09
Đúng vậy.
Là nhấc bổng lên.
Người đó giữ chặt hai cánh tay ta, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát ta.
Ta được ngài đỡ chắc chắn, muốn nhân lúc này ngã vào lòng ngài cũng không thể.
Nhưng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào đôi mắt đầy lo lắng và căng thẳng của ngài, lộ ra một mặt khác, thoát khỏi vẻ lạnh lùng thường ngày.
Hơi thở của ta bỗng nghẹn lại.
Nguyên Hành quả thật tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm và khó đoán, nhưng lúc này, trong mắt ngài dường như chỉ có ta.
Tim ta bỗng đập nhanh một cách khó hiểu.
“Thế nào rồi? Có phải choáng rồi không?”
Thấy ta không trả lời, ngài càng thêm lo lắng, liền bế ngang ta, chỉ vài bước đã đưa ta đến bên long sàng.
Hoàng thượng quay đầu ra cửa, lớn tiếng gọi: “Người đâu, truyền Thái y!”
Lưng ta chạm vào lớp đệm mềm mại, lúc này mới bừng tỉnh, khẽ nắm lấy tay ngài, dịu dàng nói:
“Không cần, thần thiếp không sao, chỉ là hơi đau, nghỉ một lúc là được rồi.”
“…”
Ngài nhìn ta, đôi mắt dường như có gì đó đấu tranh.
Hồi lâu, ngài nhắm mắt lại, rồi mở ra, lúc này ánh mắt đã trở lại thâm trầm, giọng ngài hơi khàn:
“Tối nay nàng cứ ở lại đây đi.”
Ta: “!!”
Đây là… muốn ta ở lại thị tẩm?
10
Dù ta đã khẳng định mình không sao, nhưng Nguyên Hành vẫn gọi Thái y đến bắt mạch.
Sau khi xác nhận không có gì đáng lo, ngài mới ra ngoài, nói vài câu với Thái y rồi trở vào.
Nghe tiếng ngài thở phào nhẹ nhõm, lòng ta khẽ động.
Đang nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra sau đó, ta liền thấy ngài vẻ mặt thư thái quay trở lại án thư, ra dáng như sẽ làm việc suốt đêm.
Ta: “…”
Ta làm sao mà biết được, vị quân chủ khét tiếng hung ác của triều Dận lại có lúc cần mẫn thế này.
Hiển nhiên không chỉ có mình ta nghĩ vậy, những dòng chữ hiện lên loạn xạ.
【Công việc cái gì chứ, đêm xuân ngắn ngủi mà!】
【Bỏ chính vụ đi, để thần dân lo liệu, ngài chỉ cần sống hạnh phúc cùng nương nương cả đời là đủ!】
【Nhất định đừng xuất chinh! Xuất chinh là đi không về đó! Hu hu hu.】
【Nhưng theo diễn biến trước đây, lúc này Dung Vị có lẽ đã sắp bệnh chết rồi.
Sau đó Nguyên Hành bị thương nặng và bại trận, gần như cận kề cái chết.
Sau cùng lại biết người mình tìm kiếm bao năm đã qua đời, thậm chí còn chết ngay trong hậu cung của mình, gần ngay trước mắt mà không gặp được. Hắn liền phát điên lên!】
【Hu hu hu, thật quá bi thảm.】
Ta ban đầu chỉ là thờ ơ đọc, nhưng khi nhìn đến những dòng cuối cùng, ánh mắt bỗng dừng lại.
Ý gì đây?
Nguyên Hành xuất chinh có thể chết sao?
Đúng lúc này, người bên kia dường như nhận ra sự khác thường của ta: “Sao thế?”
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã buột miệng: “Có thể… đừng đi xuất chinh không?”
Câu này vừa thốt ra, ánh mắt nam nhân đột nhiên thay đổi.
11
Nhận thấy ánh nhìn của ngài, ta chợt hiểu ra.
Hậu cung không được can dự chính sự, sao ta có thể xen vào quyết định của Hoàng thượng chứ?
Nhận thức được điều đó, ta vội ngồi dậy định bước xuống giường, nhưng bỗng nhiên lại có một bóng đen vụt qua trước mắt.
Cánh tay ta đã bị giữ lại, rồi lại bị đẩy nhẹ nhàng về giường, giọng nói trầm thấp, có chút hung dữ vang bên tai: “Đừng động đậy.”
Ta ngoan ngoãn nằm yên, nhìn thấy ngài ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt sắc bén như chim ưng dừng lại trên ta, nhưng không trách mắng, mà bình tĩnh hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Ta ngước nhìn về phía dòng chữ.
Đúng rồi.
Vì sao chứ?
Vì biết ngài có thể sẽ chết sao?
Nhưng lời này tất nhiên không thể nói ra.
Lúc này, những dòng chữ ngừng lại chốc lát, rồi bùng nổ dày đặc hơn.
【Nhanh, nhanh nói cho ngài biết, vì nàng không nỡ để ngài đi!】
【Ý kiến trên không ổn đâu, Nguyên Hành cần trận chiến này để gây dựng thanh thế, củng cố ngôi vị, tình cảm nam nữ không giữ được ngài đâu!】
【Biết đâu nam chính là kẻ đa tình thì sao?】
【…】
Dòng chữ cãi nhau chí chóe như một cái chợ.
Kẻ nói thế này, người nói thế kia, mỗi người một lý.
Ta chẳng rút ra được ý nào hữu ích, đành đưa ánh mắt trở lại Nguyên Hành, thử thăm dò ý của mình:
“Hoàng thượng lòng luôn hướng về thiên hạ, nhưng Tiên đế tàn bạo, bách tính không được sống yên ổn, từ binh lính đến dân chúng đều chịu nhiều tổn thất, khó lòng chịu thêm một cuộc chiến nữa.
Hơn nữa, hiện nay sắp vào mùa hạ, kỵ binh du mục phương Bắc đang vào thời điểm ngựa khỏe cỏ tươi, nếu lúc này xuất chinh e là khó thành công.”
Nguyên Hành là con của Tiên đế, lớn lên bên ngoài cung, ngôi vị này ngài có được là nhờ sự nhẫn nhịn và thủ đoạn tàn nhẫn của mình.
Trong trận chiến tranh đoạt, ngài gần như giết hết các huynh đệ.
Ngôi vị của ngài không hoàn toàn chính thống, trong triều và dân chúng đã có lời bàn ra tán vào.
Hơn nữa, dân du mục phương Bắc liên tục quấy nhiễu biên giới triều ta, nhân lúc binh hùng tướng mạnh, cướp bóc tài sản của bách tính biên giới.
Nếu lúc này Nguyên Hành đích thân xuất chinh, dẹp yên giặc phương Bắc, uy danh của ngài cả trong triều và trong lòng dân đều sẽ hoàn toàn đổi khác.
Quả nhiên, nghe xong lời ta nói, Nguyên Hành im lặng hồi lâu, mãi một lúc sau ta mới nghe ngài nói: “Trẫm buộc phải chiến.”
Tim ta thắt lại.
Nguyên Hành đã bị triều đình và bách tính ép đến nước này, dù không muốn, ngài cũng không thể đưa ra lựa chọn khác.
Nhưng với đội quân yếu kém này, làm sao có thể thắng được binh mã hùng hậu của địch?
12
“Không nhất định phải là vậy.”
Ta chủ động nắm lấy tay ngài, đối diện với ánh mắt ngài.
Thấy ngài không ngăn cản, ta liền tiếp tục nói, “Hoàng thượng, có nhiều cách để cải thiện danh tiếng, ngài có thể giảm nhẹ thuế má, chú trọng khoa cử, thu nhận hiền tài.
Những việc này không thể hoàn thành trong một ngày, nhưng nếu kiên trì, bách quan và bách tính rồi sẽ hiểu lòng yêu nước của ngài.
Về phía du mục phương Bắc, ta cần chiến đấu nhưng không cần gấp gáp, có thể phái hùng binh trấn giữ biên giới để thị uy, đồng thời bí mật huấn luyện quân đội.
Khi quân ta đủ mạnh, khi đó mới là thời cơ thích hợp để xuất chinh.”
Trước kia sống ở trang viên, dù Tể tướng phủ không coi trọng ta, nhưng cũng không quá khắt khe.
Ta đã dành nhiều thời gian nhàn rỗi đọc sách các loại, và thường lên chùa cầu phúc, kết giao với trụ trì.
Ông ấy là người học rộng biết nhiều, luôn giải đáp những gì ta không hiểu trong sách, còn phân tích thế sự cho ta nghe.
Lâu ngày, ta cũng học được nhiều điều.
Nhưng thân là nữ nhi, vốn dĩ không có đất dụng võ.
Khi ta nói xong, thấy ngài dường như đã dao động, ta nhất thời buột miệng: “Hơn nữa, thần thiếp không nỡ để Hoàng thượng đi, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn rời xa thần thiếp sao?”
Ngài đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt thoáng chút kinh ngạc.
Bị ngài nhìn chằm chằm, mặt ta bỗng nóng ran, chỉ muốn lập tức nằm xuống chui vào chăn để che giấu sự bối rối, nhưng tay lại không nghe theo, cứ bất động tại chỗ.
Ta không hề biết rằng, dáng vẻ e thẹn không dám biểu lộ này lại khiến nam nhân trước mặt nhìn ta với ánh mắt đầy trìu mến.
Không khí dần trở nên ấm áp hơn.
Hơi thở của ngài đột nhiên nặng nề.
Ta khẽ nghiêng đầu, thấy yết hầu của ngài chuyển động, như thể vừa nuốt nước bọt.
Những dòng chữ trên màn hình nhảy múa như điên cuồng.
【A a a, ngài ấy nuốt nước bọt rồi! Đây là thứ ta có thể xem miễn phí sao!!】
【Trời ơi, nam nhân này gợi cảm quá!】
【Không hổ là nữ chính, thực sự thông minh! Không như ta, chỉ biết ấp úng khi bị hỏi.】
【Ôi, ta rất thích kiểu nhân vật vừa yếu ớt vừa thông minh thế này! Hai người nhất định phải thật hạnh phúc!】
Lúc này ta không còn tâm trí để chú ý đến những dòng chữ ấy, chỉ cảm thấy bàn tay ngài thật ấm áp.
Nhưng ta đã chờ một lúc, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của ngài mà không có hành động gì thêm.
“Hoàng thượng?”
“Ừm.” Giọng ngài có chút khàn.
Ngài ngẩng mặt lên nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, như một con sói xác định con mồi trong đêm tối, tạo cảm giác nguy hiểm, nhưng giọng ngài lại dịu dàng: “Vị Vị—”
Vị Vị!
Ta sững người, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.
Chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã cúi xuống, dường như không thể kìm nén thêm, đặt lên môi ta một nụ hôn nóng bỏng.
Màn trướng khẽ buông xuống.
Trong cơn mơ màng, một giọng nói trầm khàn vang bên tai, nhẹ nhàng nhưng khiến người khác đỏ mặt: “Ta sẽ chậm rãi…”
“…”
“Thân thể có không thoải mái chỗ nào không?”
“…”
“Hay là… lại chậm thêm một chút?”
“Không cần…”
Gấm vóc mềm mại, xuân sắc đắm say.
13
Sáng hôm sau, ta vẫn còn đang gặp Chu Công thì bị đánh thức.
Ngài ôm lấy ta vào lòng, ta lờ mờ mở mắt, liền nhìn thấy Nguyên Hành.
Do mệt mỏi từ tối qua, ta không mở nổi mắt, khẽ giọng gọi: “Hoàng thượng? Có chuyện gì vậy?”
Giọng ta vừa cất lên, hơi thở nam nhân lại khẽ nặng nề.
Nhưng rất nhanh, ngài tự khôi phục vẻ bình tĩnh: “Nàng dậy ăn chút điểm tâm rồi hãy ngủ tiếp. Nghe những cung nữ nói, nàng không ăn sáng sẽ đau bụng.”
Lúc này ta nào còn quan tâm đến chuyện đau bụng hay không.
Ngủ quan trọng hơn!
Ta cố đẩy ngài ra để quay lại giường, lẩm bẩm: “Thần thiếp không ăn, thần thiếp muốn ngủ.”
Nhưng chỉ với sức ta thì không thể đẩy ngài ra, thậm chí còn bị ngài ôm chặt hơn.
Sau đó ta nghe ngài lớn tiếng gọi ra bên ngoài: “Phúc Toàn, mang bữa sáng lên!”
“Tuân chỉ.”
Chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được đưa lên.
Ta bị ép phải súc miệng, sau đó được đút một bát cháo nhỏ, lại còn bị ôm ngồi trên giường nửa khắc, mãi mới được phép ngủ lại.
Ta: “…”
Phiền thật, ta quyết định tạm thời không tranh sủng nữa.
14
Mãi đến khi mặt trời lên cao, ta mới thực sự tỉnh giấc.
Tuyết Linh và Thúy Âm vào hầu ta rời giường, mặt mày đều rạng rỡ.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, ta không khỏi thắc mắc: “Sao giờ các ngươi mới đến gọi ta?”
Từ trước tới nay, miệng Thúy Âm luôn nhanh nhẹn nhất, nàng vội cười đáp:
“Hoàng thượng căn dặn không cho nô tỳ đến quấy rầy nương nương, bảo rằng nương nương muốn ngủ bao lâu thì ngủ, còn đặc biệt dặn dò, không để bất cứ ai làm phiền!”
Nghe vậy, ta chợt nhớ đến chuyện buổi sáng, mặt hơi nóng lên, nhưng không nói gì thêm, để các nàng hầu ta chải chuốt, thay y phục.
Ta vốn định thay xong y phục rồi về cung của mình, nhưng tiểu thái giám ngoài cửa lại nói rằng Hoàng thượng có lệnh, muốn ta ở lại đây chờ ngài hạ triều về rồi cùng dùng bữa trưa.
Nghe thế, ta liền yên tâm chờ đợi ở Thừa Thanh điện, nhưng đợi mãi cho đến khi triều sớm kết thúc, vẫn không thấy bóng dáng Nguyên Hành.
Khi ta đang nghĩ liệu ngài có bị việc gì làm chậm trễ, bỗng nghe một tiểu thái giám chạy đến, thì thầm với tiểu thái giám giữ cửa.
Họ nói chuyện rất khẽ, nhưng ta đứng ngay gần cửa, nghe rõ từng lời.
“Vị Chiêu tần kia gặp Hoàng thượng trong Ngự hoa viên, Hoàng thượng không những không trách phạt, mà còn nói chuyện với nàng, xem ra Hoàng thượng cũng chẳng phải chỉ sủng ái một người duy nhất.”
“Đó là điều hiển nhiên, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể chỉ thương yêu một phi tần.”
“…”
Ta khẽ sững người, chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Ta suýt quên mất.
Ngài là đế vương, sao có thể chỉ yêu thương một mình ta?
Dù ta có là bạch nguyệt quang trong lòng ngài, nhưng đến một ngày nào đó cũng sẽ có lúc ngài chán ghét.
Nghĩ đến đây, lòng phấn khởi vừa nhen nhóm liền nguội đi, ta trở lại ghế ngồi, im lặng không nói một lời.
15
Mãi đến khi Nguyên Hành trở về, ta mới đứng dậy, cung kính hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Ta còn chưa kịp quỳ xuống đã bị ngài đỡ dậy: “Giữa chúng ta, không cần đa lễ như vậy.”
Ngước mắt lên, ta vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng của ngài, tâm trạng của ngài có vẻ rất tốt.
Xem ra, Chiêu tần kia hẳn đã làm ngài rất hài lòng.
Không hiểu sao, lòng ta bỗng dưng thấy khó chịu.
“Vâng, thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”
Ta dằn nén suy nghĩ trong lòng, dùng xong bữa trưa cùng ngài rồi cáo lui trở về Xuân Nghi cung.
Dọc đường đi, Thúy Âm ríu rít như chim, rõ ràng rất vui vẻ: “Nương nương, người nói xem liệu Hoàng thượng có phong người làm Hoàng hậu không?”
Bên cạnh, Tuyết Linh cũng vui mừng ra mặt, mỉm cười nói: “Nương nương nhà chúng ta là người đầu tiên được thị tẩm, nếu sau này sinh được hoàng tử, chưa biết chừng sẽ trở thành Hoàng hậu.”
“Đúng vậy! Hoàng hậu đó!”
Hai người họ cứ ngươi một lời ta một lời, vui vẻ trò chuyện.
Một lúc sau, họ mới phát hiện ra ta vẫn không mở lời, Thúy Âm không kìm được mà hỏi: “Nương nương, người không vui sao?”
Ta không vui ư?
Ta khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ, con người thật đúng là tham lam.
Trước khi được sủng ái, ta luôn mong muốn được yêu thương.
Khi đã được sủng ái rồi, lại muốn sự chuyên nhất.
Ta nhẹ lắc đầu, định nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chiêu tần đang đi tới.
Nàng là con gái duy nhất của Thượng thư, tuy quan chức không cao bằng phụ thân ta, nhưng là đích nữ trong nhà, dung mạo xinh đẹp với nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, cử chỉ phong tình đầy duyên dáng.
Thấy ta, nàng dừng bước, cúi mình hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Dung phi nương nương.”
Ta nhìn kỹ nàng, dung nhan rạng rỡ, quả là một mỹ nhân kiều diễm.
Ta bước lên một bước, đỡ lấy tay nàng, dịu giọng nói: “Mời tỷ tỷ đứng dậy.”
Nàng lớn hơn ta hai tuổi, gọi một tiếng “tỷ tỷ” cũng không phải là quá.
Nghe vậy, nàng ngước mắt lên, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu chẳng đâu vào đâu: “Thảo nào Hoàng thượng thích muội, nếu là ta, ta cũng thích.”
Ta không hiểu ý nàng, chỉ thấy nàng mắt sáng như sao, trông có vẻ rất phóng khoáng:
“Muội muội dung mạo tiên nhân, làn da mịn màng, thật là một vẻ đẹp khiến ai cũng không thể sánh kịp!”
Nghe vậy, ta lập tức hiểu ra, hơi đỏ mặt, xua tay liên tục: “Tỷ tỷ khen quá lời rồi.”
Thế nhưng tay ta đã bị nàng nắm lấy.
Ta cúi xuống, thấy nàng đang khẽ vuốt tay ta.
Ta: “??”
Hình như có gì đó không đúng.