khác, vậy thì sao không giúp một tay để tạo thiện duyên?

Ôn Kinh Triệt cười, nói rằng chính vì vậy mà ngay lúc đó hắn đã cảm thấy Hàn Quan không xứng với ta.

Đã lâu rồi ta không gặp Hàn Quan.

Nghe nói khi nhận chức, hắn được giao cho một chức vụ không mấy quan trọng, và rất nhanh sau đó bị điều ra khỏi kinh thành.

Ôn Kinh Triệt phỏng đoán rằng có lẽ đó là chỉ thị của Tống đại nhân.

 Tống Hàn Oanh đã trốn đi, ông ta hận lây sang Hàn Quan cũng không có gì lạ.

Mẹ ta kể rằng bà vẫn thường nhận được một khoản tiền hàng tháng, kèm theo chữ ký của Hàn Trương thị, mẹ của Hàn Quan.

 Bà theo hắn đi nhận chức, nhưng dường như cuộc sống không mấy dư dả, phong bì phần lớn đều là những đồng xu được xếp gọn gàng, rõ ràng, viết rõ đã trả bao nhiêu và còn nợ bao nhiêu.

Ta nói hãy bỏ qua đi, Hàn Quan tuy là kẻ tệ bạc nhưng mẹ hắn thực sự rất đáng thương.  Những năm qua bà cũng đã dành cho ta sự ấm áp chân thành.

Nhưng sau khi ta gửi thư thông báo, tần suất gửi tiền lại càng tăng, và tên người ký thay đổi từ Hàn Trương thị sang Hàn Quan.

Trong thư, hắn nói rằng một khi đã sai một bước thì sẽ sai mãi, mối duyên đã đứt, nhưng nợ nghiệp thì phải trả.

Hắn gửi kèm một chiếc chuồn chuồn tre.

Hồi nhỏ, chúng ta rất thích chơi với món đồ này, chỉ cần búng tay, chuồn chuồn sẽ bay đi.

Chuồn chuồn của những ngày thơ ấu vô tư ấy đã bay xa mãi.