Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẢO GIA Chương 5 BẢO GIA

Chương 5 BẢO GIA

12:46 chiều – 02/09/2024

13

Không lâu sau, chuyện loạn lạc ở Giang Nam được trình lên phụ hoàng.

Phụ hoàng không có con trai, có triều thần đề nghị chọn một trong hai công chúa đi để an dân.

Các triều thần cho rằng Trường An Trưởng Công chúa vừa mới thành hôn, chẳng bằng để Nhị công chúa đi.

Từ trước đến nay, những việc như thế này, khi điều binh từ Thượng Kinh đến, hoàng thân quốc thích chỉ mang danh, không cần đích thân cầm binh mạo hiểm, dù là Chu Phi cũng không thể bắt bẻ.

Ta nhớ việc dẹp loạn xảy ra sau khi ta và Ngụy Cảnh Tụng thành hôn.

Ngụy Cảnh Tụng đã cầu xin ta thay Trần Chân Ninh xuống phía Nam.

Lúc đó, dù ta giận hắn, nhưng cũng nghĩ rằng hắn nói có lý, Trần Chân Ninh yếu đuối, đi đường dài vất vả.

Nhưng ta không ngờ, lần dẹp loạn đó lại thuận lợi chưa từng có.

Khi ta đến, chỉ sau vài ngày, Lưu Tri châu đã dẫn binh bình định loạn tặc, số lượng xác kẻ cướp bị giết lên đến hàng trăm.

Trong tấu chương, ông ta dâng lên hết thảy công lao cho ta.

Sau này, khi ta đã trở thành tù nhân, vị Lưu Tri châu đó lại đứng ra nói rằng chuyện dẹp loạn năm xưa có ẩn tình khác.

Ông ta nói: “Trường An Trưởng Công chúa tham công mà mạo hiểm, giết hại dân lành vô tội, dùng xác họ để giả làm kẻ cướp, nhằm cầu công trạng.”

Lúc đó ta đang bị người người chửi rủa, vụ án cũ này không ai chịu tra xét kỹ lưỡng.

Dưới sự dẫn dắt của Thôi Tương Nghi, các ngự sử dâng tấu đàn hặc ta, tấu chương như tuyết bay vào Thái Hòa điện.

Mãi đến khi Ngụy Cảnh Tụng vào ngục gặp ta, ta mới biết rằng, những thi thể mà Lưu Tri châu cho ta xem năm xưa, chính là những dân lành phát hiện ra ông ta tham ô tiền cứu trợ.

Vị Lưu Tri châu đó có thế lực lớn, là đại ca của Chu Phi, cũng là môn sinh của Chu Quốc công.

Tiền cứu trợ của triều đình, từ tay Lưu Tri châu, đã được chuyển đến phủ Quốc công.

Quan lại che chở lẫn nhau, dân chúng không còn cách nào khác, chỉ đành viết hàng trăm lá thư máu, chuẩn bị lên Thượng Kinh tố cáo Lưu Tri châu.

Nhưng hành tung của họ đã bị kẻ gián điệp cài vào trong số đó tiết lộ.

Khi ta lên đường đi về phía Nam đến Dao Châu, Lưu Tri châu đã phong tỏa những dân lành đó trong một ngôi làng hoang, quân lính canh giữ, vây hãm họ suốt mấy ngày.

Khi ta đến nơi, ông ta mới cho người mang cháo trắng đến.

Những dân lành đó đã bị đói nhiều ngày, uống cháo có độc của cá nóc, lập tức tử vong.

Lưu Tri châu ra lệnh thay y phục của những dân lành đã chết thành kẻ cướp, rồi báo cáo với ta rằng đó là nhờ kế mưu của ông ta mà bọn cướp đã bị tiêu diệt.

Lần ấy, công lao đến quá dễ dàng.

Sau này, khi ta ở trong ngục, ta đã hỏi Ngụy Cảnh Tụng:

“Nếu ta không đồng ý với ngươi, mà là Trần Chân Ninh đi thì sao?”

Ngụy Cảnh Tụng không trả lời ta, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lúc đó ta đã hiểu ra.

Nếu người đi là Trần Chân Ninh, thì những người dân vô tội kia, từ đầu đến cuối, sẽ trở thành công lao thực sự của nàng.

14

Lần này, không có sự cầu xin khổ sở của Ngụy Cảnh Tụng, cũng không có ai ép buộc ta.

Ta hoàn toàn có thể lựa chọn bỏ qua, tránh xa tai họa vô lý đã xảy ra trong kiếp trước.

Hoặc là giao công lao này cho Trần Chân Ninh.

Nhưng những người đó, dù sao cũng là con dân của Đại Yến, họ đâu có tội tình gì?

Ta đích thân đến gặp phụ hoàng, tâu rằng Trần Chân Ninh tính tình yếu đuối, e rằng không thích hợp với đường dài vất vả, muốn thay nàng xuống phía Nam dẹp loạn, gánh lấy trách nhiệm này.

Vài ngày sau, vì ta chậm trễ không chịu khởi hành, triều thần bắt đầu có lời oán trách: Trường An Trưởng Công chúa ham mê phú quý ở Thượng Kinh, vừa muốn công lao, lại vừa sợ chết.

Tiểu Trúc tức giận, đem những lời đồn đại lan truyền khắp kinh thành kể lại cho ta nghe bằng cách uyển chuyển.

Nàng lo lắng: “Công chúa, chúng ta khi nào sẽ lên đường đến Dao Châu? Mấy ngày nay tiểu hầu gia cũng không biết đã đi đâu? Tiểu Trúc thật sự lo lắng, họ nói những lời khó nghe quá.”

Ta mỉm cười, trấn an nàng rằng hãy chờ thêm chút nữa.

Ta biết, một khi ta rời Thượng Kinh, tin tức về chuyến đi sẽ được Chu Quốc công gửi đi Dao Châu bằng chim bồ câu.

Họ muốn giống như kiếp trước, tặng ta món “quà” này, nhưng cũng phải chắc chắn rằng những thi thể đó đủ “tươi mới,” để khi ta đến Dao Châu có thể thực hiện kế hoạch mà không ai hay biết.

Chỉ cần ta trì hoãn thêm một ngày, những con dân vô tội của Đại Yến sẽ sống thêm được một ngày.

Hai ngày sau, ta nhận được thư của Thẩm Vân Gián qua chim bồ câu, lòng lo lắng bao ngày cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.

Ta liền hạ lệnh chuẩn bị lên đường đến Dao Châu.

15

Ta và Thẩm Vân Gián gặp nhau trên đường, không ngoài dự đoán, hắn đã dẫn người giải cứu những dân lành đó.

Chúng ta thong thả, căn thời gian mà trở về kinh đô.

Vừa vào Thượng Kinh, có vệ binh đến báo rằng nhị công chúa Trần Chân Ninh đã tổ chức một buổi tiệc mừng công dưới danh nghĩa của ta, mời rất nhiều quý tộc và danh nhân trong Thượng Kinh.

Thị nữ bên cạnh Trần Chân Ninh đến phủ công chúa mời ta.

Cùng với đó là tin tức Lưu Tri châu và chứng cứ về tham ô của Chu Quốc công đang ở ngoài thành, ngày mai sự thật sẽ được phơi bày.

Ta muốn xem, nàng ta bày ra chuyện này đột ngột như vậy là có ý đồ gì.

Ta dẫn người đến phủ công chúa của Trần Chân Ninh.

Trong đại sảnh, một khúc đàn vừa dứt.

Trần Chân Ninh ngồi ở vị trí cao nhất, bỗng nhiên giọng nàng trở nên nghẹn ngào: “Hoàng tỷ xuống phía Nam dẹp loạn, thực sự là một nữ trung hào kiệt không thua kém đấng nam nhi, nhưng Chân Ninh lại cảm thấy bất công thay cho tỷ ấy.”

Mọi người nghe nàng nói vậy, ai nấy đều tỏ vẻ tò mò.

Trần Chân Ninh nắm chặt góc áo hoa lệ, ra vẻ khó xử: “Thực ra, lần này Chân Ninh mời mọi người đến là muốn xin các vị nghĩ giúp hoàng tỷ cách nào để dập tắt lời đồn.”

Ta lặng lẽ đứng ngoài sảnh, nghe nàng bịa ra câu chuyện trên phố Thịnh An, ta bị một kẻ say rượu kéo vào hẻm tối quấy rối.

Mọi người xôn xao, nhưng cũng lộ vẻ nghi ngờ.

“Ta chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.”

Ta chậm rãi bước vào chính đường.

Trước ánh mắt của mọi người, Trần Chân Ninh thấy ta, thoáng ngẩn ra nhưng nhanh chóng đứng dậy.

“Hoàng tỷ, tỷ đã nghe thấy rồi? Người đó phạm tội như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, còn viết thư xin lỗi, nhưng bị Chân Ninh chặn lại, giờ đang bị giam trong phủ của Chân Ninh.”

Ta cười nói: “Ngươi nói hắn say rượu mà làm chuyện bậy bạ, nếu thật sự như vậy, sau khi tỉnh lại, làm sao hắn biết được ta là Trường An công chúa?”

Gương mặt Trần Chân Ninh hiện rõ vẻ khó xử, dường như suy nghĩ rất lâu mới nói: “Chân Ninh vốn không tin, nhưng hắn nói chắc chắn, còn nói… còn nói trên vai hoàng tỷ có một nốt ruồi đỏ.”

Lòng ta chợt trĩu nặng.

Trần Chân Ninh nói chắc như vậy, việc bí mật này chỉ có thể do Ngụy Cảnh Tụng biết được vào ngày ở trà lâu.

Trong chính đường, có vài nữ quyến lén lút nhìn sắc mặt ta.

“Thực ra Chân Ninh cũng không dám tin chuyện này có thật, chi bằng hoàng tỷ cởi áo ngoài, cho mọi người xem để chứng minh trong sạch, nếu không… Chân Ninh chỉ sợ rằng khi chuyện này lan ra ngoài, Thẩm tiểu hầu gia sẽ nghĩ sao?”

Ta đang định mở miệng, thì phía sau ta, có ai đó bỗng ôm lấy eo ta.

Thẩm Vân Gián mặc một bộ đồ đỏ, tóc đen được buộc cao.

“Nhị công chúa chỉ với một câu nói mập mờ, đã muốn vu khống thê tử của bản hầu.”

Trước mặt mọi người, hắn cười ngạo nghễ.

Thẩm Vân Gián, người này, khi cười còn đáng sợ hơn khi không cười.

Trong chính đường phần lớn là nữ quyến, bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua, không ai dám lên tiếng.

“Nốt ruồi đỏ trên vai, chuyện bí mật thế này, bản hầu sao lại không biết? Nhưng bản hầu cũng từng nghe vài kẻ say rượu kể về một chuyện thú vị khác, nói rằng trên vai nhị công chúa lại có một nốt ruồi đỏ.”

Nghe vậy, ta không khỏi liếc nhìn hắn, Thẩm Vân Gián, kẻ này, dám nói dối mà không chớp mắt.

Gương mặt Trần Chân Ninh biến sắc: “Ngươi nói bậy, ta không hề có!”

Thẩm Vân Gián nhướn mày, ngắt lời nàng: “Sao? Nhị công chúa cũng muốn cởi áo trước mặt mọi người để chứng minh trong sạch chứ?”

Trước mặt đông người, Trần Chân Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hắn nắm tay ta, chậm rãi nói: “Trần Bảo Gia không chỉ là thê tử của ta, mà còn là Trường Công chúa của Đại Yến.

“Người mà ta, Thẩm Vân Gián, yêu thương, không thể chịu bất kỳ ủy khuất nào.”

Nói xong, Thẩm Vân Gián ra hiệu cho thân vệ phía sau: “Nhị công chúa ăn nói hàm hồ, nể tình nàng là nữ nhi, chỉ đánh năm mươi trượng để răn đe.”

“Ngươi to gan quá rồi, Thẩm Vân Gián! Đây là Thượng Kinh, không phải doanh trại Thẩm gia quân của ngươi.”

Trần Chân Ninh sợ hãi, lùi từng bước.

Nhưng đám thân vệ không để ý đến lời nàng, lập tức kéo nàng ra ngoài trước mặt mọi người.

Tiếng roi quất kèm tiếng kêu khóc thảm thiết của Trần Chân Ninh vang lên bên ngoài, nghe thật bi ai.

Thẩm Vân Gián nhìn quanh một lượt, mỉm cười hỏi mọi người có ai có ý kiến gì không.

Tay phải hắn đã đặt lên chuôi kiếm, sự đe dọa này, ai mà không nhìn ra, ai dám có ý kiến?

Thấy mọi người không ai nói gì, Thẩm Vân Gián mới ghé sát tai ta nói: “Trần Bảo Gia, nàng không bị dọa sợ chứ?”

Ta lắc đầu.

Hắn yên tâm hơn, đứng từ trên cao nhìn xuống Trần Chân Ninh đang nằm yếu ớt dưới đất, tóc tai rối bời, nói: “Quy tắc của bản hầu là quy tắc, nhị công chúa nếu không phục, ngày mai cứ đến trước mặt bệ hạ mà khóc.”